CHƯƠNG 202: TỨ VÕ THẦN HÓA KIẾM BẢO HỘ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

Nếu thật sự để đám oán linh này bay ra ngoài, chẳng phải muốn bạo phát dịch mặt người lần thứ ba?

Tạ Liên lập tức nói: "Phải nghĩ biện pháp ngăn cản chúng!"

Mộ Tình ở đầu vai phía dưới, hắc y cùng tóc bị thổi đến lộn xộn không chịu được, nói: "Có biện pháp nào có thể ngăn được?"

Tượng thần kia dừng lại cước bộ, cát bụi từ trên trời bỗng nhiên đổ xuống, Tạ Liên nói: "Chư vị tiên gia ngừng thở!"

Nói xong, liền đuổi theo đám khói bụi đen kịt đang từng bước áp sát lại. Tượng thần nhấc tay đánh một chưởng, chưởng phong kinh thiên động địa, nếu như trên mặt đất thì chưởng này liền như cơn lốc nhổ tận gốc cổ thụ trăm năm. Nhưng chung quy chỉ đánh tan một phần, cũng quét đi một phần, Tạ Liên nhịn không được nghĩ thầm: "Nếu có một thanh kiếm thì tốt rồi!"

Hoa Thành dường như liếc mắt một cái liền hiểu thấu y đang nghĩ gì, nói: "Ca ca, muốn có kiếm cũng không phải không có biện pháp."

Tạ Liên vui vẻ nói: "Biện pháp gì?"

Hoa Thành nói: "Vậy phải xem mấy vị tiên liêu kia có bằng lòng hay không."

Phong Tín nói: "Ngươi có biện pháp gì cứ việc nói thẳng, đừng có cùng hắn nói cái gì có hay không có."

Tạ Liên phần nào đoán được, nói: "Đệ đang nói, muốn Bùi tướng quân bọn họ hợp lực, hóa thân thành kiếm sao?"

Hoa Thành nói: "Không sai. Pháp lực của thần quan trong Đồng Lô bị chế ngự, nhưng ở đây có đến mấy Võ Thần, nếu có bốn người hóa pháp thân*, hợp lực xuất kích, hẳn cũng mang uy lực không kém cạnh."

*Pháp thân: pháp thuật biến hóa thân thể

Bùi Minh là người đầu tiên hưởng ứng, nói: "Bùi mỗ cảm thấy chủ ý này rất khả thi."

Mộ Tình nhưng vẫn nghi hoặc nói: "Có thực sự được không? Chỗ này có mấy Võ Thần? Ba người?" Bùi Túc cùng Dẫn Ngọc đã mất hết pháp lực, Vũ Sư cũng không phải Võ Thần, có thể hóa thân cũng chỉ có Bùi Minh, Phong Tín và Mộ Tình. Bùi Minh nói: "Không đúng, là bốn người. Kỳ Anh cũng ở đây."

"Hả?"

Dẫn Ngọc do dự một chút, một tay ôm Cốc Tử, một tay lấy ra một con lật đật. Ai ngờ còn chưa mở phong ấn, con lật đật kia lại điên cuồng lay động, còn phát ra tiếng thét quang quác vô cùng chói tai. Mọi người bị nó la đến lỗ tai đau đớn một trận, đều bịt tai lại, Dẫn Ngọc vội vàng một lần nữa phong bế nó, đem ra một con lật đật khác ra, mặt toát mồ hôi nói: "Thật xin lỗi lấy nhầm rồi, con vừa rồi là thanh quỷ Thích Dung. Con này mới đúng." Nói xong liền ném con lật đật kia ra ngoài không trung, một làn khói hồng tuôn ra, giữa sương khói xuất hiện thân hình của một thiếu niên, lao thẳng xuống dưới.

Tượng thần đưa tay ra đỡ, thiếu niên kia xoay người bình tĩnh rơi xuống lòng bàn tay pho tượng, gãi gãi mái tóc quăn bị máu bện thành một đống, ngẩng đầu, thấy một nhóm người đông đúc, ngỡ ngàng không thôi. Dẫn Ngọc đã len lén trốn sau lưng người khác, lại bị Quyền Nhất Chân liếc mắt phát hiện ra, nhảy dựng lên mà la: "Sư huynh!"

"..."

Quyền Nhất Chân trong nháy mắt liền thình thình thình nhảy vội lên phía trên, Dẫn Ngọc vừa nhìn thấy hắn lại đau đầu, cảm thấy hắn thà nghe Thích Dung hét chói tai ba ngày ba đêm cũng không muốn cùng Quyền Nhất Chân nói nhiều một câu. Cũng may Bùi Minh một tay tóm lấy Quyền Nhất Chân, nói: "Nào nào, làm việc thôi Kỳ Anh. Làm xong lại tiếp tục ôn chuyện xưa!"

Quyền Nhất Chân cái gì cũng không hiểu, Bùi Minh rất không vừa mắt hắn, dường như định tùy tiện đánh một quyền, nhưng vừa ngẩng đầu, liền thấy Tạ Liên ở phía trên, chắp tay trước ngực hướng về phía hắn thành khẩn nói: "Khổ cực ngươi rồi, Kỳ Anh."

"..."

Tuy rằng hắn hoàn toàn không hiểu rõ tình huống này, nhưng gãi gãi đầu, vẫn gia nhập vào. Muốn Mộ Tình làm kiếm cho Võ Thần khác, hắn cũng không phải không hề có ý kiến gì, nhưng đã tụ hợp đủ bốn người, cũng không thể nói một mình hắn phủi tay mặc kệ, vì thế cũng không nói gì. Cho nên, trong lòng bàn tay tượng thần, bốn người xếp thành một hàng theo trình tự: Bùi Minh, Phong Tín, Quyền Nhất Chân cùng Mộ Tình.

Hoa Thành chống khuỷa tay ở rìa ngọc quan, nhìn thoáng qua, nói: "Thứ tự của hai người cuối cùng có phải nên đổi ngược lại không?"

Theo lý thuyết, chính xác phải theo trình tự: Bùi Minh, Phong Tín, Mộ Tình, Quyền Nhất Chân mới hợp lý. Bởi vì tương đối mà nói, pháp lực của Quyền Nhất Chân không quá ổn định, nếu như cho đứng giữa kiếm trận, nói không chừng nếu vung kiếm quá sức giữa chừng sẽ bị "Bẻ gãy". Tạ Liên nhưng lại lau đi mồ hôi, nói: "Không, không thể đổi ngược lại. Phong Tín cùng Mộ Tình hai ngươi kia tuyệt đối không thể xếp chung một chỗ, bởi vì nói không chừng đang vung kiếm giữa chừng lại bắt đầu ẩu đả nhau, cho nên chính giữa phải được ngăn cách bởi những người khác."

Nghe vậy, Hoa Thành nhíu mày, vẻ mặt như muốn nói mời hai người họ đánh nhau cho đến chết là hay nhất. Lại nhìn xuống, trên thân bốn người kia phát ra một tầng linh quang, càng ngày càng mạnh, kéo dài ra đến bên ngoài, liền hợp thành một thể, cuối cùng, hóa thành Linh Quang Kiếm!

Kiếm vừa thành hình, tượng thần liền vung tay về phía nó, chìa tay ra, nắm thật chặt!

Lợi kiếm nơi tay, Tạ Liên nhất thời như hổ thêm cánh, khí thế đại thịnh*, một kiếm bổ tới!

*Đại thịnh: cực kỳ hưng thịnh, dồi dào.

Cái đuôi cuồn cuộn khói đen của đám oán linh kia bị Linh Quang Kiếm chém trúng liền không ngừng kêu thét chói tai, sau đó liền im hơi lặng tiếng. Thừa thắng xông lên, Tạ Liên đem kiếm kia múa thành từng mảnh cuồng hoa, chém đến vạn quỷ chia năm xẻ bảy, tựa như gió cuốn mây tan. Mũi kiếm đảo qua chỗ nào, dường như khắp bầu trời bùng nổ khói hoa, trông rất đẹp mắt. Bọn yêu ma quỷ quái bên dưới đều nhìn đến ngây người, đợi đến khi đôi giày nặng nghìn cân của tượng thần sắp đạp xuống, mới nhớ đến mà chạy trốn tứ tán. Chém đến say sưa, bỗng nhiên, bước kế tiếp của tượng thần lảo đảo, dường như muốn ngã xuống, Tạ Liên nhanh chóng lấy kiếm chống đỡ, miễn cưỡng ổn định pho tượng lại. Mấy Võ Thần đang hợp thành kiếm đều nói: "Thái tử điện hạ làm sao vậy?"

"Đánh tiếp đi! Chúng nó bắt đầu tụ lại rồi, bắt chúng đi!"

Tạ Liên thao túng tượng thần lâu như vậy, hơi có chút uể oải, đầu đầy mồ hôi, tâm trạng cũng hết sức căng thẳng, nói: "Không sao cả! Chỉ là..."

Chỉ là pháp lực lại bị đốt hết rồi mà thôi!

Y mãnh liệt quay đầu lại, Hoa Thành đang đứng ngay phía sau gần trong gang tấc, dường như đang muốn vươn tay về phía y. Vì vậy, Tạ Liên bất chấp tất cả.

Hai tay y nhào đến ôm lấy mặt Hoa Thành, hơi nhón ngón chân, nhắm mắt lại đem đôi môi dán lên.

Phong Tín: "... ... ..."

Mộ Tình: "... ... ..."

Quyền Nhất Chân: "?"

Bùi Minh: "Há há."

Ôm lấy mặt Hoa Thành còn chưa đủ, dù sao cũng đã như vậy rồi, Tạ Liên trong lòng thầm nghĩ dứt khoát hút nhiều thêm một chút, vì vậy cánh tay gắt gao ôm chặt cổ Hoa Thành, hôn càng sâu. Mệt mỏi rã rời mới vừa rồi bỗng tan hết sạch, cả người đều tràn đầy linh lực. Mà bên trong Linh Quang Kiếm đang bị tượng thần nắm trong tay lại truyền ra một tràng tiếng hô to gọi nhỏ rối loạn. Phong Tín cả kinh nói: "Đây là đang làm gì đó??? Các ngươi đang làm gì đó??? Điện hạ???"

Tạ Liên không cẩn thận sặc một cái, lúc này mới tách ra, nhìn cũng không dám nhìn xuống, hướng lên trời hô: "Mượn, mượn pháp lực! Chỉ vì mượn pháp lực! Rất chính đáng!"

Mộ Tình cũng cả kinh nói: "Mượn pháp lực căn bản không cần phải như vậy mà??? Kích chưởng* tuyên thệ cũng được mà?!"

* Kích chưởng: hai tay vỗ vào nhau

Tạ Liên cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, nói lung tung: "Ha ha ha ha! Bị mấy người nhìn ra rồi! Kỳ thực không phải mượn pháp lực! Ha ha ha ha..."

Thấy y như vậy, Hoa Thành cũng ha ha cười, hai tay ôm lấy mặt Tạ Liên, cúi đầu hôn lên trán y một cái, ôn nhu nói: "Đừng căng thẳng, ca ca."

"..."

Nhắc tới cũng kỳ quái, như thế một lúc sau, Tạ Liên bỗng nhiên liền bình tĩnh lại. Y làm bộ không nghe thấy tiếng của Phong Tín cùng Mộ Tình, vẻ mặt nghiêm nghị, hai tay làm pháp ấn. Tượng thần đem Linh Quang Kiếm dưới mặt đất rút lên, điên cuồng chém lung tung, tựa như cả người tràn đầy sức lực dùng không hết!

Quyền Nhất Chân đột nhiên bội phục: "Hóa ra vừa rồi thật sự là mượn pháp lực! Đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy!"

Mộ Tình không nhịn được nói: "Thật cái chó cắn gì, ngươi có biết..." lập tức đại khái nghĩ đến loại chuyện này không cần kể hay dạy cho đứa trẻ như Quyền Nhất Chân, lại miễn cưỡng đổi giọng điệu nói: "Đúng vậy, không sai, chính là mượn pháp lực."

Bùi Minh ha ha nói: "Đúng vậy, không sai, nhưng không thể tùy tiện cho mượn kiểu này biết chưa hả Kỳ Anh."

Phong Tín: "??? Các ngươi đều đang nói cái gì vậy??? Các ngươi thật sự tin sao???"

Thế nhưng, tuy rằng uy lực tăng cường, nhưng đám oán linh này dù sao cũng che kín cả bầu trời, vừa rồi kết giới chưa bị mở ra mới có thể đem bọn chúng bắt lại, thấy tượng thần này lợi hại, đều quay đầu chạy trốn, trên không trung vẫy đuôi bơi về phía xa, tựa như nòng nọc mặt người thật lớn, Tạ Liên nói: "Đuổi theo!"

Ai ngờ, mới đuổi theo được vài bước, tượng thần kia bỗng nhiên không hề báo trước mà nghiêng một cái, ngã về một bên!

Mới vừa rồi rõ ràng đã hấp thu pháp lực dồi dào, trạng thái của Tạ Liên cũng vô cùng tốt, không lý nào lại đột nhiên như vậy, đang lúc nghiêng ngã, Tạ Liên vừa nhìn xuống liền thấy trên chân tượng thần có nhiều lỗ hổng lớn, dung nham đang nghiền nát miệng lỗ mà tràn ra. Có bóng dáng một bạch y nhân nhẹ nhàng từ trên tượng thần nhảy xuống, ung dung bình tĩnh, lập tức tiêu thất, thật là xuất quỷ nhập thần, không để lại tung tích. Chính là Bạch Vô Tướng.

Hắn cư nhiên lại tay không làm hỏng một chân tượng thần!

Pho tượng ầm ầm ngã xuống, thật may vừa đúng lúc mọi người trên tượng thần cũng không phải người thường, phản ứng cực nhanh, chớp thời cơ nhảy xuống, an toàn đáp đất.

Tạ Liên cùng Hoa Thành nhảy lên ngực tượng thần, Tạ Liên thử triệu lệnh nó đứng dậy, nhưng lại vô cùng gian nan. Tượng thần quỳ rạp trên mặt đất, chậm rãi ngọ ngoạy, dáng dấp có chút chật vật, Mộ Tình trong kiếm trận nói: "Sao vậy? Có thể đứng lên không?"

Quyền Nhất Chân nói: "Lại hết pháp lực à? Cần mượn tiếp nữa sao?"

Bùi Minh nói: "Không cần. Lần này vấn đề không phải do pháp lực. Kỳ Anh ngươi đừng nhớ kỹ chuyện này quá, quên bớt đi."

Tạ Liên nói: "Chỉ sợ bị thương có chút nghiêm trọng...Không thể cử động được nữa."

Tuy rằng là đá thì không cảm thấy đau, nhưng nếu miễn cưỡng bắt nó đứng dậy tiếp tục xuất kích, chỉ sợ cái chân bị đả thương kia sẽ toàn bộ sụp xuống. Vấn đề không chỉ khiến lực công kích bị tổn thất lớn, mà dù sao cũng là kiệt tác Hoa Thành dùng toàn bộ tâm ý tạo nên, cũng là tượng thần mà Tạ Liên thích nhất, nếu thật sự bị hủy thành như vậy, khó tránh khỏi đau lòng. Thấy kẻ thù đã ngã xuống, oán linh trên không trung mừng như điên bay loạn lên, tản khắp bốn phía, lẽ nào cứ trơ mắt như vậy nhìn chúng nó chạy trốn ra bên ngoài?

Y nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt Hoa Thành đang phẫn nộ nặng nề, là đang tức giận Bạch Vô Tướng, trầm ngâm trong chốc lát, hắn nói: "Ca ca..."

Chính vào lúc này, giữa đám mây đen chi chít, hiện ra một luồng bạch quang* chói mắt, tựa như phía trên các tầng mây đnag có thứ gì đó sáng lên.

*Bạch quang: ánh sáng trắng.

Ngay sau đó, xuất hiện luồng thứ hai, thứ ba, thứ tư....

Vô số bạch quang chói mắt đâm thẳng xuống, xuyên vỡ mây đen, xuyên vỡ oán linh!

Linh quang màu trắng mãnh liệt đến mức suýt làm mù mắt người như vậy, các vị thần quan đều không hề cảm thấy xa lạ chút nào. Toàn bộ tiên kinh, gần như suốt ngày đều ngập tràn linh quang như vậy để chiếu cố họ.

Quân Ngô đến rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa