CHƯƠNG 151 - TRÁI PHẢI HAI HƯỚNG LUỐNG CUỐNG KHÔNG BIẾT CHỌN BÊN NÀO 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

             

Tạ Liên nói: "Thật sao? Dựa vào gì để khẳng định?"

Hoa Thành đang định mở miệng, lúc này, Bùi Túc bị nghẹn họng đang run rẩy vươn ngón tay ra, bắt đầu viết chữ trên mặt đất. Xuất phát từ lòng kính trọng khó hiểu nào đó, tất cả mọi người đều vây lại nhìn hắn, chỉ thấy dưới ngón tay hắn viết ra bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Hình thái chiến đấu", sau khi viết xong, tựa như đã tiêu hao hết một tia khí lực cuối cùng, tay nắm thành quả đấm, không nhúc nhích.

Hoa Thành ngẩng đầu, nói: "Chỉ như thế thôi. Hộ pháp tọa kỵ của Vũ Sư, chính là vòng cửa Hắc Ngưu bằng vàng trên cửa đạo tràng* của hoàng thất Vũ Sư Quốc, thường ngày đi đường vững bước không để lại dấu tích, mà một khi đã bước vào chiến đấu, liền thay hình đổi dạng. Vết móng này so với móng bò bình thường không giống nhau, càng lớn hơn, xem ra đã ở chỗ này biến thân."

*Đạo tràng: Nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ.

*Vòng cửa bằng vàng (vòng kim thú): không kiếm được hình trâu :(

Bùi Minh nói: "Lượng tin tức tình báo của Quỷ Vương các hạ thật kinh người."

Hoa Thành chỉ vết tích trên mặt đất, tiếp tục nói với Tạ Liên: "Ca ca, huynh nhìn xem."

Tạ Liên đến gần hơn nhìn, nói: "Ừ, quả nhiên...Vết móng này xuất hiện đột ngột, có lẽ, bọn họ cũng bất thình lình gặp phải địch nhân."

Hoa Thành nói: "Không sai. Hơn nữa vết móng này rất sâu, đủ thấy địch nhân này vô cùng cao tay, hẳn là khi hắc ngưu đấu sức với địch nhân kia, miễn cưỡng bị áp xuống đất."

Hai người mô phỏng lại cảnh chiến đấu khi ấy, Bùi Minh cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, nói: "Nhưng đến cuối cùng, hai bên đang đánh thì dừng tay."

Bốn phía không có vết máu, cũng không có quỷ khí bị phiêu tán, xem ra, hai bên tranh chấp ở đây, vừa nhanh vừa hung hãn kiên quyết đấu với nhau vài chiêu, đủ phát hiện đối phương đều cường nghạnh như nhau, tức thì buông tha.

Đoàn người bọn họ xuôi theo đường đi về phía trước, bởi vì Hoa Thành nói cho bọn họ biết, thiếu niên áo trắng ở phía đông thay đổi hướng rồi, tốc độ chạy thoáng chậm một chút. Không bao lâu sau, một công trình kiến trúc đồ sộ xuất hiện trước mặt họ. Nhìn từ xa, so với các tòa nhà ven đường khí phái hơn, mặc dù trải qua nghìn năm tang thương, một phần tường cùng mái hiên bị đổ sụp, vẫn khiến người khác phải ngước nhìn như trước. Tạ Liên không khỏi dừng chân, nói: "Đây là chỗ nào?"

Hoa Thành chỉ nhìn sang, nói: "Thần điện của người Ô Dung."

Bùi Minh đỡ một cánh tay của Bùi Túc, kéo hắn đi, nói: "Hoa Thành chủ làm sao biết được đây là thần điện?"

Hoa Thành nhướn mày nói: "Bởi vì phía trên có đề chữ."

Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngầng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên xà nhà bằng đá trước cửa kiến trúc này, quả thực có khắc một loạt chữ lớn không gì sánh được, tuy rằng bị năm tháng mài giũa, còn có một số vết khắc kỳ quái, nhưng cũng xem như rõ rành, có điều, trầm mặc một lát, Tạ Liên nói: "Đúng là phía trên có viết, thế nhưng..."

Thế nhưng chữ viết này, căn bản nhìn không hiểu!

Trăm triệu lần không nghĩ đến, ngay cả cái này cũng không làm khó được Hoa Thành. Hắn nói với Tạ Liên: "Ý hành văn của dãy chữ này, đại khái là 'Thái tử điện hạ mang quang lâm muôn đời chiếu cố khắp Ô Dung', lảm nhảm ca tụng công đức mà thôi. Ca ca huynh xem, đảo ngược vài ký tự, có hai chữ trông rất giống 'Ô' và 'Dung' đúng không nào."

Tạ Liên nghe dược "thái tử điện hạ", khuôn mặt hơi động, lại chăm chú nhìn kỹ, quả nhiên, dãy văn tự này tuy rằng trông như trẻ nhỏ vẽ tranh, mang theo nhiều ký hiệu kỳ quái, nhưng hình dạng cùng bút họa của hai chữ "Ô Dung" thật sự giống với loại văn tự mà y biết, tựa như là chữ biến thể nào đó.

Bùi Minh nói: "Hoa Thành chủ thậm chí ngay cả văn tự cổ của quốc gia thất truyền từ nghìn năm trước cũng có thể đọc giải*, Bùi mỗ thật sự bội phục."

*Đọc giải: đọc – hiểu – giải thích.

Hoa Thành mỉm cười nói: "Ta ở ngốc trong núi Đồng Lô mười năm. Một tháng thôi cũng có thể làm được rất nhiều thứ, nếu như mười năm mà ngay cả đám văn tự này cũng không thể đọc giải được, vậy còn lưu lại trên cõi đời này làm gì nữa, đúng không nào."

Mười văn thần đứng đầu của Thượng Thiên Đình cũng chưa chắc dám nói ra loại lời này, làm một Võ Thần, Bùi Minh sao có thể nói. Chỉ có thể mỉm cười nói: "Có lẽ vậy."

Tạ Liên khe khẽ thở hắt ra, nói: "May mà có Tam Lang."

Hoa Thành nói: "Ta cũng chỉ có thể đọc được đại khái một ít văn tự đơn giản của Ô Dung mà thôi. Nếu như gặp phải chữ khó giải nghĩa, cũng chỉ có thể thỉnh ca ca cùng suy xét."

Tạ Liên có chút xuất thần nói: "Cho nên, thần minh Ô Dung Quốc thờ phụng, cũng là thái tử điện hạ của bọn họ sao?"

Hoa Thành ôm cánh tay, nói: "Ta cho là, phải."

Tạ Liên chau mày: "Như vậy, quốc sư nếu biết thái tử Ô Dung Quốc, thì cũng phải biết, hắn phi thăng. Nhưng vì sao hắn lại nói với ta, vị thái tử điện hạ kia 'đã chết'?"

Hoa Thành nói: "Có ba khả năng: thứ nhất, hắn thật sự không biết; thứ hai, hắn nói dối; thứ ba, hắn không nói dối, thái tử Ô Dung Quốc thật sự đã chết, nhưng không phải 'đã chết' theo nghĩa thông thường."

Bùi Minh nói: "Nếu như Đế Quân cũng ở đây, có thể hỏi hắn có biết quốc gia này không, có biết người này hay không."

Hoa Thành lại nói: "Vậy cũng không chắc. Ô Dung Quốc đã biến mất từ hơn hai nghìn năm trước, so với lúc nó còn tồn tại, Quân Ngô bất quá còn rất trẻ. Cách thời đại."

Quân Ngô phi thăng ước chừng từ 1500 năm trước, chính là nổi danh giữa thời loạn thế, sau đó tự xưng vương, xử lý sự vụ vài năm, viên mãn thăng tiên. Thân là đệ nhất Võ Thần tọa trấn nghìn năm, hắn có xuất thân gì, sớm đã bị tìm ra nhất thanh nhị sở* rồi. Mà theo lời Hoa Thành nói "cách thời đại", ý chỉ "thời đại" của thiên giới.

*Nhất thanh nhị sở: rõ ràng rành mạch.

Ngày nay, hướng Quân Ngô vi tôn*, trăm vị thần quan hợp thành Thượng Thiên Đình, thuộc về một thời đại, mà sớm hơn thế hệ này, lại là một thời đại khác. Tựa như thay đổi vương triều ở nhân gian, thiên giới cũng sẽ "thay đổi triều đại." Tuy rằng cần một khoảng thời gian rất dài rất dài, nhưng bản chất vẫn không khác biệt. Tín đồ mới sẽ thay thế tín đồ cũ, thần mới cũng sẽ thay thế thần cũ.

*Lập Quân Ngô làm người đứng đầu, mọi người cùng tôn sùng, tôn kính.

Có đôi khi, một thần quan suy yếu, không phải bởi vì hắn làm sai điều gì bị giáng chức, hay do có thần quan khác mạnh hơn hắn xuất hiện, chỉ là vì sinh hoạt cùng tâm tư của nhân dân dần dần thay đổi, không cần đến hắn nữa.

Tỷ như, chưởng mã thần quan*, hiện tại tất nhiên sẽ dung hòa được không sai, bởi vì con người đi lại không thể không có ngựa và xe ngựa, ai lại không hy vọng ngựa của mình có thân thể cường tráng, đi đường bình an? Cho nên, không thể thiếu nhang đèn cho hắn.

*Chưởng mã thần quan: thần quan quản lý về ngựa.

Nhưng nếu đến một ngày, các phàm nhân kia phát hiện một thứ gì đó hoàn toàn mới, chạy còn nhanh hơn ngựa, sau đó thứ mới lạ này trở thành lựa chọn đầu tiên của họ khi đi đường, nhang đèn của chưởng mã thần quan, nhất định sẽ càng ngày càng vắng vẻ. Tựa như một ngôi sao chổi chợt lóe qua vậy, thần quan quét ngang bầu trời, mới là tuyệt đại đa số.

Loại hình thức suy yếu này mới là tàn nhẫn nhất, bởi vì quá trình này không cách nào nghịch chuyển được. Trừ khi vị thần quan kia có đầy đủ dũng khí, từ trên trời nhảy xuống, tự mình quay về thân thể người phàm, đổi lại một con đường làm lại từ đầu, một lần nữa tu luyện, làm một vị thần hoàn toàn mới, lần thứ hai phi thăng, bằng không, hắn đã định trước chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình chậm rãi suy yếu, đến tận khi biến mất.

Chư vị thần tiên đời trước, cứ như vậy mà suy yếu. Cũng có thể nói bởi vì bọn họ gặp phải đại loạn, hỗn chiến một trận, cho nên mới toàn thể ngã xuống, cũng không thể vực dậy, cũng không trọng yếu nữa.

Bởi vậy, mấy trăm năm sau, Quân Ngô tung hoành thời không xuất thế, mở ra một kỷ nguyên mới cho thiên giới. Đồng thời tiếp nối sau hắn là từng nhóm đại thần quan tấp nập vùng lên, bổ khuyết vào chỗ trống, dần dần hình thành nên thế cục ổn định của ngày nay.

Nói cách khác, trừ khi là thần quan có lai lịch xưa hơn cả 1500 năm của Quân Ngô, bằng không, không thể nào biết, Ô Dung Quốc cổ đại cùng thần quan họ từng sùng bái vì sao lại lặng yên không một tiếng động mà bị xóa đi tất cả vết tích.

Đoàn người bọn họ bước qua bức tường bị sụp hơn phân nửa, tiến vào đại điện tối bưng. Đi chưa được mấy bước, Tạ Liên liền phát giác có chỗ không thích hợp.

Y vốn cho rằng, đại điện này tối đen là bởi vì quanh năm không gặp ánh sáng, không mở cửa sổ, nào ngờ, nhìn một vòng, càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị. Y đi đến bên tường, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt tường, đưa đến trước mắt, không nhịn được nói: "Đây là..."

Hoa Thành nói: "Không sai. Màu đen."

Trong thần điện to như vậy, tường lại toàn bộ một màu đen!

Hoa Thành nói: "Trong núi Đồng Lô, hầu hết các thần điện, đều như vậy."

Một cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, có thần điện nào tường lại sơn một màu đen kịt trông như địa ngục thế này?

Bùi Minh nói: "Tất cả đều như vậy? Vì muốn bền chắc hơn sao?"

Tạ Liên nói: "Các tòa nhà chúng ta mới vừa đi qua, cũng không hề như vậy. Theo lý thì những gian nhà này đều trải qua từng đó năm tháng như nhau."

Y vừa nói, một bên tiếp tục nhẹ nhàng vuốt tường. Bức tường này không chỉ một màu đen kịt, mà còn gập ghềnh, tựa như gương mặt của một nữ nhân sau khi bị hủy dung, đầy dấu vết thê lương đáng sợ, mà lại cứng cỏi không gì sánh bằng. Tạ Liên trong lòng khẽ động, nói: "Thần điện này từng bị hỏa thiêu."

Bùi Minh nói: "Dựa vào đâu?"

Tạ Liên xoay người, nói: "Trong thần điện này, trên vách tường trước kia vẽ đầy bích họa, hẳn là dùng loại thuốc màu đặc thù, sau khi bị cơn đại hỏa đốt cháy, sẽ biến thành màu sắc như này, đồng thời một phần bị nóng chảy, sau đó đọng lại nên khi sờ vào sẽ thấy cứng rắn gập ghềnh."

Bùi Minh nói: "Thái tử điện hiểu biết cũng thật rộng, Bùi mỗ cũng bội phục ngươi một ít rồi."

Tạ Liên xoa xoa mi tâm, nói: "Này...cũng không phải chuyện gì đáng để bội phục, chỉ là bởi vì trước đây ta có nhiều tòa Thái Tử Điện bị đốt, cũng biến thành như vầy."

"..."

Nghe vậy, mọi người trầm mặc. Tạ Liên lại nghĩ đến một chuyện, nói: "Còn có xà đá bên ngoài kia nữa. Lời tán tụng trên xà đá có nhiều vết khắc, không giống như bị mài mòn thông thường, phải có người cầm dao khắc lên."

Bùi Minh cau mày nói: "Khắc lên lời tán tụng? Sao lại muốn làm như vậy?"

Hoa Thành lạnh lùng nói: "Bởi vì không thừa nhận những lời này."

Bán Nguyệt giật mình, nói: "Cho nên...tòa thần điện này, là chính quốc dân của Ô Dung Quốc phóng hỏa đốt sao?"

Trầm mặc một hồi, Tạ Liên đanh định mở miệng, chợt nghe Bùi Minh nói: "Đây là ý gì?"

Tạ Liên vừa quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Minh giơ tay trái lên, trên tay có một con rắn đuôi bò cạp đang mở lớn miệng ra cắn, còn đang không ngừng dùng đuôi ra sức đâm hắn. Bán Nguyệt lại muốn quỳ xuống trước hắn, nói: "Xin lỗi, xin lỗi, trên người ta toàn là rắn..."

Tạ Liên dở khóc dở cười, kéo nàng lên nói: "Bán Nguyệt, không nên tập thành thói quen động một chút lại quỳ xuống xin lỗi. Bùi tướng quân sao ngươi lại bị rắn của nàng cắn vậy?"

Bùi Minh giơ tay, mặt đen lại nói: "Ta làm sao biết được, đưa tay lên ôm vai nàng là bị như vậy."

Tạ Liên kiên nhẫn hỏi: "Vậy ngươi làm gì lại ôm vai nàng?"

"..." Bùi Minh dường như đến bây giờ mới bắt đầu để ý tự hỏi mình vấn đề này, trong giây lát, nói: "Theo thói quen thôi. Ở nơi hắc ám âm trầm như thế này, trở thành bờ vai để xoa dịu phụ nữ không phải là lẽ thường sao???"

Bán Nguyệt nói: "Xin lỗi...ta lại không hề sợ..."

"..." Tạ Liên nghe liền hiểu, này là Bùi Minh vô thức ngứa tay nên sinh ra bi kịch mà thôi. Bùi Minh cuối cùng đã lôi con rắn kia xuống, mà tay trái đã sưng lên, hắn nói: "Nhanh cho ta giải dược."

Bán Nguyệt nói: "Xin lỗi, cây thiện nguyện trên người ta dùng hết rồi."

Tạ Liên nói: "Không việc gì, Bùi tướng quân ngươi là thần quan, một lúc sau sẽ giảm sưng thôi." Nói xong liền quay đầu lại tiếp tục nghiên cứu bức tường. Bỗng nhiên, ánh mắt đảo qua một chỗ đen trên vách, trong nháy mắt ánh nhìn ngưng lại.

Y nói: "Các người mau đến xem, trên bức tường này còn lưu lại một gương mặt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa