CHƯƠNG 168 - KHẨU LỆNH CỦA MA TRƠI KHÓA MỆNH TRÊN ĐỈNH ĐẦU 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là bọn họ cũng đến núi Đồng Lô!

Tạ Liên nói: "Cốc Tử ở chỗ này, lẽ nào Thích Dung cũng ở đây?"

Hoa Thành nói: "Nhìn đám ma trơi xanh trên đầu ả ta, chắc chắc ở đây, không cần nghi ngờ."

"..."

Cốc Tử dường như có chút sợ Tuyên Cơ, nằm trong lòng ả, không dám cử động một chút nào, nhưng có thể cơ thể lạnh như băng của Tuyên Cơ quả thật rất khó chịu, nó lẳng lặng xoa hai tay, Tuyên Cơ nói: "Đừng có lộn xộn!"

Ả vừa mở miệng, gương mặt bị ánh xanh của ma trơi chiếu xuống càng lộ vẻ vặn vẹo. Ma trơi cũng xem như là một trong những ký hiệu của quỷ, thứ này phẩm vị vô cùng kém, Tạ Liên nghĩ bất kỳ nữ quỷ nào có phẩm vị bình thường lại vô cùng coi trọng hình tượng của mình đều sẽ cự tuyệt treo cả một đoàn ma trơi như vậy trên đầu chính mình, khỏi cần nói, chắc chắn là Thích Dung yêu cầu ả đội lên. Lửa xanh cùng váy đỏ tạo nên một cảnh tượng vô cùng gây chấn động đến thị giác, này quả thực so với việc bị chưởng môn ép mặc giáo phục vô cùng xấu còn khiến người ta cảm thấy sụp đổ hơn.

Cốc tử nước mắt ròng rã nói: "Tỷ tỷ, ta uống nước kia xong, bụng có chút khó chịu."

Nước? Tạ Liên không khỏi đổ mồ hôi. Mạch nước ngầm kia nhưng lại bị đám chuột ăn xám kết bè kết phái bơi qua, tuy rằng không đến mức trúng độc hay gì, nhưng trẻ nhỏ sức đề kháng yếu, uống vào nói không chừng sẽ bị tiêu chảy. Vừa nhìn cũng biết Tuyên Cơ không phải kiểu người thích trẻ con, đối với đứa nhỏ này không có chút kiên nhẫn nào, nói: "Nhịn một chút. Đang trên đường trở về."

Bóng lưng của họ hòa vào bóng tối của con đường phía trước. Không cần nhiều lời, Tạ Liên cùng Hoa Thành lặng lẽ không một tiếng động theo sát phía sau. Không bao lâu, bọn họ theo Tuyên Cơ, vòng qua mấy giao lộ, rẽ vào một con đường cái khác. Mà đầu đường cái này có một gian nhà vô cùng hoa lệ, bên trong truyền đến tiếng người, chắc chắn là nơi ả muốn đến. Tạ Liên và Hoa Thành âm thầm ẩn mình, vượt trước ả phi lên nóc nhà, xuyên qua khe hở nhìn xuống dưới. Quả nhiên, Thích Dung đang ngồi giữa đại sảnh rộng nhất.

Hắn chuyển mười mấy ngầy hóa đá vào đâu, hướng đầu về phía hắn, bởi vì những tượng đá này đang quỳ rạp trên mặt đất, nhìn qua giống như đang vì hắn mà cúi đầu xuống đất. Hắn liền hưởng thụ "hành lễ", dương dương tự đắc mà gặm một cánh tay. Trong góc nhà có năm sáu nông dân đang ngồi, mà trong đó còn có một người, đang cúi đầu mang cảm giác tồn tại cực thấp, chính là Dẫn Ngọc.

Hắn quả nhiên bị Thích Dung chặn bắt. Mỗi người tuy rằng không có dây buộc trên người, nhưng trên đỉnh đầu đều treo một đóm ma trơi xanh biếc, nhìn kỹ một chút, mấy đóm ma trơi này so với cái trên đầu Tuyên Cơ không giống nhau, đóm này cư nhiên lại có ngũ quan dài, ánh mắt liếc qua liếc lại, biểu tình âm hiểm, như một tên tiểu nhân tà ác, đang chăm chú giám sát người bên dưới. Tạ Liên thấp giọng nói: "Đóm lửa này nhất định có cổ quái".

Hoa Thành liền nói: "Đó là khóa ma trơi của Thích Dung. Bị ngọn lửa này giám sát, nếu như dám bỏ trốn, chỉ sợ sẽ động đến pháp quyết, trong nháy mắt sẽ bị thiêu cháy."

Thích Dung đang say sưa gặm cánh tay kia, chợt nghe Tuyên Cơ bên ngoài nói: "Đại nhân, ta đã trở về."

Hắn thoáng cái liền vứt cẳng tay đi, lau cái miệng đang dính đầy máu. Tạ Liên ngạc nhiên, đây là hành động gì? Sợ bị người khác thấy được? Thích Dung cư nhiên cũng có ngày biết xấu hổ không muốn người khác thấy tướng ăn của hắn!

Tuyên Cơ còn chưa bước vào, trước tiên buông Cốc Tử xuống. Cốc Tử lạch bạch chạy vào, vội vàng chạy đến trước mặt Thích Dung, vừa nhìn liền chỉ vào hắn kêu to: "Cha lại đang lén ăn những thứ không tốt à!"

Thích Dung nói: "Không có!"

Cốc Tử lại nói: "Con ngửi thấy mà! Ăn đến hôi hết cả miệng!"

Thích Dung lấy tay che miệng hà thử mấy hơi, chắc hẳn của ngửi thấy miệng mình đầy mùi máu tươi hư thối, không thể chối cãi, giận nói: "Mẹ nó! Tuyên Cơ! Sao ngươi lại đột nhiên đưa nó về? Ta không phải đã nói lúc ta dùng bữa ngươi phải đưa hắn ra ngoài lâu một chút sao?"

Tuyên Cơ đi đến nói: "Nó uống nước xong lại làm ầm ĩ lên, nói bụng thấy khó chịu, ta liền đem nó về. Đại nhân, xin ngươi đừng kêu ta chăm con nít nữa, ta còn không biết phải đối phó với nó thế nào!"

Thích Dung trừng mắt, trách móc nói: "Cái gì! Ngươi không phải là nữ quỷ sao! Nữ quỷ sao có thể không thích trẻ nhỏ được?!"

Tuyên Cơ nói: "Nhưng đây không phải con ta!"

Cốc Tử cầm vạt áo của Thích Dung, nói: "Cha, cha không nên ăn mấy thứ kia, không tốt..." Thích Dung bị nó lải nhải đến phiền, mắng nói: "Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài! Đừng có ở đây làm phiền ta, con nít mà còn bắt người lớn chăm sóc cho, tự mình đi chơi đi!" Cốc Tử không thể làm gì khác hơn là ra ngoài chơi bùn, trước khi đi còn nhìn lại những người trong phòng. Sau khi nó đi, Tuyên Cơ lúc này mới nói: "Đại nhân, ta thật sự không hiểu, ngươi chê đứa nhỏ này phiền phức, vậy cần gì phải mang nó theo? Suốt một đường đòi ăn đòi uống vừa khóc vừa sinh bệnh, nếu không phải trên đường gặp phải sơn quái chở chúng ta một đoạn, chỉ sợ bây giờ còn bị nó làm vướng víu."

Thích Dung hắc hắc cười nói: "Thuận tiện có đứa con trai không màng gì hết gọi ta là cha, cứ để nó gọi đi! Ta nhổ, nói nhảm nhí, đương nhiên là bởi vì ta muốn ăn thằng cu ngu ngốc này! Con nít tuổi này thịt non mềm mại, không cần thêm gia vị ăn vẫn ngon!"

Tuyên Cơ nói: "Vậy vì sao đến giờ còn chưa ăn?"

Thích Dung mắt nổi ánh xanh, nói: "Ngươi đây không biết rồi! Nuôi cho mập rồi làm thịt! Thứ để lại cuối cùng chính là thứ ngon nhất! Huống chi chúng ta còn nhiều lương thực dự trữ như vậy, trước mắt không vội!"

Tuyên Cơ nhìn chằm chằm Dẫn Ngọc nói: " Ta thấy cái tên mới bắt được này rất khả nghi, vô cùng khả nghi. Đại nhân ngươi hỏi ra được tên này đến tột cùng là có lai lịch gì chưa?"

Đối với hận ý Thích Dung dành cho Hoa Thành, nếu như biết Dẫn Ngọc là thuộc hạ của Hoa Thành, chẳng phải sẽ thành người đầu tiên hắn ăn sao? Lại nghe Thích Dung nói: "Đã hỏi rõ. Tiểu tử này cũng đi theo Vũ Sư đến đây hỗ trợ."

Cảm giác tồn tại cùng cá tính không nổi bật, đôi khi cũng là một chuyện tốt. Người bình thường cũng sẽ không nghĩ Hoa Thành cùng Dẫn Ngọc có liên quan đến nhau, xem ra, Dẫn Ngọc đã thành công thêu dệt được thân phận của mình. Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt Tuyên Cơ nhưng lại thay đổi: "Vũ Sư Hoàng đã đuổi đến đây?!"

Thích Dung nói: "Không hề. Tiểu tử này cũng như chúng ta, trong lúc vô tình mới tìm thấy thành trì dưới lòng đất này, Vũ Sư tạm thời còn chưa tìm được chúng ta. Con mẹ nó!" Hắn bỗng nhiên chửi đổng lên, "Vũ Sư kia sao lại khó đối phó như vậy? Suốt một đường quyết liệt truy đuổi, hại chúng ta toàn phải ẩn nấp dưới đất! Không phải chỉ bắt vài tên nhà quê trồng trọt để ăn thôi sao? Có cần nhỏ mọn như vậy không? Đúng là thần quan mà, ta biết ngay bọn thần quan Thượng Thiên Đình không phải thứ tốt lành gì! Lòng dạ hẹp hòi!"

Hắn lúc nào cũng hại người ta trước, sau đó lại ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng. Nông dân nhà người ta đang yên lành trồng trọt, là ngươi đê tiện ra tay bắt người trước, vậy mà còn trách người ta lòng dạ hẹp hòi không cho ngươi vài người để ăn? Nghe được một câu này khiến Tạ Liên nhịn không được cảm thấy ngứa tay. Tuyên Cơ nói: "Vậy có cần thả mấy người này về lại không?"

Thích Dung nhưng dường như cảm thấy như vậy thật mất mặt, trợn mắt nói: "Không thả! Ta đã ăn một nửa, bây giờ thả phân nửa còn lại cũng vô dụng. Hoặc là ngay từ đầu không cướp, còn không đã ăn thì ăn cho sạch! Ép ta thì lão tử đây một mồi đốt trụi hết cả đám! Ai cũng đừng mong được sống dễ chịu!"

Tuyên Cơ nói: "Trước đây ta cũng không ngờ chuyện cư nhiên lại biến thành như vậy. Vũ Sư Hoàng trước đây tính tình không phải như vậy, ai cũng có thể bắt nạt được, ta cho rằng thôn Vũ Sư có bị đoạt người cũng sẽ nén giận không dám lên tiếng nên mới động thủ, ai ngờ lại chọc phải phiền phức lớn như vậy, muốn vứt cũng vứt không được!"

Tuyên Cơ cư nhiên lại quen biết Vũ Sư, hơn nữa dường như còn rất không coi trọng, xem ra, e rằng đã quen biết từ lúc còn làm người. Nhớ đến đủ loại truyền thuyết, Tạ Liên thấp giọng nói: "Chẳng lẽ Tuyên Cơ là tướng quân nước Vũ Sư?"

Hoa Thành nói: "Ca ca đoán không sai. Đúng là như thế."

Tạ Liên nghi hoặc nói: "Thế nhưng lại không đúng? Vũ Sư đại nhân chính là hậu duệ của hoàng tộc nước Vũ Sư, thân phận tôn quý, Tuyên Cơ bất quá chỉ là một tướng quân, một hạ thần nhỏ bé, dựa vào đâu dám coi thường người trong hoàng thất? Hơn nữa còn nói 'Ai cũng có thể bắt nạt'..."

Lúc này, Thích Dung nói: "Quản hắn Vũ Sư hay Cẩu Sư cái khỉ gió gì, chờ bản Quỷ Vương vào Đồng Lô tu luyện thành Tuyệt, kinh thiên động địa xuất thế, tất cả đều phải quỳ gối dưới chân ta! Quỳ xuống ăn bùn dưới chân ta! Đến lúc đó, ta hủy đi Quỷ Thị, đánh chìm đảo Hắc Thủy, cho dù là Quân Ngô cũng phải cho ta vài phần mặt mũi. Ha ha ha ha ha ha..."

"..."

Nghe hắn điên cuồng khoác loác, tưởng tượng đến tương lai đầy phong quang vô hạn, Tạ Liên ngoại trừ muốn cười thì không còn cảm giác nào khác. Hoa Thành thì lại đến cười cũng khinh thường chả muốn cười. Thích Dung nói với Tuyên Cơ: "Đến lúc đó ta liền cắt chỗ đó* của Bùi Minh cho ngươi chơi đùa, khiến hắn chỉ có thể làm nô lệ của ngươi."

*Chỗ này trong truyện ghi là c* nhưng mình đổi thành chỗ đó cho đỡ tục nha =]]

Nghe đến cái tên này, Tuyên Cơ nắm chặt mười ngón tay, gương mặt trắng bệch hiện lên tia tức giận, nói: "Không cần! Chỉ cần đại nhân hứa sẽ giao hắn cho ta xử trí, Tuyên Cơ đã vạn phần cảm kích!"

Trong những thời điểm không nhắc đến Bùi Minh, Tuyên Cơ nhìn qua cũng trông như một nữ quỷ bình thường, nhưng vừa nhắc đến Bùi tướng quân, Tạ Liên lại từ trên mặt ả nhìn thấy được bóng dáng của nữ quỷ điên cuồng rồ dại ở núi Dữ Quân kia. Ả cư nhiên lại đem loại kỳ vọng hoang đường này gửi gắm trên người Thích Dung, chỉ có thể dùng từ bị mê muội đầu óc để hình dung. Tạ Liên ngẩng đầu, nói: "Tam Lang, Dẫn Ngọc và những nông dân kia đang ở trong tay Thích Dung, phải làm thế nào đây?"

Bọn họ đương nhiên có thể trực tiếp xông vào, hành hung Thích Dung cùng Tuyên Cơ, nhưng hiện nay những nông dân kia cùng Dẫn Ngọc đang là con tin, thái độ làm người của Thích Dung vô lại, lỡ như hắn một tay thêu chết người, bọn họ ngược lại ở thế bị động, như hắn đã nói nếu ép hắn thì một mồi lửa đốt sạch cũng không phải không có khả năng. Hoa Thành không chút hoang mang, nói: "Khóa ma trơi của Thích Dung có khẩu lệnh, trước tiên nghĩ biện pháp moi khẩu lệnh khóa kia ra."

Tạ Liên nói: "Ai tìm? Tìm thế nào? Chúng ta chắc chắn là không được."

Vừa hỏi xong, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng hướng xuống phía dưới, đáp lên người Cốc Tử đang chơi bùn bên ngoài tòa nhà.

Ngừng lại trong chốc lát, Tạ Liên nói: "Không được đâu, quá nguy hiểm. Thích Dung vốn muốn ăn Cốc Tử, lỡ như bị hắn nhìn ra manh mối gì..."

Hoa Thành nói: "Đầu óc tên đó có nhìn cũng không nhìn ra được đâu, nếu như hắn muốn ra tay với đứa nhỏ này, chúng ta trước tiên xuống cứu nó đi trước. Ca ca không bằng nên lo rằng, đứa nhỏ này đi bên cạnh Thích Dung lâu như vậy, có bị hắn đồng hóa hay không. tâm trí có thể bình thường hay không đây."

Đi theo bên cạnh Thích Dung lâu như vậy, có thể cũng biến thành quái thai hay không, vậy cũng thật khó nói. Tạ Liên nói: "Chúng ta thử xem?"

Vì vậy, Hoa Thành mở ra năm ngón tay, từ lòng bàn tay bay ra một con ngân điệp hết sức nhỏ nhắn, khoan thai bay xuống phía dưới.

Thích Dung và Tuyên Cơ vẫn tiếp tục nói chuyện trong phòng, Cốc Tử bên ngoài đang lấy bùn trên mặt đất để vẽ tranh, vẽ một người lớn đang nắm tay một đứa trẻ, bỗng nhiên thấy một con hồ điệp tản ra ánh bạc nhàn nhạt bay đến, thoáng cái ngẩng đầu, mở to mắt, định phát ra một tiếng "Oa", lại nghe từ ngân điệp phát ra giọng người đang nhỏ tiếng nói: "Cốc Tử đừng nói chuyện, nếu nói một câu ta sẽ biến mất ngay, là ta, còn nhớ ta không?"

Nếu như Cốc Tử mở miệng la lên, Hoa Thành sẽ bảo ngân điệp kia mê hoặc tâm trí nó, nhưng mà, Cốc Tử lại bịt miệng, quả nhiên nghe lời, nhỏ giọng nói: "Còn nhớ ạ. Là giọng của ca ca thu đồng nát."

"..." Tạ Liên, "Ha ha ha, trí nhớ thật tốt mà. Đúng vậy, không sai, là ta thu đồng nát đây. Ngươi lẳng lặng đi sang phía bên cạnh đi, đừng để Thích...đừng để cha ngươi phát hiện."

Cốc Tử gật đầu, đứng lên, đang định lặng lẽ đi sang bên kia. Thích Dung trong phòng như thoáng phát hiện ra, hét lên: "Ê! Đừng chạy lung tung có nghe không hả! Chạy loạn ở đây, chuột khổng lồ sẽ ăn thịt ngươi! Trở lại đây!"

ải��=+|�)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa