CHƯƠNG 238 - HUYẾT THÁM HOA ÁC ĐẤU BẠCH VÔ TƯỚNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

Edit: Sue

Beta: Luy

Quốc Sư quát Hoa Thành: "Thiếu niên khinh người cũng đừng có khinh địch! Bộ dáng này của hắn so với hình thái Bạch Vô Tướng càng khó đối phó hơn! Hơn nữa trước đó ngươi còn có binh khí trong tay nên mới thuận lợi như vậy, hiện tại không còn nữa!"

Quả nhiên, thương tích trên người Quân Ngô bị quét sạch, từ đầu đến chân rực rỡ hẳn lên. Hắn liếc mắt nhìn Quốc Sư, mỉm cười nói: "Ngay trước mắt ta dạy kẻ khác làm cách nào để đối phó ta, ta không giết ngươi, lá gan ngươi lại càng ngày càng lớn rồi đấy."

Giữa nụ cười kia lộ ý tứ cảnh cáo. Quốc Sư không nói gì, cũng nhìn thẳng lại hắn. Tạ Liên nói: "Ngài yên tâm, Tam Lang chưa bao giờ khinh địch."

Y hiểu rõ hơn ai hết. Cho dù Hoa Thành có cười đến không kiêng nể ai, tay lại không hề thư giãn.

Quân Ngô chăm chú nhìn thân kiếm, lãnh đạm nói: "Tru Tâm, đã lâu không gặp."

Phương Tâm---có lẽ, nên gọi là Tru Tâm rồi, ở trong tay hắn phát ra tiếng vù vù trầm thấp.

Tạ Liên luôn cho rằng Phương Tâm tuổi đã quá cao không dùng được, một ngày nào đó sẽ gãy làm đôi, lại không nghĩ đến, nó ở trong tay vị chủ nhân ngày xưa, cùng với khi ở trong tay mình, khí thế tuyệt nhiên không giống nhau!

Mỗi lần Tru Tâm cùng Ách Mệnh giao tranh, toàn bộ Thông Thiên Kiều đều rung động, tựa như sẽ sụp đổ xuống dung nham nóng chảy bên dưới bất kỳ lúc nào. So với lúc nãy, lực đạo, sức chống đỡ cùng tốc độ của Quân Ngô rõ ràng đều tăng thêm một bậc. Hoa Thành mặc dù không rơi vào thế hạ phong, nhưng giữa hai chân mày đã cau lại, thần sắc càng nghiêm nghị. Mấy người họ đứng từ xa quan sát, cũng kinh hãi không ngớt.

Bởi vì, mỗi một đường kiếm của Quân Ngô đều hung hăng tiếp cận mắt phải của Hoa Thành!

Hoa Thành cản được hai lần, vô cùng mạo hiểm, rất nhanh đã đoán ra hắn chỉ dùng lặp đi lặp lại một chiêu này, dường như nhìn chằm chằm vào mắt phải điểm yếu của Hoa Thành, muốn móc nó ra một lần nữa. Mỗi lần hắn ra tay, Hoa Thành đương nhiên sẽ toàn lực phòng ngự, nhiều lần ngăn được. Như vậy, chẳng phải sẽ lâm vào thế giằng co, cái gì cũng làm không được sao?

Con mắt trên Ách Mệnh dường như cảm ứng được nguy cơ, không ngừng cuồng nộ. Kiếm phong làm từ ngọc đen kia lần thứ hai tập kích. Chỉ nghe một tiếng "Đinh" thanh thúy vang lên--- Hoa Thành vẫn chưa đưa đao ra đỡ, nhưng Quân Ngô đã thu kiếm lại.

Tạ Liên một thân bạch y, ngăn trước người Hoa Thành.

Mới vừa rồi, y đúng là đã dùng lực, đánh văng kiếm phong mang hàn khí dày đặc của Tru Tâm!

Tạ Liên quả thực không nhịn được, đã tham gia vào cuộc chiến. Năng lực dùng tay không đánh bay kiếm phong của y rất cao, nhưng đây vẫn là lần đầu gặp phải đường kiếm hiểm ác đến vậy, nhẹ nhàng hất ra, hầu như nửa cánh tay đều đã tê rần, nhất là bàn tay, thoái lui vài bước vẫy tay một hồi mới hồi phục được cảm giác. Hoa Thành ở phía sau y nói: "Ca ca?"

Tạ Liên nói: "Cùng lên đi!"

Hai người đứng thẳng lưng tựa lưng, ý chí chiến đấu đồng loạt ngắm về phía bên kia. Thấy thế, Quân Ngô mỉm cười càng sâu, nói: "Ồ?"

Tạ Liên thấp giọng nói: "Ngươi trên ta dưới!"

Lời còn chưa dứt, hai người liền chia nhau một trên một dưới, nhào về hướng Quân Ngô. Tạ Liên đối với động tác cùng nước cờ của Quân Ngô hiểu rất rõ, mơ hồ có thể đoán được chiêu thức tiếp theo của hắn sẽ như thế nào, thốt lên: "Móc!"

Hoa Thành theo lời, xoay mũi đao. Quân Ngô quả nhiên suýt nữa đã trúng chiêu. Tạ Liên lại nói: "Bắn!"

Hoa Thành lần thứ hai dựa theo lời y, lần này không cần đao, dùng tay không vận pháp lực bắn phá. Đầu vai Quân Ngô quả nhiên bị bắn trúng, thân hình trầm xuống, nếu không phải thân thủ hắn quá nhanh, hai lần công kích này sợ rằng đã đánh trúng nơi yếu hại. Giao đấu một hồi, Tạ Liên bỗng nhiên tỉnh ngộ, Hoa Thành là Tuyệt đương thời, thân thủ như vậy, sao phải cần y nhắc nhở? Này không phải đã quá mạo phạm sao, bệnh cũ lại tái phát, vội nói: "Xin lỗi! Đệ không cần nghe theo ta!"

Hoa Thành nhưng lại cười híp mắt nói: "Lời ca ca là sự lựa chọn tốt nhất, vì sao lại không nghe?"

Bỗng nhiên, mặt cầu sụp đổ, dưới chân Hoa Thành chỉ còn khoảng không, mắt thấy gần rơi xuống, Tạ Liên ở trên cầu ném Nhược Da ra, quấn hắn trở về. Sau một khắc, y chỉ cảm thấy cổ phát lạnh, Quân Ngô vọt đến phía sau y, một tay đáp lên vai y, nói: "Tiên Lạc, thân thủ không tệ."

Hắn dựa vào quá gần, Tạ Liên sởn tóc gáy. Hoa Thành nói: "Ca ca!"

Hắn vung tay trái lên, Ách Mệnh lượn vòng lao đi. Tạ Liên phản ứng vô cùng nhanh, hơi cúi đầu, Ách Mệnh lướt quá đầu y, bổ về phía Quân Ngô đang đứng phía sau. Quân Ngô lúc này mới buông bàn tay đang phủ trên đầu vai y, Tạ Liên nhân cơ hội này nhảy về bên cạnh Hoa Thành, Ách Mệnh lượn vòng quay về trong tay Hoa Thành. Hai người phối hợp chặt chẽ, quả thực nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, khiến kẻ khác hít thở không thông. Mà tiếng cười của Quân Ngô quanh quẩn giữa không trung đầy dung nham nóng chảy, dường như đang cổ vũ bọn họ: "Được. Tốt lắm! Tiếp tục!"

Mộ Tình vừa miễn cưỡng tránh một đoạn cầu bị sập, vừa ra vẻ sợ hãi nói: "Quốc Sư! Hắn...Hắn không sao chứ? Hắn đang cười?"

Quốc Sư nói: "Ta đã nói từ sớm rồi! Hỏng bét hơn cả lúc hắn tức giận, chính là lúc hắn cao hứng! Giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!"

Bên kia, Quân Ngô thu lại được Tru Tâm như hổ thêm cánh. Tạ Liên thấy hắn không ngừng dùng kiếm hung ác tập kích vào mắt phải của Hoa Thành, trong lòng run sợ, phóng Nhược Da, cuốn lấy chuôi kiếm Tru Tâm. Nào ngờ, Quân Ngô trở tay kéo, cả người Tạ Liên liền bay về phía hắn.

Tạ Liên đầu tiên thấy cả kinh, sau lập tức trấn định, dù thế nào đi nữa y vốn cũng muốn đoạt kiếm, không sợ hãi, đón lấy mũi đao, trong đầu liền chuẩn bị sẵn hơn hai trăm chiêu sắp tới có thể dùng để giao thủ, nào ngờ bay đến giữa không trung, một bàn tay nắm lấy y lôi về phía sau. Tạ Liên rơi xuống đất, nhìn lại, chỉ thấy Hoa Thành ngăn trước mặt y, một đạo kiếm phong đen như ngọc xuyên thẳng qua tim.

Thấy một cảnh này, Tạ Liên quả thực hít thở không thông, nói: "Tam Lang?!"

Sắc mặt Hoa Thành hơi trầm xuống, Quân Ngô đang chờ Tạ Liên tự mình đâm vào kiếm phong của Tru Tâm, thấy bị ngăn lại, rút kiếm lui về sau, dường như cảm thấy hơi thất vọng. Tạ Liên căn bản đã quên mất Hoa Thành là quỷ, cho dù tim có bị khoét một lỗ lớn thì vẫn đập như cũ, hiện tại y vẫn lo lắng như thường, hai tay che lại vết thương không hề chảy máu trước ngực Hoa Thành, nói: "Tam Lang đệ...đệ sao đột nhiên lại làm vậy?!..."

Hoa Thành nói: "Ta làm sao có thể để huynh bị hắn đâm trúng ngay trước mặt ta một lần nữa chứ?!"

Không biết tại sao, giọng điệu của hắn có hơi quá khích, Tạ Liên nao nao, lại nghe Quân Ngô ấm giọng nói: "Tiên Lạc cần gì phải đau lòng như vậy? Dù thế nào đi nữa hắn cũng không thấy đau đớn, bất quả chỉ là một kẻ đã chết từ lâu rồi mà thôi."

"..." Hắn lại còn nhắc nhở Tạ Liên điểm này!

Tạ Liên mãnh liệt nhìn về phía hắn, lòng tràn đầy lửa giận: "Còn không phải do lỗi của ngươi?!"

Quân Ngô nhưng lại cười lạnh nói: "Tất cả đều là lỗi của ta sao?"

Nghe hắn hỏi ngược lại, Tạ Liên đột nhiên cứng họng.

Quân Ngô lời nói xoay chuyển, bảo: "Có lẽ vậy. Có điều, Tiên Lạc, có phải ở nhân gian quá lâu đến đần ra, nên ngươi đã quên bản thân mình từng làm gì? Ngươi còn nhớ rõ, sau khi Tiên Lạc diệt quốc ngươi đã làm gì không?"

"..."

Quân Ngô lộ ra nét cười mang ý vị thâm sâu, chậm rãi nói: "Ngươi còn nhớ rõ, một người tên là Quỷ Hồn Vô Danh không?"

Bỗng nhiên trong lúc đó, sắc mặt Tạ Liên trắng bệch, bật thốt lên: "Đừng!!!"

Quốc sư cảm thấy không ổn, nói: "Điện hạ, hắn nói cái gì vậy? Sau khi Tiên Lạc diệt quốc ngươi đã làm gì?"

Tạ Liên không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi một trận, nhìn Hoa Thành, lại quay sang nhìn Quân Ngô, biểu tình ban nãy còn căm tức hiện lại chuyển sang không biết nên làm sao. Hoa Thành lập tức nắm chặt y, trầm giọng nói: "Không việc gì, điện hạ, không phải sợ."

Phong Tín cũng nói: "Đúng vậy đó, trước tiên bình tĩnh!"

Mộ Tình lại vô cùng mẫn cảm: "Hắn là có ý gì? Quỷ hồn? Quỷ hồn gì?"

Nhưng Tạ Liên làm sao có thể bình tĩnh được?

Đó là những ngày tháng thảm hại không chịu nổi nhất trong suốt cuộc đời y, cũng là chuyện từng làm khiến y hối hận, chính bản thân y cũng chưa từng dám hồi tưởng lại. Chỉ cần trong đầu hiện ra chiếc mặt nạ cong cong một nét cười tái nhợt, y liền trăn trở, hận không thể cuộn mình thành một khối, không bao giờ mở ra gặp ai nữa.

Hoa Thành đã gặp qua một Tạ Liên phong quang vô hạn, gặp qua một Tạ Liên chiến bại ngã lòng, gặp qua một Tạ Liên vụng về ngớ ngẩn, gặp qua một Tạ Liên nghèo túng khốn cùng. Tất cả đều không là gì.

Thế nhưng, điều y sợ chính là hắn chưa từng thấy qua một Tạ Liên lăn lộn trong bùn đất, một Tạ Liên chửi người như tát nước, một Tạ Liên lòng đầy oán độc, một Tạ Liên một lòng muốn tiêu diệt Vĩnh An quốc để trả thù, thậm chí còn có một Tạ Liên muốn lần thứ hai phát động dịch mặt người!

Một khoảng thời gian ngắn thôi nhưng lại không dám nhớ đến. Nếu là trước đây, Bạch Vô Tướng muốn nói gì thì cứ việc, thế nhưng bây giờ, Tạ Liên tuyệt nhiên không dám dò xét xem nếu Hoa Thành biết y có một khoảng thời gian như thế sẽ lộ ra biểu tình thế nào.

Bởi vì y vốn không tốt như Hoa Thành nghĩ. Y cũng không phải đến bây giờ chưa nhiễm qua một hạt bụi trần nào, thần thánh cao thượng. Cho dù Hoa Thành sau khi biết chỉ lộ ra biểu tình khó thể tin được, y sợ rằng sau này mãi mãi sẽ xấu hổ vô cùng, không còn mặt mũi nào gặp Hoa Thành nữa!

Nghĩ đến đây, Tạ Liên liền không cách nào áp chế sắc mặt tái nhợt của mình, trán thấm đầy mồ hôi lạnh, tay cũng hơi run rẩy. Thấy y phản ứng như vậy, tay Hoa Thành nắm càng chặt hơn, bình tĩnh nói: "Điện hạ, không phải sợ. Còn nhớ không? Phong quang vô hạn là ngươi, rơi xuống bụi trần cũng là ngươi. Quan trọng là ngươi, chứ không phải 'ngươi' như thế nào. Bất kể từng xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không ly khai. Bất cứ chuyện gì ngươi cũng có thể nói với ta."

Cuối cùng, hắn lại ôn nhu nói: "Là chính miệng huynh nói với ta."

Tạ Liên thoáng ổn định tinh thần, Quân Ngô nhưng lại cười một tiếng, chậm rãi nói: " 'Bất kể từng xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không ly khai.' Đã từng, tín đồ trung thành nhất của ta, bằng hữu tốt nhất của ta, cũng từng nói với ta như vậy."

Thần sắc Quốc Sư khẽ biến, Quân Ngô cũng quét mắt nhìn hắn một cái, nói: "Thế nhưng, đến cuối cùng, ngươi thấy rồi đấy. Không một người nào, không một ai có thể chân chính làm được điều đó."

Quốc Sư dường như không đành lòng nhìn hắn, quay đầu đi. Hoa Thành nói: "Tin ta, điện hạ. Không được sao?"

Tạ Liên cũng không phải không tin.

Chỉ là, y không dám thử.

Sau cùng, Tạ Liên nuốt cổ họng, miễn cưỡng cười một chút, lại cảm thấy không nên cười, cúi đầu, run giọng nói: "...Tam Lang đệ trước hết...xin lỗi, ta, có lẽ..."

Hoa Thành chăm chú nhìn y trong chốc lát, nói: "Thật ra..."

Lời còn chưa dứt, một luồng sát khí mãnh liệt tập kích đến, hai người đồng loạt nhảy ra xa. Tạ Liên thu lại tinh thần, sắc mặt cũng từ trắng bệch mà khôi phục vài phần: "Hắn làm sao vậy? Sao lại càng..."

Nhanh hơn, mạnh hơn?

Còn hơn cả hình dáng Bạch Vô Tướng, hiện tại, tốc độ cùng sức mạnh của Quân Ngô đều tăng lên ít nhất phân nửa, hơn nữa còn đang không ngừng tăng cường, mỗi một kích đều có thể cảm nhận rõ ràng loại tăng trưởng kinh khủng này!

Mộ Tình vẫn cảm thấy có một chỗ không đúng, hô: "Điện hạ! Cẩn thận hắn thay đổi chiến lược! Hắn không công kích Huyết Vũ Thám Hoa...mà chuyển sang công kích mỗi mình ngươi!"

Tạ Liên đương nhiên cũng phát hiện điểm này. Trong tay y chỉ có Nhược Da, mà Nhược Da vừa thấy Phương Tâm lại thoái lui, không cách nào trực tiếp đỡ đòn, cũng may, Ách Mệnh cẩn thận chặn mỗi một chiêu Quân Ngô đánh về phía y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa