CHƯƠNG 154: SAO LẠI BẤT TU LÊ, SAO LẠI KHÔNG KÍNH VĂN 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

Thấy chợt có khách không mời mà đến xông vào, Kính Văn cảnh giác nói: "Ngươi là ai?!"

Thế nhưng, thứ đang chất vấn y, lại cũng không phải "Người", mà là một bức tượng nam nhân vô cùng thô kệch, cả người trần truồng, nhưng quanh thân lại quấn đầy vải, quỷ dỉ một cách khó hiểu, mà cũng tức cười một khó hiểu.

Thảo nào khi hắn đi không phát ra tiếng bước chân, mà vang lên tiếng "thùng thùng" kỳ quái; chẳng trách lúc Bùi Minh và Linh Văn nhìn thấy hắn, đều khiếp sợ một phen; cũng khó trách Bùi Minh lại nói Linh Văn trợn mắt ra mà bịa đặt. Bởi vì, thứ này từ đầu đến chân, thực sự không có chỗ nào giống nữ quỷ.

Bùi Minh và Linh Văn đều bị một thứ trông như trục cuốn bao bọc toàn thân, bị Kính Văn vững vàng bắt trong tay, không thể động đậy. Tạ Liên khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, nói: "??? Ta ???"

Kính Văn lại nói: " Ngươi là Tiên Nhạc thái tử?"

Tạ Liên ngẩn ra, nói: "Ồ? Ngài vậy mà lại biết ta sao? Vậy thật là..."

Nhưng mà, cũng không có gì kỳ quái, Tạ Liên lần đầu tiên phi thăng, chấn động cực lớn. Y chưa chắc biết hết từng vị thần quan trên Thượng thiên đình, nhưng từng vị thần quan trên Thượng thiên đình tuyệt đối đều nhận ra y. Tựu như bây giờ, y hoàn toàn không nhớ rõ Kính Văn trông như thế nào, Kính Văn thì vẫn nhớ y, nói: "Đương nhiên. Thái tử điện hạ tiên đồ trầm bổng nhấp nhô, ta muốn không nhận ra ngươi cũng khó!"

Không hiểu sao Tạ Liên thấy hơi cảm động, vô thức nói: "Vô cùng vinh hạnh, vô cùng vinh hạnh...Nhưng, ngài sao lại biến thành như bây giờ..."

Kính Văn nói: "Ta sao lại biến thành cái dạng như bây giờ?"

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, gật đầu, cảm thấy mình hỏi câu này có chút không lễ phép, Kính Văn lại mượn cơ hội này phát cáu, nói: "Cũng nhờ tiện nhân Nam Cung Kiệt này ban tặng! Sau khi Kính Văn điện suy bại, pháp lực của ta ngày càng yếu, ả còn bỏ đá xuống giếng, truy sát cản đường ta khắp nơi, ta bất đắc dĩ phải bám nhờ trên pho tượng này, mới có thể tồn tại đến bây giờ!"

Linh Văn nói: "So với ngài cũng chẳng quá đáng bao nhiêu phải không? Trước đây ngươi tự mình hạ lệnh bảo ta ở lại Kính Văn điện đến canh ba, đảo mắt lại đi ra ngoài nói ta không biết xẩu bổ đêm khuya ở lại dây dưa với ngươi. Miệng lưỡi giết người trong vô hình, ta lấy minh đao đáp lại*, khách khí hơn rồi!"
* Minh đao ở đây ý nói Linh Văn công khai trả thù Kính Văn.

Nói xong, hắn bỗng giơ một cước, đá vào giữa thân dưới của Kính Văn. Tạ Liên thấy một chiêu này, thực sự không có uy lực gì, dù sao tượng đá cũng không phải là thân thể người, cùng lắm chỉ có thể đạp phá mấy mảnh vải trên người Kính Văn. Nào ngờ, Kính Văn phát ra tiếng kêu thảm thiết kịch liệt, giống như đã thực sự đá trúng sinh mạng của hắn vậy, bưng kính nửa người dưới của mình.

Nhưng đã muộn rồi. Tầng vải trắng vây quanh đùi hắn bị Linh Văn một cước đá rơi xuống, Tạ Liên nhìn lướt qua, bên dưới lớp vải trắng, không có gì cả.
Không có gì cả nghĩa là, đây là một khối tượng trần truồng hình người, nhưng mà, hạ khố của hắn, không có cái hắn nên có.

Tượng đá này, lại là một tượng hoạn quan*!!!

*Hoạn quan: như thái giám

Loại tượng đá này thường gặp trong lăng mộ của quan lại quyền quý, quả là một loại âm khí chôn theo rất nặng, đích thực là một lựa chọn tốt để nhập thân. Nhưng mà, Kính Văn một tên nam thần quan bại bởi một nữ tử liền so đo từng tí, đến cùng quy về cũng giống một tên nô tài hoạn quan, thật sự là mỉa mai vô cùng!

Linh Văn cười to nói: "Quả nhiên! Ta nói ngài tại sao lại tức giận đến như vậy?  Thì ra là thế! Ta không cao quý đến như vậy? Bộ dáng này của ngài hôm nay có thể có bao nhiêu cao quý, ta mỏi mắt mong chờ! Ha ha ha ha ha ha..."

Khố của Kính Văn bị kéo xuống tới nát bét, giận muốn điên lên, nắm lấy tóc Linh Văn quát: "Im miệng! Không biết ngươi đã ngủ nát hết với bao nhiêu thần quan mới có thể leo được đến vị thế hôm nay, có gì mà hả hê?! Mau nói xin lỗi ta!"

Linh Văn suýt nữa bị hắn kéo rụng một chùm tóc, nhưng nhịn đau không cầu xin, lại càng không nói xin lỗi. Bùi Minh nói: "Ngươi thật là văn thần sao? Không có chút khí phách phong nhã nào để mà nói, phụ nữ đanh đá mắng chửi trên đường đều dễ nhìn hơn ngươi!"

Tạ Liên không ngừng kêu khổ, chỉ lo hắn kích động một cái cầm hai người trên tay bóp chết hết, không nhịn được "Này" một tiếng, giơ tay nói: "Bình tĩnh nào! Kính Văn chân quân! Thực ra! Có hay không có chỗ kia đều không có gì khác biệt! Thật sự!"

Kính Văn một tay túm lấy Linh Văn, một tay che hạ thân, gầm hét lên: "Ngươi nói láo! Có hay không có cũng không có khác biệt? ! Ngươi thử không có xem?!"

Tạ Liên thành khẩn nói: "Thật chứ! Tin ta đi! Ta, mặc dù có chỗ kia! Nhưng là! Thế nhưng so với không có cũng như nhau! Bởi vì chỗ kia của ta...!"

Y lại đem chính mình ra, dùng bản thân để giải thích. Nghe đến chỗ này, Kính Văn tựa hồ bình tĩnh một chút, nói: "Chỗ của ngươi? !"

Tạ Liên nói: "Chính là nó đó! Ngươi hiểu chưa! Coi như ta có, ta cho tới bây giờ cũng không cần! Khụ khụ, thật ra thì, vô luận nam thần quan, hay là nữ thần quan, hay là... thần quan khác, những thứ này đều là vật ngoài thân, không cần cố chấp như thế..."

Kính Văn xen lời hắn: "Nếu ngươi cảm thấy không khác nhau, vậy ngươi cắt nó cho ta xem."

Tạ Liên: "???"

Kính Văn lập tức nói: "Ngươi không phải nói không khác nhau sao? Dối trá! Ngươi rõ ràng là không nỡ bỏ thứ đó, dùng mấy câu nhảm nhí như vậy khuyên nhủ ta, ta cũng không phải là đám thanh niên trẻ người non dạ, ăn hai viên đường của ngươi thì sẽ khóc lóc chảy nước mắt nước mũi hối cải! Ngươi không cắt cũng không sao, ta cắt của hắn!"

Hắn là chỉ Bùi Minh. Bùi Minh ngạc nhiên: "Mẹ mày?!"

Lần này thảm thật rồi. Mặc dù rất nhiều người cũng muốn cắt đứt chỗ kia của Bùi tướng quân, Tạ Liên cũng không muốn hắn ở chỗ này bị như vậy, vội nói: "Kính Văn chân quân! Mặc dù sau khi ngươi suy bại Linh Văn lại khi dễ ngươi là nàng không đúng, nhưng ban đầu ngươi cũng khi dễ nàng, coi như là huề nhau, cần gì phải làm tận tuyệt như vậy!" Vừa nói chuyện dời đi sự chú ý, một bên lặng lẽ buông Nhược Da xuống, khiến nó trông như một con rắn chạy tới sau lưng Kính Văn. Kính Văn lại nói: "Huề nhau? Không đơn giản như vậy. Ngươi ngược lại nhắc nhở ta, ta có chuyện muốn hỏi tiện nhân kia cho ra lẽ! -- Nam Cung, Tu Lê diệt quốc, ngươi có động tay động chân gì vào không?"

Kính Văn là văn thần Tu Lê quốc dâng lên thần đàn, Tu Lê nước là căn cơ của hắn. Nếu như căn cơ bị hủy, đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí suy bại. Vì vậy, Kính Văn nghi ngờ Linh Văn, hết sức hợp lý. Hắn hỏi xong, Linh Văn lại im miệng không đáp. Kính Văn quát lên: "Nói mau! Có đúng là ngươi giở trò quỷ hay không?! Ta thừa biết, nhất định là ngươi! Tuyệt đối là ngươi, nếu không không thể nào bị diệt nhanh như vậy! Đều là do tiện nhân âm hiểm nhà ngươi làm hại! Tên tướng quân đần độn kia nhất định là bị ngươi hại!"

Tạ Liên thầm nghĩ: "Linh Văn còn chưa nói gì vậy mà ngươi đã tự hỏi tự trả lời... đợi chút, cái gì? Tướng quân gì?"

Bên kia, Linh Văn bỗng nhiên cúi đầu nở một nụ cười. Nếu không phải Kính Văn giờ phút này nhập thân trên tượng hoạn quan, mặt không còn biểu cảm, chỉ sợ mặt sớm đã cắn răng nghiến lợi rồi, nói: "Ngươi cười cái gì?"

Linh Văn khẽ ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi có biết, ngay trước hắn mặt, nói hắn đần độn, sẽ có hậu quả gì không?"

Kính Văn còn chưa hiểu chuyện gì, một khắc sau, trục cuốn buộc lấy Linh Văn nứt ra, một cặp tay áo đen lộ ra giữa những mảnh vụn vỡ, bao phủ đỉnh đầu tượng đá.

Kính Văn không kịp nhiều lời, thì đã cứng đờ, trên gương mặt xù xì, xuất hiện một cái khe, ngay sau đó là cái thứ hai, thứ ba...

Trong vòng ba nhịp, toàn bộ thân hình, thịt nát xương tan!

Mà Linh Văn đã thoát khỏi trói buộc, đứng yên tại chỗ, quanh thân từng tầng hắc khí nhẹ bay, bên chân là đống đá vụn còn sót lại.

Hóa ra, "Cổ quốc" của Cẩm Y Tiên trong truyền thuyết chính là Tu Lê quốc, mà Bạch Cẩm cũng là người Tu Lê quốc. Tạ Liên mới vừa sắp xếp xong suy nghĩ, liền nghe Bùi Minh còn bị trục cuốn vững vàng buộc chặt nói: "Linh Văn? Ngươi đứng lại trước đã."

Chỉ thấy Linh Văn xoay người, đang từng bước từng bước hướng hắn đi tới. Nghĩ đến lúc nãy Linh Văn đối với Bùi Minh nói "Hắn cực kỳ không thích ngươi", Tạ Liên thầm nghĩ: "Không xong rồi, đây chẳng lẽ là muốn giết người diệt khẩu?"

Linh Văn vừa đi tới, một bên trì hoãn trấn an nói: "Bạch Cẩm, hắn đã chết rồi, đều là nói bậy nói bạ, không có chuyện đó."

Nhưng mà, hiệu quả hình như cũng không tốt, Linh Văn lại nói: "Lão Bùi ta không còn cách nào, hắn nghe Kính Văn nói ngươi là người tình của ta, quyết tâm muốn giết ngươi. Thái tử điện hạ, giúp một tay!"

Không cần nàng nhắc nhở, Tạ Liên đã một kiếm rạch trục cuốn đang buộc lấy Bùi Minh ra, Bùi Minh nhảy lên một cái, hai người phi thân thoát khỏi hang động, lần nữa trở về mặt đất bên trên, nhìn xuống dưới, chỉ thấy Linh Văn một quyền nện xuống chỗ Bùi Minh đứng trước đó, đá bay tung tóe, uy lực kinh người, so với một quyền Tạ Liên đánh dò đường lúc nãy, càng ác hơn!

Tạ Liên thu lại Nhược Da, cuốn vào cổ tay, Bùi Minh cũng xoay xoay cổ tay mình, bị trói lâu như vậy, tay trái cũng đỡ sưng hơn một chút, nhưng đại khái cũng là từ chỗ bị một triệu con ong vàng đốt thành bị năm trăm con đốt. Hắn nói: "Ta con mẹ nó oan mà..."

Lời còn chưa dứt, thân ảnh của Linh Văn đã dồn đến trước mắt hắn!

Hai người một chưởng chạm nhau, mỗi người đều lui về sau mấy trượng. Tạ Liên cùng Bùi Minh hai mắt nhìn nhau một cái, thầm nghĩ khó giải quyết, co cẳng chạy như điên. Tạ Liên vừa chạy vừa quay đầu hô: "Linh Văn! Ngươi có thể tiếp tục khuyên nhủ Bạch tướng quân hay không!"

Linh Văn ở phía sau bọn họ điên cuồng đuổi theo, nói: "Ta khuyên rồi! Nhưng mà, hắn không tin ta!"

Bùi Minh nói: "Nhất định là bởi vì ngươi lừa gạt hắn, hắn bị tổn thương rồi!"

Tạ Liên nói: "Linh Văn! Ngươi có thể đổi trở về hình dạng nữ nhi không? Thân thể nữ nhi, lực sát thương sẽ đỡ hơn một chút!"

Linh Văn lại nói: "Không được!"

Tạ Liên: "Vì cái gì không được?"

Linh Văn: "Hắn không cho ta đổi trở về!"

Bùi Minh: "Ta hiểu rồi! Tiểu tử này không dám gán lên thân thể phụ nữ! Hắn sợ đó!"

Ầm ầm! Một cái nóc nhà từ phía sau đập tới, suýt nữa đem Tạ Liên cùng Bùi Minh đè xuống dưới, Linh Văn nói: "Không phải ta ném! Ai bảo ngươi mắng hắn, hắn càng tức giận, muốn giết hết cả hai người các ngươi!"

Tạ Liên vội nói: "Hả? Liên quan gì đến ta? Ta đâu có nói gì đâu, Linh Văn ngươi nói với hắn đừng tính luôn cả ta được không?"

Bùi Minh nói: "Tính luôn đi, thêm một người dễ chia bớt hoạn nạn. Thái tử điện hạ, Tiểu Bùi đâu? Bán Nguyệt quốc sư đâu? Vị Huyết Vũ Thám Hoa kia của ngươi đâu??"

Tạ Liên nói: "Đi hướng khác tìm các ngươi rồi, khỏi trông đợi, chúng ta đã chạy được mấy chục dặm, chạy trước rồi hãy nói sau! Hắn đều hút hơn một ngàn con yêu ma, trước mắt không nên lấy cương đối cương a!"

Ai ngờ, hắn mới vừa nói xong, bỗng nhiên lòng bàn chân nhẹ hẫng một cái, cả người bị nhấc lên. Không riêng gì hắn, Bùi Minh cũng vậy, nhìn kỹ lại, hóa ra hai người đều bị một cái lưới lớn bao lại, treo trên không trung. Đây đúng là tai vạ ập đến bất ngờ, tấm lưới kia hình như còn được tạo ra từ nguyên liệu đặc thù, tay không xé không ra. Đồng thời, từ bốn phương tám hướng trong rừng cây nhảy ra nhiều con yêu yêu quỷ quỷ mặt xanh nanh vàng, nói ít cũng phải đến một hai trăm con, con nào con nấy vỗ tay mừng như điên: "Bắt được rồi!!!"

"Ha ha ha ha đây là tên thứ mấy sa lưới rồi? Bẫy này làm tốt thật!"

"Mau nhìn thử xem bắt được cái gì, có mấy người!"

Cuối cùng nhất thời sơ ý, hoảng quá chạy bừa, rơi vào bẫy của đám quỷ hạng ba này. Tạ Liên theo bản năng nắm lấy Phương Tâm, sờ thấy trống không mới phát hiện, lúc nãy lưới đột nhiên bật lên, Phương Tâm rời tay rơi xuống đất, không mang theo, không còn cách nào để rạch lưới, mà Linh Văn đã đuổi tới chỗ này, dưới chân y chính là Phương Tâm. Một đám tiểu quỷ còn không biết cái gì đang tiến lại, vui vẻ nói: "Lại một tên tới nữa!"

Linh Văn giơ hai tay lên, hai lòng bàn tay nâng một đám quỷ hỏa* đen như mực. Hắn ngẩng đầu nói với Tạ Liên và Bùi Minh: "Hai vị, ta... Thật sự là, thân bất do kỷ."

*Quỷ hỏa: ma trơi

Tạ Liên thở ra một hơi, nói: "Linh Văn, ta có thể hỏi, bị một đám này đánh trúng sẽ như thế nào không?"

Linh Văn nói: "Lần trước dùng một đám quỷ hỏa lớn như vậy, đánh trúng Kỳ Anh điện hạ, hắn bị thương. Nhưng cũng không đến nổi, vẫn có thể chạy nhảy như trước."

Vậy xem ra lực sát thương không lớn, bị đánh trúng cũng không có gì, Tạ Liên cùng Bùi Minh đều thở phào nhẹ nhõm, nói: "Khá tốt khá tốt..."

Mới vừa nói "Khá tốt" xong, Linh Văn trong tay hai luồng Quỷ Hỏa đột nhiên tăng lên mười lần, biến thành ngọn lửa hừng hực cao ngút trời!

Tạ Liên: "..."

Bùi Minh: "..."

"..." Linh Văn nói, "Nhưng một đám lớn như vậy, sau khi bị đánh trúng sẽ như thế nào, ta cũng không biết."

Bùi Minh gào thét lên: " Chờ một chút, nhưng mà ta con mẹ nó thật sự không phải nhân tình của ngươi mà?!!!"

Linh Văn nói: "Ta biết chứ, nhưng quan trọng là ngươi biết ta biết cũng vô ích thôi!"

Một đám yêu ma quỷ quái đều bị hai luồng quỷ hỏa hừng hực làm kinh ngạc đến ngây người, vớ lấy đồ chơi của mình, hung thần ác sát bao vây lại, ầm ỉ nói: "Hảo tiểu tử! Thật là to gan, chết đến nơi rồi còn muốn cướp đầu người của bọn ta, đánh chết hắn!!!"

Nhưng mà, bọn chúng một đám tạp binh tiểu quỷ, đối với Cẩm Y Tiên không tạo được bất cứ uy hiếp nào, cùng lắm chỉ trở thành vài ba chất dinh dưỡng mới cho hắn mà thôi. Linh Văn hơi nghiêng tay, trong con ngươi ánh ra lân quang Quỷ Hỏa, xem ra, đã chuẩn bị tiếp nạp thêm đầu người đưa đến tận cửa. Đúng vào lúc này, chợt có một trận cuồng phong thổi qua, giữa một mớ kêu gào khóc lóc thảm thiết, đám tiểu quỷ trong nháy mắt liền bị thổi tung lên trời!

Nếu nói là bị "Gió" thổi bay lên trời, chẳng bằng nói, là bị một bàn tay khổng lồ quỷ dị trong vô hình, túm lên trời. Cẩm Y Tiên dường như phát hiện ra, cảnh giác, Linh Văn hạ thấp quỷ hỏa đang giơ trong tay xuống một chút, chậm rãi quét nhìn bốn phía. Tạ Liên cố gắng nhìn lên, nhưng phía trên bị cành lá rậm rạp che tầm mắt, tiếng kêu la thảm thiết của đám quỷ cũng đã sớm ngừng, vì vậy, căn bản không biết phía trên rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Bùi Minh cảnh giác nói: "Ai đến vậy?"
Nhìn một hồi, Tạ Liên bỗng nhiên nói: "Các ngươi không ngửi thấy sao?"

Bùi Minh nói: "Cái gì?"

Tạ Liên nói: "Mùi hoa."

Bùi Minh hồ nghi nói: "Có mùi đó sao?"

Tạ Liên nhắm hai mắt lại. Chốc lát, khẳng định nói: "Có. Đích xác là mùi hoa."

Mùi hoa sâu thẳm, quỷ dị, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Không biết tên gì, không biết tả sao. Nồng nàn mà thoang thoảng, như có như không.

Bùi Minh cau mày nói: "Mùi hoa thì không ngửi ra, ngược lại ngửi thấy..."

Vừa hỏi xong, hắn liền cảm thấy, có cái gì đang nhỏ trên mặt, thuận tay chùi một cái, hai con ngươi co lại.

Là máu.

Quỷ hỏa trong tay Linh văn cũng bị nhỏ trúng hai giọt, ngọn lửa kia nhất thời suy yếu đi. Thần sắc hắn càng trở nên cảnh giác, chợt ngẩng đầu. Nháy mắt---
Tinh phong huyết vũ, từ trên trời giáng xuống!
Bùi Minh bị treo ngược so với Tạ Liên cao hơn, nhất thời liền bị cơn mưa máu như thác đổ bất thình lình xối thành một màu đỏ tươi ướt sũng, chỉ còn lại cặp mắt là còn rõ trắng đen, hai mắt trợn tròn. Linh Văn hai tay quỷ hỏa sớm bị đánh tắt hoàn toàn, lách mình trốn dưới tàng cây, tránh bị hậu quả như Bùi Minh không chút phòng bị. Mà Tạ Liên bỗng nhiên cảm giác lưới buộc rách ra, thân thể trĩu xuống, lao thẳng xuống dưới.

Tạ Liên trở mình trên không trung, vững vàng đáp xuống đất, đúng lúc trận tinh phong huyết vũ kia cũng sắp rơi xuống. Không kịp tránh đi, y giơ tay áo, đang chuẩn bị có thể ngăn bao nhiêu hay bấy nhiêu. Thế nhưng, trong bóng tối, y nghe được một tiếng cười thật khẽ.

Trong không khí, bỗng nhiên tràn ngập mùi hoa quỷ dị mê ngươi.

Tạ Liên hơi ngẩng đầu, y không cảm giác được mưa rơi trên mặt, ngược lại cảm giác có cái gì vô cùng mềm mại lướt qua. Đưa tay lên đón lấy, cúi đầu nhìn thử, vật lẳng lặng bay xuống lòng bàn tay, lại là một cánh hoa nho nhỏ màu đỏ thẫm.

Y lại giương tay lên, nín thở, cảm thấy thật khó tin. Chỉ thấy huyết vũ khắp trời lại biến thành một trời mưa hoa bay lả tả!

Căn bản không cần đoán người đến là ai nữa, Tạ Liên cầm cánh hoa ấy, bật thốt lên: "Tam Lang!"

Quay người lại, y liền thấy Linh Văn im hơi lặng tiếng mà ngã xuống. Mà lẻ loi tại chỗ ấy, tóc đen hồng y, một thiếu niên cao gầy khẽ mỉm cười, không phải Hoa Thành thì là ai?
Hoa như huyết lạc, huyết tựa hoa bay*. Gương mặt ấy tuấn mỹ khôn khéo hệt như lần đầu gặp gỡ, hai tròng mắt lấp lánh rực rỡ. Hắn chậm rãi đem thanh loan đao màu bạc thon dài tra vào vỏ, trầm giọng nói: "Điện hạ, ta đã trở về."

*Hoa như huyết lạc, huyết tựa hoa bay: Hoa như máu rơi, máu tựa hoa bay (Cảnh này thơ mộng quá nên không dịch sát nghĩa ra cho nó hay =]])

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa