CHƯƠNG 209: LOẠN TIÊN KINH GIAN TRÁ PHONG BA RUNG CHUYỂN THIÊN ĐÌNH 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

 

Tạ Liên đã mấy trăm năm chưa sinh ra cảm giác sởn tóc gáy như vậy.

Mai Niệm Khanh nói Bạch Vô Tướng ở trước mặt hắn, phản ứng đầu tiên của y là chỉ chính bản thân mình, thế nhưng y đã quên, đứng ở trước mặt Mai Niệm Khanh, ngoại trừ chính y, phía sau còn có Quân Ngô!

Chỉ là. Y chưa từng nghĩ đến người này, cho nên lúc này bỗng nhiên giật mình, mới đột nhiên lông tóc dựng đứng cả lên. Tạ Liên tránh sang một chút, nhưng sức lực của đôi tay kia quá lớn, vững vàng nắm chặt y, không chút nhúc nhích. Y kiềm lòng không được nói: "Ngươi...Mặt của ngươi..."

Giọng Quân Ngô nghe có chút lơ đễnh, tựa như lúc này mới chú ý tới lỗ thủng không lớn không nhỏ này, nói: "A, nhất thời sơ sẩy, lại khiến chúng nó hiện lên rồi."

Cổ tay Tạ Liên đau nhức một hồi, cuối cùng cầm không nổi chuôi kiếm, nới lỏng tay.

Trường kiếm rơi xuống mặt đất, trong đại điện vang lên từng tiếng "loảng xoảng". Nhưng mà, đã muộn.

Bên cạnh có rất nhiều thần quan, cùng y, thấy được khuôn mặt kinh khủng được phản chiếu từ trong Hồng Kính!

Trên đại điện, một bầu không khí yên ắng. Hầu như tất cả thần quan có mặt đều sợ ngây người. Kể cả Phong Tín đang đứng gần đấy cũng thấy vô cùng rõ ràng, Mai Niệm Khanh nhân cơ hội tránh khỏi kiểm soát của hắn, nắm Hồng Kinh trên mặt đất, hai tay giơ kiếm dọc theo người Quân Ngô, nói: "Đều thấy rõ ràng!! Kẻ hiện tại đang đứng tại chỗ này, nhìn mặt hắn đi!"

Mấy Võ Thần đã sớm kịp thời phản ứng, Bùi Minh rút kiếm về hướng Quân Ngô, quát: "Ngươi là ai?!"

Các thần quan đứng ở đằng xa còn chưa hiểu chuyện gì, đều nói: "Làm sao vậy?" "Bùi tướng quân đang hỏi ai?" "Sao lại cầm kiếm hướng về Đế Quân?"

Mai Niệm Khanh gắt gao chăm chú nhìn Quân Ngô, gằn từng chữ: "Hắn, chính là Bạch Vô Tướng!"

Mọi người ngạc nhiên nói: "Làm sao hắn có thể là Bạch Vô Tướng? Bạch Vô Tướng giả mạo Đế Quân?! Vậy Đế Quân thật đang ở đâu?"

Tạ Liên nghĩ có phải đã bị đánh tráo hay không, nhưng lại từ khi nào đã bắt đầu đánh tráo đây? Vì sao y một chút manh mối cũng không phát hiện ra? Thần Võ Đại Đế không thể nào lại yếu thế như Địa Sư thần long kiến thủ bất kiến vĩ* kia, vô luận như thế nào, cũng không thể bị giả mạo mà toàn bộ Thượng Thiên Đình không một ai phát giác!

*Thần long kiến thủ bất kiến vĩ (Rồng thần chỉ thấy đầu không thể thấy đuôi): ý chỉ những người hành tung bí mật, không lộ chân tướng.

Mai Niệm Khanh đang định mở miệng, Quân Ngô nhưng lại giơ lên một tay kia, than thở: "Ngươi lại khiến ta thất vọng rồi."

Mai Niệm Khanh sắc mặt đại biến, dường như đột nhiên bị ai đó bóp chặt yết hầu. Lang Thiên Thu nâng trọng kiếm lên, "Vù vù" kiếm phong chém đến, Quân Ngô quay đầu lại nhìn lướt qua, Lang Thiên Thu bay ra ngoài.

Một khắc sau, Bùi Minh, Lang Thiên Thu, Phong Tín, Mộ Tình, Quyền Nhất Chân, hầu như toàn bộ Võ Thần trong Võ Thần Điện đều vây lại.

Nhưng mà, sau một nén nhang, một tay Quân Ngô vẫn nắm lấy cổ tay Tạ Liên, mà các Võ Thần mới vừa rồi vây đánh lại ngã xuống đất hết.

Mà trên đại điện, Võ Thần ngã ngổn ngang trên đất, hết thảy đều mất đi chiến lực, chỉ có Quân Ngô cùng Tạ Liên còn đứng. Mộ Tình phun ra một búng máu, quay sang Tạ Liên đang đứng thẳng bất động cả giận nói: "Ngươi động thủ đi! Lo lắng cái gì?! Chờ chết sao?!"

Hắn lại không hề biết, Tạ Liên đâu phải không muốn động thủ, chỉ là y căn bản không nhúc nhích được!

Quân Ngô chỉ một tay bắt lấy y, liền khiến y cảm thấy, cho dù chỉ thoáng cong một ngón tay đều sẽ bị đối phương phát giác, lập tức bẻ gãy, chứ đừng nói đến việc phản kích! Bất kể đoán định từ phương diện nào, không nên hành động thiếu suy nghĩ, mới là lựa chọn tốt nhất!

Đây là Đệ nhất Võ Thần trong tam giới!

Đám thần quan ở tầng ngoài cùng hoảng sợ chạy toán loạn, một lát sau mới nhớ đến việc phải chạy trốn, vẻ mặt tái nhợt phóng ra bên ngoài Võ Thần Điện, thế nhưng mới chạy được đến cửa, cửa điện hoa lệ nặng gần mười hai phần tự động mạnh mẽ đóng lại. Phí sức đập cửa, gần trăm vị thần quan trên điện đều sẽ không thoát ra được, sẽ không đứng dậy nổi, quả nhiên là thiên hạ đại loạn. Mà thân thể Mai Niệm Khanh bị một sức mạnh vô hình ở phía trước lôi kéo, Quân Ngô bắt được cổ áo hắn, mỉm cười nói: "Ngươi cho rằng, đến lúc này lật lọng nói ra trước mặt nhiều người như vậy, ta liền không có biện pháp nào sao? Ngươi cho rằng, bọn chúng biết rồi, liên hợp lại thì có thể uy hiếp được ta sao? Một tay ta cũng có thể đem toàn bộ bọn chúng tiêu diệt sạch."

Xem ra, trước đó Quân Ngô đem Mai Niệm Khanh lên trước, không chỉ đơn giản là cho Tạ Liên cùng Hoa Thành nói lời từ biệt. Hắn giữa lúc ấy đã dặn dò hoặc uy hiếp Mai Niệm Khanh một việc, cho nên mới yên tâm ở Võ Thần Điện cho hắn đi lên thẩm vấn. Nhưng ai ngờ đến cuối cùng, Mai Niệm Khanh lại đổi ý. Hắn hai tay nắm lấy tay áo Quân Ngô, quát với Tạ Liên: "Thái tử điện hạ chạy mau! Hắn điên rồi!"

Tạ Liên nói: "Quốc sư!"

Sau một khắc, Mai Niệm Khanh liền nói không ra tiếng, dường như bị vật gì đó gìm chặt lấy cổ. nhưng quần áo hắn trước sau đều che cổ lại, Tạ Liên căn bản không thấy rõ cổ họng hắn bị làm sao. Quân Ngô than thở: "Đồ ngốc, ngươi đây là đẩy bọn họ xuống hố lửa. Vốn chẳng quản bọn họ làm trò gì, nhưng hiện tại, tất cả mọi người ở đây đừng nghĩ đến việc sống sót mà ra khỏi Tiên Kinh này."

Cấp tốc, Tạ Liên lập tức thông linh: "Tam Lang!"

Y cho đến bây giờ không chủ động đọc khẩu lệnh thông linh của Hoa Thành, trước mắt chỗ này đang vạn phần nguy cấp, nên căn bản chẳng quan tâm ngượng ngùng gì, trong lòng liên tiếp thầm đọc mấy tiếng, nhưng mà bên kia chỉ một mảng yên lặng, không hề hồi âm.

Loại cảm giác thông linh đang bị ngăn trở này cùng với lúc ở Đồng Lô hoàn toàn giống nhau như đúc!

Quân Ngô liếc một cái liền nhìn thấu trong lòng y đang nghĩ gì, nói: "Không cần thử. Ta không cho phép, ngươi liền không thông được."

Tiên Kinh nguyên bản vốn là lấy pháp lực của Quân Ngô làm nền tảng, nơi này chính là địa bàn của hắn, hắn lớn nhất, đương nhiên hắn muốn thế nào được thế ấy. Nói cách khác, hiện tại, toàn bộ Thượng Thiên Đình, cả tòa Tiên Kinh này, để triệt để cắt đứt với nơi khác. Thiên chân vạn xác là "Gọi trời không đáp, gọi đất không linh"!

Bỗng nhiên, cửa Võ Thần Điện mở rộng, chúng thần quan tinh thần rung lên, mừng như điên muốn xông ra, nhưng sau khi nhìn rõ cửa đại điện lại sửng sốt. Chỉ thấy ngoài đại điện, một hắc y nam nhân cao gầy đang đứng tại đấy, khí thế âm u tĩnh mịch, lai giả bất thiện*, cản ngay lối đi của mọi người, Chính là Linh Văn đang mặc Cẩm Y Tiên trên người!

*Lai giả bất thiện: kẻ đến không có ý tốt.

Chúng thần quan đang không biết phải làm sao, đã thấy Linh Văn bước vào trong điện, hướng Quân Ngô quỳ một gối, lễ độ cung kính nói: "Đế Quân."

Quân Ngô nói: "Đứng lên làm việc đi. Ngươi biết nên xử lý thế nào rồi."

Linh Văn gật đầu, mỉm cười nói: "Đương nhiên hiểu rõ."

Mộ Tình cố gắng dựa tường đứng lên, thấy thế lại kinh ngạc: "Linh Văn không phải vẫn đang lẩn trốn ở núi Đồng Lô sao?"

Quân Ngô nói: "Không sai. Có điều, ta cảm thấy Linh Văn vô cùng hữu dụng, so với tuyệt đại đa số thần quan đều hữu dụng hơn, là nhân tài hiếm thấy. Dù sao chỉ phạm một sai lầm nhỏ bé không đáng kể, cho nên, ta lại triệu hắn trở về."

Nói thật lòng, so với Bạch Y Họa Thế, việc Linh Văn tạo ra Cẩm Y Tiên thực sự đúng là "một sai lầm nhỏ bé không đáng kể". Linh Văn cùng Cẩm Y Tiên hiện tại, đều là thuộc hạ của "Quân Ngô" này. Lúc này, một đoàn bóng trắng chợt lóe lên, nhảy tiến về phía trước, kề sát bên cạnh chân Quân Ngô, vô cùng thân thiết cọ lên giày của hắn. Phong Tín vừa nhìn, cả giận nói: "Ngươi làm gì vậy? Còn không mau trở lại đây!"

Vật kia chính là thai linh. Nó nhưng lại không nghe lời cha mình nói, trái lại còn hướng hắn hung ác phun ra cái lưỡi đỏ tươi. Phong Tín vừa bị Quân Ngô đánh cho thổ huyết không bò dậy nổi, hiện giờ con mình lại ôm bắp chân kẻ thù đả thương mình không buông, quả thực không rõ ai mới là cha nó, tức giận đến hận không thể thổ huyết một lần nữa. Ngay sau đó, lại một loạt thần quan mặt vô biểu tình tràn vào.

Những Võ Thần Quan này đều là do Quân Ngô điểm tướng đi lên, cho đến bây giờ chỉ nghe theo mệnh lệnh của mỗi mình hắn. Linh Văn được Quân Ngô sai khiến, nói: "Đem các thần quan áp tải đến điện của họ, cẩn thận trông giữ."

Bùi Minh đang an vị gần đó, ánh mắt phức tạp, nói: "Linh Văn, ngươi thật đúng là không có lương tâm."

Linh Văn vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ta không có lương tâm, điểm này chẳng lẽ từ ngày đầu tiên quen biết ta ngươi đã biết rồi sao? Thế nào, có muốn đánh một trận hay không? Bất kể lúc nào đều hoan nghênh."

Bùi Minh ha ha cười gượng vài tiếng, không nói chuyện.

Tạ Liên lại lần nữa được đãi ngộ đặc biệt, do Quân Ngô tự mình đưa y đến Tiên Lạc Cung. Quân Ngô nói: "Đi thôi."

Tạ Liên quay đầu lại nhìn thoáng qua Mai Niệm Khanh. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì? Người này là ai vậy? Rốt cuộc Quân Ngô chính là Bạch Vô Tướng? Hắn muốn làm cái gì?

Y có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhất định phải tự mình hỏi, tỉ mỉ hỏi, mấy vấn đề này chỉ có Mai Niệm Khanh mới có thể giải đáp cho y. Nhưng Quân Ngô nhất định không cho y cơ hội này.

Một bước ra khỏi Võ Thần Điện, Tạ Liên có chút sợ hãi. Trên đường cái Tiên Kinh, sắc trời âm trầm, mây dao động biến hóa kỳ lạ, thay đổi trong nháy mắt, cùng với vẻ quang minh xán lạn trước đây tuyệt nhiên khác biệt. Chỉ có thủ hạ ở Võ Thần Điện của Quân Ngô vẫn hoạt động như ngày thường, áp tải các thần quan trở lại điện của chính họ, một mảnh tiêu điều bất an. Mà cảnh tượng ở ngay trước mắt lại là tất cả các tiểu quan đều hấp tấp ngã trái ngã phải, nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

Không cần phải nói, tất nhiên đều do Quân Ngô động tay chân, từ đằng xa truyền đến tiếng chuông vang "Đong----Đong----". Xem ra, chính là do tiếng chuông đó gây nên.

Hai người dọc theo đường cái trên Tiên Kinh, chậm rãi đi về phía Tiên Lạc Cung. Trên đường, Tạ Liên nhanh chóng suy xét kế sách thoát thân, nhưng nhất lực hàng thập hội*, dù y có thể nghĩ ra kế sách khôn khéo đến đâu, trước sức mạnh tuyệt đối của Quân Ngô đều không dùng được. Huống chi Quân Ngô đâu chỉ có mỗi sức mạnh, hắn còn luôn luôn có thể nhìn thấu trong lòng Tạ Liên đang nghĩ gì.

*Nhất lực hàng thập hội (một lực đánh thắng mười lực hợp lại): ý chỉ người có sức mạnh vô cùng lớn, có thể chiến thắng được mười người. Bất kể mưu kế gì trước mặt người này đều vô dụng.

Vào đến Tiên Lạc Cung, Tạ Liên như trước vẫn không nghĩ ra biện pháp gì, thầm nghĩ đành chịu, nghĩ không ra biện pháp cũng không sao, chỉ cần y mất tích trong thời gian dài lại không thông linh với Hoa Thành, Hoa Thành nhất định sẽ cảm nhận được đầu mối. Chỉ cần trước lúc đó sự việc chưa đến bước không thể vãn hồi là tốt rồi. Ai ngờ, sau khi đóng cửa, Quân Ngô bỗng nhiên nói: "Ngươi đang nghĩ đến Huyết Vũ Thám Hoa sao?"

"..."

Một câu này của Quân Ngô khiến tim y đột nhiên đập nhanh, tim bang bang bang điên cuồng nhảy dựng lên.

Tạ Liên chẳng biết trả lời như thế nào, "Phải"? Vậy Quân Ngô có thể gây bất lợi cho Hoa Thành hay không? "Không phải"? Quân Ngô chưa chắc sẽ tin.

Thấy y không đáp, Quân Ngô mỉm cười nói: "Không cần phải lo lắng, ta biết, ngươi nhất định đang nghĩ đến hắn. Ngươi rất muốn cùng hắn thông linh đi."

Giọng điệu hắn dùng với Tạ Liên vẫn như trước đây không khác biệt, ôn hòa, bao dung, ổn trọng, tin cậy, không hề thay đổi. Nhưng càng như vậy, Tạ Liên lại càng mơ hồ sợ hãi.

Lại nghe Quân Ngô nói: "Nếu như rất muốn, vậy ngươi cùng hắn thông linh, trò chuyện đi."

"..."

Hắn đoán được Tạ Liên mới vừa vào cửa đã nghĩ gì rồi. Hắn căn bản rõ như lòng bàn tay.

Quân Ngô mỉm cười không đổi, nói: "Tiên Lạc, ngươi biết nên nói như thế nào, khiến hắn không nên quá lo lắng. Vị Huyết Vũ Thám Hoa kia của ngươi cũng nhất định rất phấn chấn khi thấy ngươi tìm hắn thông linh."

Nói xong, hắn đặt tay lên vai Tạ Liên. Tạ Liên cảm thấy một cơn chấn động tinh xảo, trong lòng biết Quân Ngô đang vận dụng pháp thuật gì, có thể thám thính nội dung thông linh của y. Cho dù không nói ra cũng vẫn nghe được. Mà Tạ Liên đương nhiên hiểu rõ, Quân Ngô muốn nghe y nói những gì.

Dừng một chút, y kiên trì, đọc lên khẩu lệnh thông linh của Hoa Thành.

Nghe được khẩu lệnh kia, Quân Ngô dường như cảm thấy rất thú vị, lại cười cười. Tạ Liên nhưng không có tâm tình để thấy quẫn bách hay ngượng ngùng nữa. Gần như trong nháy mắt, giọng Hoa Thành liền vang lên bên tai Tạ Liên. Hắn than thở: "Ca ca, ca ca, lâu như vậy, cuối cùng huynh cũng nhớ đến Tam Lang ta rồi."

Ánh mắt Tạ Liên giao với Quân Ngô. Y nói: "Tam Lang, ta mới rời khỏi chưa đến một canh giờ nha."

Hoa Thành lại nói: "Trong mắt của ta, quan trọng ở điểm 'Rời khỏi', không ở điểm 'một canh giờ'. Dù chỉ là một cái chớp mắt, cũng là rời khỏi."

Quân Ngô nhưng lại đang ở bên cạnh y nghe mà!

Lúc này tình hình rõ ràng hung hiểm như vậy, Tạ Liên nhưng vẫn sinh vài phần xấu hổ hàng thật giá thật. Quân Ngô nói: "Rất đáng tiếc, hắn phải đợi không chỉ có một canh giờ. Tiếp tục. Nói cho hắn biết, trước khi xử trí xong oán linh, hắn sẽ không gặp được ngươi. Không nên quanh co lòng vòng ám chỉ hắn điều gì, ta toàn bộ đều nghe được."

Xử trí xong oán linh, cũng phải bảy ngày bảy đêm. Dừng lại một chút, Tạ Liên nói: "Một canh giờ đệ cũng không chờ được, lỡ như lần này ta đi một thời gian rất dài, vậy phải làm thế nào đây."

Hoa Thành nói: "Quân Ngô lại giao cho huynh một đống nhiệm vụ sao?"

Tạ Liên nói: "Đúng vậy."

Hoa Thành nói: "Vậy ta giúp huynh."

Quân Ngô nói: "Nói cho hắn biết làm xong nhiệm vụ lần này, ta hứa cho ngươi ba năm nhàn hạ."

Tạ Liên nói: "Không cần, Tam Lang giúp ta thủ trận kia đã là đại ân rồi, chuyện khác để ta làm đi. Đế Quân đã nói, lần này làm xong đống nhiệm vụ kia, ta có thể có ba năm nhàn hạ, cái gì cũng không cần làm."

Hoa Thành nói: "Chỉ ba năm."

Tạ Liên nói: "Ba năm còn không đủ dài sao? Đã là một chút lợi lộc rồi."

"Được rồi. Có điều---"

Hắn ung dung nói: "Ca ca, đó là lợi lộc của huynh, còn ngọt ngào* dành cho ta đâu?"

* Ở đây tác giả chơi chữ, "甜头" vừa có nghĩa "ngọt ngào" vừa có nghĩa "lợi lộc". Liên nói ba năm là có lợi cho Liên rồi nhưng Hoa cố tình chơi chữ thành vậy còn lợi ích, ý chỉ ngọt ngào, Liên dành cho Hoa là gì.

��y���+

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa