CHƯƠNG 205: TÌM NĂM TRĂM NGƯỜI GẶP BẠN CŨ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

Tạ Liên khiếp sợ đến nỗi không nói nên lời.


Sư Thanh Huyền thì vân vê nắm tóc nói: "Ai nha ha ha ha ha ha hắc, ta còn định ngụy trang thành một người khác cơ, bí mật quan sát các huynh, không nghĩ tới con mắt của thái tử điện hạ quả thật tinh tường nha! Không có biện pháp, nhất định là bởi vì ta phong tư như trước, làm người ta thấy khó quên mới có thể như vậy !! Ha ha ha ha ha ha ha..."

"..." Tạ Liên hai tay đặt lên bả vai hắn, trầm giọng nói, "... Phong Sư đại nhân. "

Sư Thanh Huyền không cười ha ha ha nữa , nhưng vẫn xoạt xoạt gãi tóc, tự như đầu quá ngứa vì mấy con rận, nói: "Thái tử điện hạ, ta không còn là Phong Sư nữa. "

Tạ Liên nói: "Được. Thanh Huyền. "

Dừng một chút, y mới hỏi: "Huynh. . . Làm sao biến thành như này?"

Sư Thanh Huyền nói: "Ầy cái này thì, một lời khó nói hết. Nói chung chính là như vậy như vậy, nơi đây nơi đó, sau đó thì trở thành như vậy. "

Lúc này, tất cả mọi người bên trong miếu hỏi: "Sao vậy? Lão Phong! Ngươi biết hai người này?"

Sư Thanh Huyền xoay người, kéo vai Tạ Liên, vỗ mạnh nói: "Biết chứ! Đây chính là hảo bằng hữu trước kia của ta!"

"Cái gì! Là bằng hữu của ngươi? Lão Phong sao ngươi không nói sớm!"

"Lão Phong ngươi tính tình như thế này, cư nhiên quen biết loại người da mỏng thịt mềm, nuông chiều trong mật ra tiểu bạch kiểm? ! Ngươi lại khoác lác trâu bò rồi!"

Nhìn mọi người kinh ngạc, vốn nên buồn cười, nhưng Tạ Liên chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu. Phải biết rằng , trong ba người bọn họ, chỉ có Phong Sư ban đầu mới là hàng thật giá thật "Da mỏng thịt mềm, nuông chiều trong mật ra tiểu bạch kiểm" . Sư Thanh Huyền cả giận nói: "Nói vậy là thế nào? Da mặt ta cũng không dày!"

"Thôi đi, trước đây lúc ngươi chưa khỏi bệnh, cả ngày đều nói linh tinh, nghĩ chúng ta quên rồi sao!"

Sư Thanh Huyền ừm ừm ờ ờ vài câu vô nghĩa , nói: "Bây giờ ta đi muốn giúp bằng hữu! Còn có ai muốn tham gia không?"

Lúc này, mọi người nhìn nhau một cái, một lát, nói: "Được rồi, đã là bằng hữu của lão Phong, thì không như vậy nữa. "

"Cùng lão Phong đi thôi, đỡ cho hắn cụt tay cụt chân, bị người khác đánh chết. "

Sư Thanh Huyền nói: "Này!"

Còn có người chưa từ bỏ ý định hỏi: " Không có thù lao thật sao? Coi như không trả tiền, cho vài cái đùi gà gặm gặm cũng được chứ?"

Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền đơn giản nói vài câu, hai bên đều biết tình trạng, Sư Thanh Huyền suy nghĩ một chút, nói: "Kiểu uy hiếp cầu xin này ta hiểu, nhưng mà cho chút đồ ăn được chứ? Mọi người đều đã phải nhịn đói lâu lắm rồi. "

Chỉ cần không phải tiền bạc thì không sao cả, Tạ Liên nói: "Cũng có thể. Chỉ là, huynh nói như vậy. " thấp giọng vài câu, Sư Thanh Huyền nói: "Ta cũng nghĩ vậy. " xoay người lớn tiếng nói, "Xong xuôi chuyện này, mọi người đều được ăn đùi gà uống canh hà hà, người tới hay không đều có phần! Chú ý, không phải chỉ có đi mới có phần, chỉ cần tự nguyện!"

Thuyết pháp này coi như khá hay. "Người người có phần", tới hay không đều có cái ăn, như vậy, nếu lựa chọn tới, cũng rất đáng quý. Sư Thanh Huyền hét: "Còn có ai tới hay không đây! Càng nhiều người càng tốt! Đến! Nói cho bọn hắn biết, không có tiền ha, chính là tới giúp ta một việc, thuận tiện cứu vớt thương sinh linh vây quanh hoàng thành gì gì đó, bất cứ ai đều được, chỉ cần tự nguyện! Xong việc lại mọi người cùng nhau ăn một bữa ngon!"

Có lẽ là bởi vì có người rủ rê, trong nháy mắt, bên trong vắng ngắt miếu bỗng nhiên biến thành khí thế ngất trời, đám ăn xin lại phân công nhau đi truyền tai càng nhiều kẻ lang thang mà bọn họ biết. Tạ Liên, Hoa Thành, Sư Thanh Huyền ba người đứng ở trước cửa miếu đổ nát, Tạ Liên ngẩng đầu, thấy phía trên chỗ vốn nên có bảng hiệulại trống không, không nhịn được nghĩ lại trước đây ở bác cổ trấn tòa phong thuỷ Miếu tàn phế kia, giống đầu của tượng Thủy Sư trong miếu không cánh mà bay và tượng Phong Sư cụt tay cụt chân, chung quy là không cách nào kiềm chế, chuyển hướng Sư Thanh Huyền, mơ hồ nói: ". . . Thanh Huyền?"

Tay Sư Thanh Huyền nắm trên bả vai y hạ xuống, nói: "Chuyện gì? Thái tử điện hạ thật ngại quá, trên tay ta có chút bẩn, quần áo ngươi, ha ha. "

Quả nhiên, cánh tay hắn để lại chút vết bẩn trên vai đạo bào trắng của Tạ Liên, nhìn qua hắn muốn giúp Tạ Liên phủi sạch, nhưng ngay lúc đó phản ứng kịp chỉ biết càng lau càng bẩn, lại thu tay lại, lung ta lúng túng xoa mũi. Tạ Liên làm sao để ý những thứ này, bây giờ y chỉ lo lắng một việc, nói: "Phong. . . Thanh Huyền, mệnh cách của huynh. . ."

Sư Thanh Huyền sửng sốt, nói: " Mệnh cách của talàm sao vậy?"

Tạ Liên nói: "Lẽ nào, Hắc Thủy vẫn thay đổi. . . ?"

Sư Thanh Huyền mới chợt hiểu ra, vội nói: "Không phải không phải không phải, không có không có. Huynh hiểu lầm rồi, huynh ấy không làm gì cả. "

Tạ Liên vốn cũng hiểu được Hắc Thủy cũng không đến mức đổi mệnh cách của Sư Thanh Huyền, hỏi: " Tay chân của huynh rốt cục là ......?"

Sư Thanh Huyền lại nghịch nghịch tóc, ngượng ngùng nói: "Cái này cũng không phải do huynh ấy. Cái này nói như thế nào đây. . . Có không cẩn thận, cũng hết sức xui xẻo. Kỳ thực đều là tự ta làm. "

Hắn không nói tỉ mỉ, Tạ Liên cũng không hỏi gì. Chỉ là, từ sâu xa, hiện trạng của Sư Thanh Huyền, vốn đoán là do Hạ Huyền trút giận đập phá ở trong Phong Thủy điện , không biết là bí mật kín đáo nào.

Tạ Liên nói: "Lúc đó pháp lực của ta bỗng nhiên bị rút ra, không thể giúp huynh một tay, thực sự xin lỗi. "

Sư Thanh Huyền khoát tay nói: "Lúc đầu cũng không liên quan tới huynh. Nếu không phải là thái tử điện hạ huynh trước đây nói với ta chuyện gì xảy ra, thì chắc ta vẫn còn lờ mờ lắm. "

Tạ Liên nói: "Sau này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Thì ra, sau khi Hạ Huyền chém đầu Sư Vô Độ, Sư Thanh Huyền liền dại ra, Hạ Huyền nói với hắn cái gì cũng nghe không hiểu, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ kỹ Hạ Huyền đem hắn ra đảo Hắc Thủy. Sau đó, vứt hắn xuống hoàng thành. Cũng không biết tại sao có hoàng thành, chỉ có điều Sư Thanh Huyền trước đây luôn đòi muốn đi hoàng thành uống rượu dùng trà mở tiệc, đối với nơi này cũng coi như quen thuộc, mơ mơ hồ hồ hồi lâu, sau khi hoàn toàn thanh tỉnh, liền dứt khoát mai danh ẩn tích, đóng quân ở chỗ này.

Bởi vì hắn mất hết pháp lực, không có bất kỳ thân phận để nhận dạng, hơn nữa cả ngày trà trộn vào góc dơ bẩn mà ngày xưa chưa từng đặt chân tới, nên trên thiên đình đương nhiên sẽ không tìm được tung tích của hắn.

Sư Thanh Huyền nói: "Nói chung, chuyện này không liên quan tới huynh ấy. Sau này ta cũng chưa thấy qua huynh ấy. "

Không gặp cũng tốt. Việc này thực sự khó khăn, như vậy người, rốt cuộc là giết hay là không giết? Hơn nữa Thủy Sư trước khi chết còn hết mình phỉ báng Hạ Huyền, Tạ Liên chính xác bị Sư Thanh Huyền làm cho toát ra mồ hôi lạnh. Đúng vào lúc này, đám ăn xin đã mang người trở về, lẫn lộn kéo kéo, hét lên: "Lão Phong lão Phong! Chúng ta kéo cho ngươi nhiều người tới như vậy, thế nào?"

Sư Thanh Huyền giơ ngón tay cái lên, nói: "Làm tốt! Người người đều được ăn đùi gà!"

"Nhiều người như vậy, ăn nổi không?"

Sư Thanh Huyền vung tay lên, một khắc kia, Tạ Liên quả thực có ảo giác hắn sẽ vung ra mười vạn công đức, chỉ nghe hắn nói: "Như vậy tính là gì! Đừng nói nhiều người như vậy, nhiều gấp bội đi nữa cũng được ăn!"

Khó khăn phục hồi tinh thần trở lại, đếm sơ qua, không biết thế nào đã hơn hai trăm người, như vậy vượt quá Tạ Liên tưởng tượng, y vui vẻ nói: "Phong Sư đại. . . Thanh Huyền, huynh thực sự là giúp ta rất nhiều!"

Sư Thanh Huyền dương dương đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, ta ở đâu cũng đều là nhất hô bách ứng, nói không chừng sau này còn đến cả tổ kiến ta cũng có thể làm bang chủ, ha ha ha ha ha ha ha. . ."

Phía sau hắn đám ăn xin đều nói: "Lão Phong lại mắc bệnh. "

"Cũng không phải, lại khoác lác!"

Sư Thanh Huyền nói: "Cái gì, ta thật sự không khoác lác!"

Mấy tên ăn mày nhìn chằm chằm, nói với Tạ Liên: "Vị bằng hữu này, ngươi không biết sao!, lão Phong mới vừa lúc tới rất khó hiểu, cả ngày gầm gầm gừ gừ với người khác khoác lác nói mình là thần tiên. "

Sư Thanh Huyền trên mặt lộ vẻ vẻ lúng túng, lập tức oang oang nói: "Không rảnh nghe các ngươi nói nhảm, giữ lại miệng lại mà gặm đùi gà đi!!"

Tạ Liên nghe vào trong tai, nụ cười thành khe nhỏ, tim như bị thắt thành một mẩu, lại chậm rãi giãn ra như trải một tờ giấy lớn.

Phong Sư đại nhân thay đổi, lại không hề thay đổi.

Thật tốt quá.

Tuy nhân số không đủ, nhưng cũng tạm thời, trước tiên vây lại trận rồi lại nghĩ biện pháp. Tạ Liên nói: "Được, kế tiếp sẽ tìm một chỗ đất trống có thể chưa nhiều người như vậy. "

Mới vừa rồi trong lúc bọn họ nói chuyện, Hoa Thành từ đầu đến cuối không nói thêm câu nào, không biết đang suy nghĩ gì, lúc này mới nói: "Dễ xử lý. Ca ca đi theo ta là được. "

Tạ Liên gật đầu, Sư Thanh Huyền vừa tập tà tập tễnh nhảy, vừa quay đầu ra sức hô: "Mọi người nhớ theo sát, đừng làm mất dấu!"

Tạ Liên lúc đầu vô ý thức muốn đi dìu hắn, nhưng thấy mọi người không một ai tới đỡ, hắn cũng không đi chậm hơn người khác, trong lòng hiểu. Một đám khất cái bừa bộn ầm ầm ra khỏi xóm nghèo, thành đoàn đi trên đường lớn, đi chưa được mấy bước, chợt nghe quát to một tiếng: "Đứng lại! Đang làm gì? Các ngươi nhiều người như vậy, đêm hôm khuya khoắt tụ tập gây chuyện sao? !"

Đám khất cái kinh hãi: "Nguy rồi! Là lính tuần tra!"

Đoàn người không khỏi sửng sốt, thất chủy bát thiệt ( bảy miệng tám lưỡi, đã giải thích ý nghĩa rồi nạ )???, Sư Thanh Huyền nói: "Yên lặng! Đừng kéo thêm lính điều tra tới!" Vì vậy mọi người lại lẫn nhau xuỵt xuỵt. Hoa Thành dừng chân lại, nói: "Ca ca, đi theo đường này!. "

Tạ Liên nói: "Này? Hoàn toàn chính xác, từ vị trí mà nói đây là nơi thích hợp nhất, chỉ là có phải làm người khác chú ý quá hay không?"

Đường cái vô cùng rộng lớn, có một trạm ở phía trước, chính là lực lượng chính chủ hoàng thành, đương nhiên làm người khác chú ý rồi! Tất cả mọi người nói: "Đúng vậy, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện đánh đuổi thì nguy lắm!"

Hoa Thành lại nói: "Không việc gì, bọn họ phát hiện cũng đuổi không đi. "

Tạ Liên gật đầu, nói: "Chư vị, ta phải nói rõ, kế tiếp, thứ chúng ta sắp đối phó, là một thứ vô cùng tàn ác, có thể sẽ gặp nguy hiểm. Mà một khi nó đột nhập, toàn bộ hoàng thành đều sẽ rơi trong nguy hiểm. Cho nên cần phải bảo đảm tất cả mọi người đều tự nguyện, không hai lòng, có người nào cảm thấy sợ hãi muốn rút lui không?"

Không một ai. Tạ Liên nói: "Được, như vậy hiện tại xin mọi người đứng nối tiếp nhau, kéo tay một người khác, tạo thành một vòng. "

Có người nghi ngờ nói: "Đây là trận pháp gì? Làm sao nghe như là bọn trẻ chắp tay?"

Sư Thanh Huyền nhanh nhảu nói: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, làm theo là được. "

"Hắc, lão Phong, lời này của ngươi là không đúng rồi, phải biết rằng, ai cũng không nói nhảm nhiều bằng ngươi nha!"

Xì xào một lúc, mọi người theo lời, hơn hai trăm người nối tay nhau, tại hoàng thành rộng lớn tự nhiên có một đám người xếp thành một vòng tròn. Sư Thanh Huyền nói: "Làm như vậy thứ kia sẽ không xông vào hoàng thành sao?"

Tạ Liên nói: "Không phải. Chúng sớm muộn sẽ lao xuống. "

Sư Thanh Huyền bồn chồn nói: "Vậy trận pháp này của huynh dùng để làm gì?"

Tạ Liên nói: "Là bẫy. Sau khi trận pháp này được lập lên, những thứ kia sau khi vượt qua kết giới bảo vệ hoàng thành lao tới, cũng sẽ không tản ra bốn phía, mà toàn bộ đều sẽ bị hấp dẫn bới vòng tròn này, mắc vào trong bẫy. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa