CHƯƠNG 217: BÁCH NIÊN THỦY THÂM THIÊN NIÊN HÒA NHIỆT 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Trăm năm chìm sâu trong nước, nghìn năm lửa nóng.

Y phục đã mặc lên người chắc chắn không thể đốt được, nếu không nhất định sẽ thiêu luôn cả Tạ Liên. Tạ Liên đề nghị: "Trước tiên cứ mặc trên người trước đi. Dù sao nó cũng không hút máu ta được, dù sao Linh Văn cũng không thể ra chỉ thị."

Một làn khói xanh thổi qua, chỗ Linh Văn đứng trước đó chỉ còn lại một con lật đật màu xanh da trời, gương mặt vô cùng nghiêm chỉnh, trên tay hình như còn cầm một bộ hồ sơ. Tạ Liên thu nó lại nhét vào người, hai người rời khỏi thiên điện, lẻn vào chính điện.

Không phải ảo giác, chính điện của Linh Văn điện nhìn qua âm trầm hơn so với trước kia, tứ phía đều là sách chất thành núi từ mặt đất đến đỉnh, đầy nguy cơ sẽ đổ xuống đè chết người bất kỳ lúc nào. Hai người không gặp vệ binh, đi thẳng đến một tòa lầu son nằm trong chỗ sâu nhất.

Còn chưa đến gần, Tạ Liên liền nghe được phía sau cửa truyền đến âm thanh khiếp sợ: "...Sao có thể? Tại sao có thể như vậy?"

Là Quốc Sư! Lẽ nào có người đã nhanh chân đến trước một bước? Tạ Liên lập tức đạp cửa, khẽ quát: "Buông ra!"

Trong phòng, đúng là không chỉ có mỗi Quốc Sư, thấy cửa bị đá văng đều đồng loạt quay đầu lại nhìn y. Vẻ khiếp sợ trên mặt Quốc Sư còn chưa thu lại: "...Điện hạ?"

"..."

"..."

Đầu Quốc Sư chưa ngẩng được bao lâu lại lập tức cúi xuống, nói: "Ngươi trước tiên đợi đó----Sao lại như vậy, sao số lại đỏ như vậy!"

Tạ Liên lẫn Hoa Thành đều không biết nói gì.

Chỉ thấy trong phòng, Quốc Sư cùng ba người khác ngồi chung một bàn, đang giữa lúc khí thế ngất trời, mê say đánh bài. Tuy nói là ba người khác, nhưng thực ra cũng không phải người sống, đều là người giấy được làm một cách cẩu thả, không biết sử dụng tà thuật kỳ quái gì lại động đậy được, còn có thể đánh bài nữa. Mà một câu mới vừa rồi của Quốc Sư, là do hắn bắt được bài nên kiềm không nổi tự khen mình.

Tạ Liên còn tưởng có lẽ Quốc Sư đang bị đánh đập tra hỏi trong này, thần sắc sẽ tiều tụy hốc hác, không nghĩ đến hắn lúc này lại đang đánh bài, vừa dở khóc dở cười, lại không khỏi cảm thấy thật gần gũi.

Không phải thân thuộc quá sao! Năm đó y cùng Phong Tín ở Hoàng Cực Quán, những lúc đi tìm Quốc Sư, sáu bảy phần đều thấy hắn đang đánh bài, đánh bài, đánh bài! Xa cách tám trăm năm, lại thấy đánh bài, tựa như chỉ mới hôm qua được tái hiện lại. Mà ngay cả nét cuồng nhiệt trên mặt Quốc Sư cũng giống như đúc. Hắn một bên mắt không chớp mà nhìn chăm chăm bài trong tay, một bên không quay đầu lại nói: "Điện hạ cuối cùng ngươi cũng đã tới, có điều trước hết để ta đánh xong ván này đã..."

Tạ Liên vừa nhìn đã biết hắn bệnh cũ tái phát, vừa lên bài một cái liền không nhận họ hàng. Bộ dạng này của hắn so với lúc đứng trên Võ Thần Điện thực sự như hai người khác nhau, thật không dám nhìn tiếp, liền đi đến kéo hắn từ trên bàn xuống: "Sư phụ à đến lúc nào rồi, đừng đánh nữa!"

Quốc Sư đỏ cả mắt, hét lớn: "Đừng đừng, để ta đánh xong đã!!! Sắp xong rồi! Một ván nữa thôi! Chờ ta đánh xong lượt này đi! Xong ngay đây, nói không chừng ta còn thắng nhanh hơn nữa!!!"

Tạ Liên: "Sẽ không thắng, thực sự không thắng đâu!"

...

Cũng may ván này quả thực xong rất nhanh. Tuy Quốc Sư thành khẩn thề thốt nói hắn sẽ nhanh thắng thôi, nhưng trên thực tế hắn không hề thắng. Phất tay thu lại ba hình nhân giấy kia, Quốc Sư cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ lãnh tỉnh như thường.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh, nhíu mày nói: "Điện hạ, ta biết ngươi nhất định sẽ đến, ta vẫn luôn một mực ngồi chờ ngươi."

"..."

Tạ Liên thầm nghĩ: "Ta nhưng lại không nhìn ra ngài đang một mực ngồi chờ ta..."

Có điều y đương nhiên sẽ không nói ra, vẫn muốn tôn kính trưởng bối. Quốc Sư lại nói: "Ta biết trong lòng ngươi nhất định có rất nhiều nghi vấn."

Hoa Thành đứng một bên, tựa người cạnh cửa, nhìn như tùy ý, đại khái là đang canh chừng. Tạ Liên cũng ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Quốc Sư, nói: "Đúng vậy."

Dừng một chút, y nói: "Đầu tiên, ta muốn xác nhận, Quân Ngô...thực sự là Bạch Vô Tướng, cũng chính là Ô Dung thái tử sao?"

Quốc Sư nói: "Không cần hoài nghi. Chính là hắn."

Tạ Liên nói: "Ta cùng Ô Dung thái tử không có nửa điểm quan hệ, đúng không? Bọn ta hoàn toàn là hai người khác nhau."

Quốc Sư nói: "Mối quan hệ duy nhất giữa ngươi và Ô Dung thái tử chính là hắn đã diệt quốc gia ngươi, Tiên Nhạc."

"..."

Tạ Liên thấp giọng nói: "Thế nhưng, Quốc Sư, ngươi từng nói với ta, ngươi không biết Bạch Vô Tướng là thứ gì, nhưng ngươi lại tin chắc hắn do ta mà sinh ra."

Quốc Sư nói: "Điện hạ, lúc đó, ta thực sự không biết đó là thứ gì. Chờ đến lúc ta biết được, đã muộn rồi. Hơn nữa, nói hắn vì ngươi mà sinh, câu này cũng không nói sai."

Tạ Liên nói: "Vậy đến tột cùng là có ý gì? Còn nữa, chính là vấn đề kia----tại sao hắn lại muốn diệt Tiên Nhạc quốc?"

Quốc Sư chăm chú nhìn y, nói: "Bởi vì một câu nói của ngươi."

Tạ Liên sửng sốt: "Một câu nói của ta? Nói cái gì?"

Quốc Sư nói: "Thân tại vô gian, tâm tại đào nguyên."

"..."

Một lát sau, không ai nói gì. Tạ Liên khó tin nói: "...Hết rồi?"

Quốc Sư nói: "Hết rồi."

Tạ Liên nói: "...Là những lời này? Câu này có vấn đề gì?"

Quốc Sư trầm giọng đáp: "Vô cùng có vấn đề. Tất cả, tất cả đều từ những lời này của ngươi mà bắt đầu!"

Tạ Liên mơ hồ nghĩ, những gì Quốc Sư sắp sửa nói y sẽ không chấp nhận được, định gọi Hoa Thành, nhưng y còn chưa gọi, Hoa Thành cũng đã đi đến ngồi xuống bên cạnh y.

Quốc Sư nói: "Ngươi thấy được bích họa của ta ở Đồng Lô rồi đi."

Tạ Liên nói: "Đã thấy. Bích họa đó là ngươi để lại?"

Quốc Sư nói: "Đúng vậy. Mỗi lần Đồng Lô mở núi ta sẽ lại trà trộn vào, một mặt muốn ngăn cản Quỷ Vương xuất thế, một mặt khác, chính là nghĩ biện pháp dùng các phương thức khác nhau lưu lại đầu mối nào đó, để nói cho kẻ khác biết những chuyện về Ô Dung quốc, về Ô Dung thái tử."

Tạ Liên ngưng thần nói: "Vậy sao không trực tiếp nói cho người khác biết, sao nhất định phải dùng phương thức không rõ ràng như vậy?"

Quốc Sư nói: "Điện hạ, ngươi cho là, vì sao hiện tại trên đời này hầu như không ai biết đến Ô Dung quốc?"

Tạ Liên còn chưa trả lời, Hoa Thành nói: "Tất cả những kẻ biết đều bị hắn thanh trừ, đúng không."

Quốc Sư nói: "Đúng vậy. Nếu như đầu mối lưu lại quá rõ ràng, hoặc là trực tiếp lan tràn ra, không chỉ mình ta bị bại lộ gặp nguy hiểm, những người nhìn thấy, có thể tất cả đều sẽ biến mất trên cõi đời này. Bao nhiêu người đi nữa thì vẫn như vậy. Cho dù là một tòa thành, hắn cũng có thể trong vòng ba ngày san bằng thành bình địa. Ngươi nên biết ta không hề nói đùa."

Tạ Liên đương nhiên biết. Mỉa mai ở chỗ, y trước đây cũng từng trải nghiệm qua, may là Quân Ngô thành thần chứ không phải sa đọa thành quỷ, nếu không liền thiên hạ đại loạn. Quốc Sư nói: "Cho nên ta không thể để hắn cảm nhận được, trên đời này còn có kẻ biết được việc này tồn tại. Nhưng ta cũng không cam chịu trừ ta ra không ai biết đến. Ta nghĩ, nếu như đủ tỉ mỉ cẩn thận, lại gặp người can đảm, đương nhiên có thể phát hiện ra. Nếu không thể chống cự, vậy đành tùy duyên thôi...

"Qua nhiều năm như vậy ta vẫn luôn trốn đông trốn tây, ẩn nấp rất tốt. Ngoại trừ tám trăm năm trước còn thiếu một chút nữa là không thoát thân được, hắn chưa từng bắt được ta. Lần này có thể bắt được, cũng bởi vì vừa đúng lúc hắn đang ở cánh rừng kia trong Đồng Lô nên phát hiện ra bích họa ta lưu lại, với lại sau đó ngươi trong Đồng Lô đoán được thân phận của hắn, hắn mới phát hiện ra ta có thể còn chưa chết, hơn nữa còn để lại rất nhiều thứ hắn không muốn ai biết đến."

Tạ Liên nhớ đến những gì bọn họ đã trải qua trong Thần Điện cuối cùng ở rừng Đồng Lô, mấy bích họa cuối cùng đã bị kẻ khác phá hủy, cũng có thể là mấy tấm mấu chốt. Lúc đó, y cùng Hoa Thành cũng hoài nghi có người đang ẩn nấp ở chỗ này, nhưng lại không tìm được. Hôm nay ngẫm lại, sợ rằng rất có thể ngay lúc ấy, Bạch Vô Tướng thực sự đang ẩn nấp ở một góc nào đó trong thần điện.

Tạ Liên nói: "Nhưng, Quốc Sư, vì sao ngươi phải trốn đông trốn tây?"

Quốc Sư nói: "Đó đương nhiên là bởi vì..."

Hoa Thành nói: "Phản bội."

Lời này có chút đâm chọt người khác, Quốc Sư nhìn hắn một cái. Vẻ mặt Hoa Thành nhưng cũng không thay đổi, nói: "Ngươi phản bội hắn đi."

Quốc Sư nói: "Không sai biệt lắm. Chính là như vậy."

Hắn quay sang Tạ Liên, nói: "Nói như thế nào đây, điện hạ..."

"Những gì miêu tả trên bích họa, tất cả đều là sự thật. Thái tử điện hạ của Ô Dung quốc, cũng tựa như vầng thái dương* độc nhất vô nhị của Ô Dung quốc. Xưa kia ngươi làm Tiên Nhạc thái tử phong quang vô hạn đến bậc nào, hắn liền so với ngươi còn hơn phong quang gấp mấy lần."

*Thái dương: mặt trời.

"Ta cùng ba đồng môn của mình, tổng cộng bốn người, đã từng đều là thị tùng của hắn. Thái tử sau khi phi thăng đem chúng ta điểm tướng lên, cũng từng gặp qua tiên nhân đa hình đa dạng, không hề khoa trương khi nói, dù đang ở nơi thiên giới tụ hợp biết bao chúng thần tiên, hắn vẫn như vầng thái dương, lóa mắt đến mức khiến người khác phải âm u thất sắc."

Quốc Sư nói xong, trong lúc vô tình lại thoáng mỉm cười. Tạ Liên cuối cùng hiểu ra, lúc Quốc Sư xưng hô "Thái tử điện hạ", không phải nói Quân Ngô, cùng không phải "Bạch Vô Tướng", chỉ chính là vị Thái tử trẻ tuổi hai ngàn năm trước mà thôi.

Hắn nói: "Trước kia, người cũng từng nói với ta một câu tương tự."

"Có sao? Người đã già không nhớ rõ nữa."

"Có. Có điều, ngài nói, hắn không có phi thăng. Hắn đã chết."

Quốc Sư nói: "Cái này đại khái là vì ta thà rằng hắn không hề phi thăng."

Tạ Liên nói: "Bởi vì núi lửa Đồng Lô bạo phát sao?"

Quốc Sư không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Thái tử điện hạ pháp lực quá mạnh."

"Hắn ở trong mộng biết trước thời điểm sắp đến Ô Dung sẽ biến thành biển lửa, liền bắt đầu suy nghĩ biện pháp cứu con dân của hắn. Nếu như là ta của hiện tại, nhất định sẽ không để cho hắn làm như vậy. Thế nhưng, lúc đó vốn dĩ tất cả bọn ta đều không nghĩ sẽ biến thành cái dạng gì. Chúng ta đều nghĩ, bây giờ có người sắp chết, cứu người thì có gì sai?"

"Thế nhưng, sự việc căn bản không đơn giản như vậy."

"Núi lửa bạo phát thì không thể ngăn cản được, nếu muốn không ai thương vong, cũng chỉ có thể chuyển đi. Nhưng phạm vi núi lửa tập kích không chỉ một hai tòa thành. Đối với vương công quý tộc cùng quốc chúng bình thường mà nói, biện pháp tốt nhất chính là chinh phạt quốc gia khác, chiếm đóng lãnh thổ mới. Bằng không, quốc gia khác sẽ không đơn giản cho phép dân Ô Dung di cư sang với quy mô lớn như vậy."

"Nhưng đối với thái tử điện hạ mà nói, cái này vốn cũng không phải biện pháp. Chiến tranh nhất định sẽ đổ máu, một khi máu chảy sẽ đỏ mắt, sẽ khiến con người trở nên tàn bạo, không còn là người."

"Trước hết Ô Dung quốc vẫn phái binh đội ra ngoài. Binh sĩ đóng trại ở đâu, chỗ ấy liền không còn một mảnh giáp, không có một ngọn cỏ, hơn nữa, bởi bì muốn "chiếm đất" để tương lai sẽ chuyển dân chúng Ô Dung sang, các tướng quân hạ lệnh tàn sát bách tính nước khác, giết được càng nhiều càng tốt, giết đến máu chảy thành sông, thi thể tích như núi."

"Về sau thái tử điện hạ biết được, vô cùng tức giận. Nếu như các ngươi có thể thấy được lúc đó, hắn trên chiến trường hàng thần*, trừng phạt những binh sĩ Ô Dung kia."

*Hàng thần: hàng phục thần linh. Ở đây ý chỉ oai phong lẫm liệt, vô cùng mạnh mẽ.

Tạ Liên vừa nghĩ đến, vậy có thể nói đây là thời niên thiếu của Quân Ngô, cũng có thể nói là thời niên thiếu của Bạch Vô Tướng, trong lòng liền cảm thấy vi diệu. Quốc Sư tiếp tục nói: "Nhưng mà, không chỉ riêng hắn tức giận. Chuyện này khiến cho vương công quý tộc của Ô Dung quốc cùng một bộ phận quốc dân cũng vô cùng tức giận. Rất nhiều người đến thần điện chất vấn thái tử điện hạ: Chúng ta chỉ vì sống sót, cần thật nhiều đất đai, do bất đắc dĩ mới đi xâm lược người khác, lẽ nào có gì sai sao?"

"Tầm ảnh hưởng của việc này vượt quá mong đợi của bọn ta, càng ngày càng nghiêm trọng, đã bắt đầu có ngươi gào thét đòi đẩy ngã tượng hắn, thiêu miếu hắn, nhưng thái tử điện hạ đều đứng vững."

"Hắn nói, nếu như Ô Dung quốc bị phương khác xâm lược, hắn nhất định thề sống chết bảo vệ, không để cho địch nhân tiến thêm một bước nào, nhưng bản thân bọn họ, tuyệt đối không được đi xâm lược người khác. Hắn khẩn cầu mọi người buông bỏ chinh chiến, đợi hắn kiến thành một thứ --- Thông Thiên Kiều* của hắn."

*Thông thiên kiều: cầu nối lên trời.

Quốc Sư chậm rãi nói: "Nhân gian không đủ đất, vậy liền đưa mọi người lên trời tránh một thời gian. Tuy nói biện pháp này quả thực không thể tưởng tượng nổi, nhưng bốn người bọn ta đều không hề nghi ngờ mà tin tưởng thái tử điện hạ, tin tưởng vững vàng hắn có thể làm được. Phải nói, vô luận hắn muốn làm gì chúng ta đều sẽ dốc lòng ủng hộ. Đương nhiên, các thần quan khác lại không nghĩ như vậy, toàn bộ thiên giới đều phản đối, nhưng thái tử điện hạ vẫn vững tâm."

"Hắn cùng lúc chống chịu ba điều: Ô Dung quốc chúng cùng vương công quý tộc tranh chấp không chịu hòa giải, chư vị thần tiên không ngừng tức giận, cùng với Thông Thiên Kiều khổng lồ kia."

Hoa Thành nhưng lại cười nhạo, nói: "Phản đối? Sợ rằng không chỉ là phản đối."

Quốc Sư chậm rãi gật đầu, nói: "Nếu như chỉ phản đối, ngược lại cũng xong thôi. Thế nhưng, ..."

Tạ Liên mơ hồ đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng vẫn hỏi: "Thế nhưng?"

Quốc Sư nói: "Cây cầu kia cần khoảng thời gian dài cùng một lượng pháp lực đáng sợ mới có thể triệt để kiến thành, thái tử điện hạ căn bản không thể phân tâm. Hắn hầu như không còn đi đến những nơi khác, không còn làm gì khác, cũng không còn nghe lời cầu nguyện của các tín đồ. Hắn chỉ có thể làm một việc này."

"Thế nhưng, thần linh lại chỉ làm mỗi một việc, ắt vô pháp giữ được tín đồ. Ngày đầu tiên khi hắn chống chịu cây cầu này, mọi người đều cảm tạ hắn, còn nhớ đến hắn; ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng như thế. Một tháng, hai tháng vẫn cảm tạ hắn, nhớ đến hắn. Nhưng một thời gian sau thì không như vậy nữa."

"Núi lửa còn chưa bạo phát, thái tử điện hạ không làm việc khác, một mực yên lặng tích góp pháp lực. Mọi người không khỏi nghĩ đến, hắn không còn lợi hại như trước nữa, thậm chí nói, hắn không còn tận tâm như trước. Lúc này, không được nữa thì phải cung phụng thần linh mới thôi.

"Ô Dung quốc nhân khẩu đông đúc, tài lực hùng hậu, tín đồ tín ngưỡng cũng vô cùng cường thịnh, cứ nhìn thời thịnh thế năm ấy của thái tử điện hạ sẽ biết. Rất nhiều thần quan đã sớm không ngừng thèm nhỏ dãi địa bàn cùng tín đồ nơi đây, vì vậy..."

Tạ Liên minh bạch.

Y nói: "Vì vậy...chúng thần quan, liền chọn ngay thời cơ này, viện cớ lúc Ô Dung quốc chúng đối với vị thái tử điện hạ kia xuống chiến trường hàng thần thu binh mà oán giận bất mãn, liền dụ dỗ bọn họ, chia cắt tín đồ cùng cội nguồn pháp lực của hắn... đúng không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa