CHƯƠNG 163: MÊ QUỐC SƯ - MÊ NGỮ - MÊ NHÂN TÂM 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

*Chú thích tên chương: Không nhận ra quốc sư, không nhận ra giọng nói,không nhận ra lòng người.

--------------------------------

Tim Tạ Liên đập điên cuồng, đầu ngón tay cũng không ngừng run rẩy.


Nhưng y đè nén lại cảm giác của mình, không lên tiếng, chỉ hơi ngẩng đầu, nói bên tai Hoa Thành: "...Tam Lang đừng cử động. Giọng nói bên ngoài kia, rất giống sư phụ ta. Trước hết đừng để bị phát hiện..."

Tuy rằng rất giống, nhưng y cũng không thể một mực khẳng định được. Bởi vì trên đời này không phải không có người mang giọng nói tương tự nhau, hơn nữa y cùng Quốc Sư đã mấy trăm năm chưa từng gặp nhau, nên cũng có khả năng trí nhớ của y bị sai lệch. Hiện giờ không nên hành động thiếu suy nghĩ, yên lặng theo dõi diễn biến, nói không chừng có thể thám thính thêm nhiều chuyện kỳ bí. Hoa Thành cũng hơi cúi đầu, ôm eo y, thì thầm nói: "Được...Huynh cũng đừng di chuyển."

Hai người bị đất đá từ bốn phương tám hướng chèn ép đến mức hai thân thể kề sát nhau, vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau, bên tai có hơi nóng. Tuy rằng không hợp thời điểm, nhưng trong đầu Tạ Liên vẫn nhanh chóng hiện lên một câu: " Tư vị 'Chết chung một huyệt' cũng không tồi."

Lúc này, giọng nói kia lại lên tiếng: "Hai người bọn họ thì sao? Chạy đâu rồi?"

"Hai người bọn họ"? Tạ Liên đầu tiên theo bản năng tưởng đang nói đến mình và Hoa Thành, hoảng sợ trong lòng, định nghe kỹ xem người cùng hắn đối thoại là ai, nhưng kỳ quái ở chỗ, "Quốc Sư" --- tạm gọi là "Quốc Sư" đi, sau khi hắn đặt câu hỏi, không có bất kỳ hồi âm nào.

Thực sự rất kỳ quái. Ở khoảng cách này, Tạ Liên cùng Hoa Thành vẫn có thể nghe thấy câu hỏi của "Quốc Sư". Theo lý mà nói, giọng của hắn cũng không phải quá lớn, chưa đến mức hô to, như vậy, đối phương cách hắn cũng không xa, nếu như có tiếng trả lời, ở vị trí của bọn họ nhiều ít gì cũng nghe được một chút. Nhưng mà, thực tế lại là, một chút cũng không nghe được.

"Quốc Sư" lại nói: "Khổ cực bọn họ rồi. Nhưng không cần phải xen vào chuyện cỏn con này, không có kết quả gì đâu. Lúc này chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Tạ Liên giờ mới hiểu được, "Hai người bọn họ", hóa ra không phải chỉ y và Hoa Thành, mà là chỉ hai đồng bọn của "Quốc Sư".

Sự việc cũng ngày càng trở nên kỳ lạ mà. Giọng điệu của Quốc Sư, rõ ràng cho thấy có hồi âm, thế nhưng, nghe từ đầu đến cuối cũng chỉ nghe mình hắn lẩm bẩm, hoặc là đang nói chuyện với không khí. Trong đầu Tạ Liên hiện ra một cảnh quỷ dị, lập tức bỏ qua, thầm nghĩ còn có một khả năng, có thể Quốc Sư nghe được giọng nói của người kia, nhưng người khác lại không nghe được.

Nghi ngờ trong lòng y càng ngày càng sâu, càng nín thở tập trung lắng nghe. "Quốc Sư" vừa mở miệng, một câu so với một câu đều đáng cân nhắc, lại nói: "Ngọn núi có nhiều người đến như vậy sao? Nói chung, trước hết ngươi đem tất cả bọn họ đến chỗ Đồng Lô đi, đến lúc đó ta lại nghĩ biện pháp xử lý sạch từng thứ. Càng nhanh càng tốt, nhất định phải chạy đến đó trong vòng hai ngày."

Đồng Lô!

Hơn nữa, còn là "trong vòng hai ngày". Trong núi Đồng Lô không thể sử dụng rút đất ngàn dặm, làm sao có thể trong hai ngày chạy đến được? Còn là đem cả một đám người đến đó. "Xử lý sạch", lại là "xử lý" như thế nào?

Dừng một chút, giọng nói kia lại lên tiếng: "Kêu hai người kia cũng đến đó đi, chúng ta cùng đi Đồng Lô. Muốn đối phó với thái tử điện hạ, một người cũng không thể thiếu. Hiện tại điện hạ vẫn chưa trong trạng thái hoàn toàn thức tỉnh, nếu như chờ đến lúc hắn tỉnh dậy...khó có thể tưởng tượng lần này hắn sẽ làm gì."

Tạ Liên giật mình.

Đây là đang nói y sao?

Chính vào lúc này, cơ thể ngọn núi ầm ầm rung động, Tạ Liên cảm nhận được đất đá khắp bốn phía đều khẽ chấn động, bên ngoài Quốc Sư nói: "Sao thế?"

Y ở phía trong tường đá nói với Hoa Thành: "Sao thế?"

Hoa Thành thấp giọng nói: "Bên kia có biến."

Hai người lần thứ hai kề trán vào nhau. Mắt phải Tạ Liên liền hiện ra tình hình ở bên kia sơn động của Dẫn Ngọc và Quyền Nhất Chân. Hơn nữa, còn là tình cảnh xảy ra trước đó một vài phút. Dẫn Ngọc cuối cùng đã đào được Quyền Nhất Chân từ trong tường đá ra ngoài, kéo đến không kịp thở, cuối cùng cũng thở ra một ngụm. Ai ngờ, Quyền Nhất Chân đang hôn mê bỗng nhiên nhảy lên tại chỗ, một tay bắt được mặt nạ trên mặt hắn!

Mới vừa rồi, Quyền Nhất Chân đương nhiên là giả bộ bất tỉnh!

Nghĩ lại, xét đến việc Quyền Nhất Chân đối với thói quen đi lại, âm điệu khi nói chuyện, lực đạo lúc đánh người của Dẫn Ngọc đã biết rõ đến cực điểm, sợ rằng từ lúc Dẫn Ngọc đánh một xẻng chết người kia, hắn liền biết được là người nào. Trăm triệu lần không nghĩ đến, với tính tình như Quyền Nhất Chân cũng có một ngày đi gạt người. Tuy rằng đây chỉ là một chút thủ đoạn kém cỏi không thể bình thường hơn được nữa, nhưng đặt trên người Quyền Nhất Chân, có thể nói là lần đầu tiên. Bởi vậy nên không ai đề phòng hắn, dưới mặt nạ, gương mặt của Dẫn Ngọc rõ ràng vô cùng kinh ngạc cũng rất ảm đạm tái nhợt, hiển nhiên là sợ đến ngây người. Quyền Nhất Chân nhưng lại vô cùng kích động, đỉnh đầu đầy máu nhảy dựng lên, hô: "Sư huynh!"

Khóe miệng Dẫn Ngọc trở nên vặn vẹo, cứ như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, đột nhiên hai tay ôm đầu nói: "Không phải ta!"

Hét lớn xong, hắn bỏ chạy đi, vừa chạy vừa bắn phá ngược lại để ngăn cản người phía sau, nói: "Đừng qua đây! Đừng theo ta!"

Quyền Nhất Chân cũng chạy đuổi theo, hoàn toàn không thấy mấy phát bắn phá kia, chỉ mừng rỡ hô: "Sư huynh! Là đệ!"

Dẫn Ngọc nhịn không được bùng nổ gào lên một câu: "Mẹ nó vì là ngươi nên mới đáng sợ đó! Đã nói đừng đi theo ta!!!"

Một đường loảng xoảng, nện đến cơ thể ngọn núi này ầm ầm rung động. Bên này, Quốc Sư nghi ngờ nói: "Bên kia có chuyện gì? Sao lại náo động như vậy?"

Vẫn như cũ không ai trả lời hắn, Quốc Sư nhưng dường như đã có được đáp án, nói: "Thì ra là thế, mấy đứa nhỏ bây giờ thật tình, cứ ầm ĩ như vậy. Ta đi trước, còn phải chuẩn bị. Sau này ngươi đến vùng phụ cận của Đồng Lô chúng ta lại hội hợp!"

Hắn đang định rời khỏi. Nghe vậy, Hoa Thành một lần nữa che kín hai tai Tạ Liên, Tạ Liên nhắm mắt lại, một giây sau, quanh thân rung động kịch liệt, tường đá dùng để che thân bao lâu cuối cùng bị nổ tung, hai người đồng loạt nhảy ra ngoài, nhẹ đáp xuống đất, một lần nữa hít thở bầu không khí mới mẻ. Nhưng mà, bên ngoài là sơn động vắng vẻ, không có Quốc Sư, cũng không có người thứ hai thần bí kia, người từ lâu đã không còn tung tích.

Tạ Liên và Hoa Thành liếc nhau, không hề nóng nảy đuổi theo, còn chưa tách ra, sơn động đối diện đã có một người áo đen xông đến, chính là Dẫn Ngọc. Hắn vung vẩy Xẻng Địa Sư, chạy như điên về phía hai người, nói: "Thành chủ!!! Thái tử điện hạ !!!"

Ở phía sau hắn, Quyền Nhất Chân bị nện đến đầu rơi máu chảy cũng đang xông đến. Hoa Thành cũng không ngẩng đầu lên, phất phất tay, Quyền Nhất Chân lập tức giơ tay che lại, nhưng mà, chiêu Hoa Thành sử dụng không phải chỉ cần một cái nấm tay là có thể đỡ được, chỉ nghe phịch một tiếng, một trận sương mù màu đỏ chợt nổ tung quanh thân Quyền Nhất Chân. Sau khi sương mù chậm rãi tản đi, tại chỗ chỉ còn một con lật đật tròn tròn màu đỏ, đang luống cuống lượn vòng.

Con lật đật kia mắt mở to tròn, nhìn một bộ dáng rất vô tội. Lại là chiêu Hoa Thành lần trước dùng để đối phó Lang Thiên Thu. Dẫn Ngọc lúc này mới dừng lại không chạy như điên nữa, lau mồ hôi lạnh, đi đến, nói: "Đa tạ thành chủ."

Hoa Thành nói: "Không đến mức sợ như vậy chứ?"

Dẫn Ngọc trong lòng còn sợ hãi, cười khổ nói: "Thực không dám giấu, ta bây giờ mỗi lần nhìn thấy vị Kỳ Anh điện hạ kia, thầm nghĩ trốn càng xa càng tốt."

Tạ Liên nghe xong, vừa buồn cười vừa thấy đồng tình. Xem ra, "Cá tính" của Quyền Nhất Chân chính là một bóng ma vô cùng nghiêm trọng trong lòng Dẫn Ngọc. Con lật đật trên mặt đất kia, mở to mắt chớp chớp ngã trái rồi ngã phải, không một ai để ý đến. Tạ Liên thấy thương cảm, đang định đi sang nhặt nó lên, bỗng nhiên cảm nhận được mặt đất kịch liệt rung động, thân thể cũng theo đó ngã trái ngã phải, gần như nghiêng ngả còn kịch liệt hơn lật đật kia, vội định trụ cơ thể lại, nói: "Làm sao vậy? Động đất sao?"

Tuy rằng Tạ Liên không cần đỡ, nhưng Hoa Thành vẫn đỡ y, nói với Dẫn Ngọc: "Đi ra xem thử."

Dẫn Ngọc cực kỳ nhanh chóng khôi phục lại trạng thái, nói: "Vâng!"

Vừa đáp xong liền nhấc Xẻng Địa Sư lên, không bao lâu sau liền nhanh chóng đào một cái hang trên mặt tường đá. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, Dẫn Ngọc nhìn thoáng qua, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Tạ Liên nói: "Dẫn Ngọc điện hạ, động đất hay là núi này muốn sụp xuống?"

Dẫn Ngọc nói: "Đều không phải! Là ngọn sơn quái này...nó đang chạy!"

Nó đang chạy? Tạ Liên và Hoa Thành liếc nhau, xông về phía trước, nhìn ra bên ngoài sơn quái, không khỏi nghẹn lời.

Nó thực sự đang chạy!

Bên ngoài thân núi, phong cảnh dọc đường đang nhanh chóng lùi về phía sau, hầu như biến thành một đường cong đủ mọi màu sắc. Như vậy xem ra, bọn họ tựa như đang cưỡi trên một chiếc xe ngựa đang chạy băng băng thần tốc, hoặc như đang ngồi trên đầu vai của một tên khổng lồ đang chạy như điên!

Núi nhỏ, sông, đồng bằng, rừng cây, đều bị ngọn núi này san bằng dưới chân, bị nó đi ngang qua nghiền nát, nhường đường cho nó.

Gió lớn bên ngoài cửa hang vù vù mãnh liệt tràn vào trong, tóc cùng vạt áo của ba người đều không ngừng bay loạn, Dẫn Ngọc nói: "Chiếu theo pháp thuật chạy như này, sợ rằng hai ngày là đến Đồng Lô rồi..."

Hai ngày?

Trong lòng Tạ Liên thoáng cái đã thông suốt. Thì ra là thế!

Khó trách, thảo nào không nghe được giọng trả lời của "người kia", thảo nào Quốc Sư yêu cầu đối phương trong vòng hai ngày phải dẫn bọn hắn chạy đến núi Đồng Lô. Bởi vì lúc đó, "Quốc Sư" căn bản không phải cùng người khác nói chuyện, mà là nói với ngọn núi này!

Hoa Thành tất nhiên cũng hiểu ra, nói: "Vừa hay, mượn tốc độ của hắn, khỏi phải chậm chạp đi đến đó. Hắn nói đến lúc đó hội hợp ở Đồng Lô, vậy tới đó liền biết hắn đến tột cùng muốn làm gì."

Tạ Liên nhưng lại mang vẻ mặt ngưng trọng. Hoa Thành cảm giác được điểm này, nói: "Ca ca, làm sao vậy?"

Tạ Liên nói: "Cái gì gọi là còn chưa hoàn toàn thức tỉnh?"

Giọng nói kia mới vừa nói, " Hiện tại điện hạ vẫn chưa trong trạng thái hoàn toàn thức tỉnh, nếu như chờ đến lúc hắn tỉnh dậy...khó có thể tưởng tượng lần này hắn sẽ làm gì." Tạ Liên nhíu lông mày nói: "Nếu như người kia thực sự là sư phụ ta, đang nói về ta, câu nói kia là có ý gì?"

Hoa Thành nói: "Ca ca trước hết đừng nên suy nghĩ nhiều. Thứ nhất, người nọ không nhất định là sư phụ huynh; thứ hai, hắn nói 'Thái tử điện hạ', cũng không nhất định là huynh."

Tạ Liên nói: "Nhưng nếu lỡ là vậy thì sao? Ta có một suy đoán không căn cứ, đệ nghe thử giúp ta xem, có lý hay không."

Hoa Thành nói: "Được. Ca ca huynh nói đi."

Tạ Liên nói: "Núi Đồng Lô có ba ngọn núi lớn: Lão, Bệnh, Tử. Duy chỉ có "Sinh" là không có. Giả sử, người mới vừa rồi thực sự là sư phụ ta, cùng hắn đối thoại chính là ngọn sơn quái, hắn có thể trao đổi cùng sơn quái, như vậy hắn nói 'hai người bọn họ', vô cùng có khả năng là hai ngọn sơn quái còn lại."

Hoa Thành nói: "Điểm này đệ đồng ý. Còn gì nữa không?"

Tạ Liên nói: "Còn có, ta đang suy nghĩ, ba ngọn sơn quái kia, có đúng hay không là mang ý thức của người? Có lẽ, bản thân tụi nó là do người biến thành. Vì sao không có núi 'Sinh'? Bởi vì 'Sinh' không hề biến hình, 'Sinh' vẫn là một con người, mà người này...là Quốc Sư!"

Y càng nghĩ càng thấy có lý, ngực không ngừng điên cuồng, tiếp tục nói: "Núi Đồng Lô đã từng thuộc biên giới Ô Dung Quốc. 'Sinh lão bệnh tử', tổng cộng có bốn người; thiên thần hộ pháp của Ô Dung thái tử, vừa vặn cũng tổng cộng có bốn vị! Một người chính, ba người phó. Mỗi nước đều sẽ có đến bốn vị Quốc Sư nhiều như vậy sao? Ta trước đây không cảm thấy có gì không đúng, còn tưởng rằng đó là lệ cũ, sau này mới phát hiện không có loại lệ cũ này. Đệ nghĩ đây là trùng hợp, hay là đám bọn họ có liên hệ gì trong này?"

Hoa Thành lại nói: "Trùng hợp cũng không có gì lạ. Tứ danh cảnh khi đó chẳng phải có bốn người sao? Tứ đại hại thiếu người thứ tư, chẳng phải cũng miễn cưỡng nạp thêm một người cho đủ số sao."

Tạ Liên nói: "Nhưng không biết vì sao, ta lại có một cảm giác mãnh liệt, bọn họ rất có thể...tất cả đều là bốn người như nhau."

Y theo suy nghĩ của mình tiếp tục dò xét, nói: "Nếu như, bốn vị sư phụ của ta, thật sự là thiên thần hộ pháp của Ô Dung thái tử, vậy vì sao bọn họ muốn làm Quốc Sư của Tiên Lạc chúng ta? Tại sao lại muốn giáo dục ta? Quốc Sư tại sao phải giảng cho ta về cố sự của Ô Dung Quốc? Tại sao muốn ta trở thành người giống Ô Dung thái tử? Lẽ nào trên người ta còn có chuyện gì mà ngay cả chính bản thân ta cũng không biết? Có thể hay không ta thực ra..."

Y suy nghĩ đến mức cử chỉ có chút điên rồ, Hoa Thành cầm bả vai y, kiên định nói: "Sẽ không! Đệ nhưng có thể đảm bảo, huynh chính là huynh, không phải bất kỳ người nào khác. Tin đệ. Không nên suy nghĩ bậy bạ."

Quốc Sư là người y thân thuộc nhất ngoại trừ phụ mẫu mình. Tuy rằng Quốc Sư thường xuyên ghét bỏ y vì không chịu nghe lời, cũng thường kiêng dè thân phận của y mà không tiện thân cận, nhưng trên cơ bản, hắn là sư phụ tốt. Đột nhiên trong lúc đó, phát hiện mình có khả năng hoàn toàn không biết một người mà mình tự cho là rất thân thuộc, quả thực rất dễ khiến người rơi vào trầm mê bất phân. Tạ Liên giờ mới tỉnh táo, nói: "...Đệ nói đúng. Ta quả thực có chút nghĩ ngợi lung tung."

Giọng điệu Hoa Thành chậm rãi lại, nói: "Có điều, ca ca, huynh trước hết cẩn thận ngẫm lại xem, sư phụ huynh, có lai lịch thế nào?"

Tạ Liên cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "...Không rõ lắm."

Thực sự, y dĩ nhiên một chút cũng không nhớ nổi sư phụ y là từ đâu mà đến. Trầm ngâm một lúc, Tạ Liên nói: "Quốc Sư từ trước khi ta sinh ra đã là Quốc Sư rồi, ta chỉ biết hắn gọi là Mai Niệm Khanh, thế nhưng không cần nói, đây nhất định là tên giả. Trước đây ta cũng nghĩ đến, Quốc Sư lợi hại như vậy, vì sao không phi thăng, nhưng nếu như người mới vừa rồi là hắn, vậy năm tháng hắn sống trên cõi đời này, khẳng định còn lâu hơn ta. Nếu như hắn thật sự muốn đối phó chúng ta..."

Hoa Thành nhưng lại thờ ơ như không mà nói: "Không có việc gì. Sống lâu một tí mà thôi. Binh đến tướng ngăn, nước đến đấp đất chặn. Nhớ kỹ mọi việc đều có đệ. Đệ vĩnh viễn đứng bên cạnh huynh."

Tạ Liên nao nao. Cảm giác tồn tại của Dẫn Ngọc vốn đã thấp, hơn nữa rất thức thời nãy giờ không hề nói gì, hầu như đều bị bỏ quên ra sau đầu, lúc này mới nói: "Thành chủ, cần đi tìm những người khác không?"

Bọn họ đã thoát ra, nhưng Bùi Minh bọn hắn không biết đã bị sơn quái nuốt vào góc nào để tiêu hóa rồi. Tạ Liên vội nói: "Tìm! Chúng ta cùng nhau tìm thật kỹ. Dẫn Ngọc điện hạ xin chờ một chút."

Dẫn Ngọc nói: "Thái tử điện hạ, không cần gọi ta điện hạ...Ta sớm đã không còn là thần quan Thượng Thiên Đình rồi."

Tạ Liên cười nói: "Vậy ngươi cũng gọi tên của ta được rồi, không cần xưng hô khách khí như vậy. Ta cũng vậy, sớm đã không còn là thái tử điện hạ nữa."

Dẫn Ngọc nhìn thoáng qua Hoa Thành ở phía sau y, vội nói: "Cái này...Không dám, không dám không dám."

Tạ Liên nói: "Cái này có gì không dám?" đi hai bước, đang định nhặt lật đật Quyền Nhất Chân lên, bỗng nhiên một bóng người từ trên trời giáng xuống, trùng trùng điệp điệp ngã trước mặt y, phát ra tiếng xương gãy đầy thanh thúy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa