CHƯƠNG 251: HOÁ RA THỨ CÔ MUỐN CHÍNH LÀ VỊ TRÍ THIẾU PHU NHÂN CỦA NGỰ GIA?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, không dừng lại, vội vàng dắt Tiểu Mặc về nhà.
Căn phòng ấm áp, ít nhất còn có thể làm vơi đi một chút sợ hãi.
Nỗi sợ hãi vẫn còn tồn tại, Tần Mộc Ngữ đặt Tiểu Mặc xuống để cậu chơi, cầm lấy điều khiển mở ti vi lên, trên màn hình lập tức tràn đầy tin tức——
Lúc này cô mới biết, chiều tối ngày hôm nay là Charles Rolls giám đốc đương nhiệm của Megnific Coper đã ngồi trên xe riêng đến nhà thờ gặp cha xứ, nhưng bằng cách nào đó, khi ra tới cửa xe ô tô bất ngờ nổ tung, nghe nói lúc đó anh ta đã đặt một chân lên xe, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc súng mới lao về phía nhà thờ, chỉ bị thương nhẹ. Và chiếc xe đó đã nổ tung thành từng mảnh...,
Ngón tay xanh xao của cô suýt nữa không cầm nổi điều khiển.
—— Bởi vì cô nhớ rõ, lúc chạy trốn ở trong xe, cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Thượng Quan Hạo và Mạc Dĩ Thành, người đã làm chuyện lần đó chính là Rolls__ Là thành viên trong gia tộc của Thượng Quan Hạo.
Đầu óc Tần Mộc Ngữ hỗn loạn, dường như trong giây lát cô có thể chắc chắn, chuyện này là do Thượng Quan Hạo làm.
Nhớ lại ánh mắt lãnh lẽo đáng sợ của người đàn ông ấy vào ngày hôm đó, trong lòng cô trở nên run rẩy, cảm thấy cả người rét run, rót một cốc nước ấm ngồi xuống ghế, nhưng vẫn không có cách nào xua tan sự lạnh lẽo trong lòng.
Tròi ơi.....
Chẳng lẽ anh muốn giết người sao?
Anh chẳng lẽ không biết, nếu như Rolls không phát hiện ra, thì sẽ thật sự xảy ra án mạng sao?
Những ngón tay xanh xao lùa vào mái tóc, Tần Mộc Ngữ không hiểu vì sao, trái tim lại đau đến vậy, hôm đó anh đã nói sẽ tự mình ra tay, vào lúc ấy cô còn chưa hiểu được những lời đó.....Hoá ra.....Hoá ra......
"Cốc...cốc...cốc" Ba tiếng gõ cửa chuẩn mực vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Tần Mộc Ngữ làm dịu cảm xúc, cố gắng đè nén sự sợ hãi, nhẹ nhàng đi ra mở cửa, nhưng khi cánh cửa mở ra cả người cô lập tức cứng đờ tại chỗ, nửa ngày sau mới hoàn hồn.
Bên ngoài cửa, có vài người nghiêm trang đứng thẳng, thấy cô mở cửa, lịch sự lên tiếng, "Xin chào Tần tiểu thư", cô còn chưa kịp hiểu vì sao ở Manchester này lại gặp được một người đàn ông nói tiếng Trung ngay từ câu đầu tiên, một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt của cô khiến cô bừng tỉnh ngay lập tức.

Ngự Kinh Đông.
"Nhóc con....." Ánh mắt ông sắc bén, dường như chỉ mới trong một tháng ngắn ngủi mà đã già thêm mười tuổi, giọng nói khàn khàn, "Đã lâu không gặp."
Ngự quản gia ở phía sau cúi đầu đứng thẳng, ngay lập tức khiến cô cảm thấy như đang quay lại những ngày ở thành phố Z.
Tay của cô không thể nắm nổi tay nắm cửa, ánh mắt sáng lên, Ngự Kinh Đông nhìn ra phía sau cô, dịu dàng hiền từ nhìn Tiểu Mặc đang chơi đùa trên thảm, vui vẻ cười nói: "Đứa bé này, lại cao hơn một chút rồi đúng không?
"Ngự tiên sinh......" đôi môi mỏng tái nhợt của cô mở ra, chỉ nói ra được mấy chữ đó.
Ngự Kinh Đông xua xua tay, trầm giọng nghiêm túc nói: "Bắt cóc cháu trai của tôi, chuyện lớn như vậy tôi còn không so đo với cô, tốt xấu gì cô cũng nên biết phép tắc một chút, để cho trưởng bối là tôi đây vào trong ngồi một lát, nhìn xem rốt cuộc cháu trai của tôi sống ở nơi nào, chung sống với loại người gì, mà có sức hấp dẫn lớn như vậy, để nó từ bỏ vị trí người thừa kế của Ngự gia...... Cô thử nói xem?"
Hàng lông mi dài của Tần Mộc Ngữ run lên, nhẹ nhàng mở cửa ra, dịu dàng nói: "Mời vào."
Thật ra bắt đầu từ ngày rời khỏi Trung Quốc, cô đã nghĩ đến, sẽ có một ngày như hôm nay.
Chỉ là không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy.
—— Trong căn phòng ấm áp, bày biện đơn giản, theo tông màu be, Ngự Phong Trì luôn thích ngồi trên ghế gần cửa sổ xem biểu đồ thị trường chứng khoán, Tiểu Mặc thích chơi đùa và đọc sách bên cạnh cái rương lớn, phòng của cô và hắn ở cạnh nhau, nhưng tính cách khác biệt, nên cũng không ở chung phòng.
Nhưng tất cả những điều này, đã bị phá vỡ vì sự xuất hiện của Ngự Kinh Đông.
Cô đánh đổ nước lên bàn, bảo Tiểu Mặc vào trong phòng của cô chơi, nhìn thấy có mấy người vệ sĩ đi theo cậu bé, giọng nói của cô trở nên lạnh lẽo, lên tiếng: "Không cần, các anh không cần đi theo, con của tôi sẽ không chạy lung tung."
Cô sẽ không bao giờ quên những chuyện mà bọn họ đã làm với Tiểu Mặc.
Đi tới ngồi xổm xuống, cô nắm tay của Tiểu Mặc ôm cậu bé vào lòng, nói nhỏ: "Tiểu Mặc ngoan, ở trong phòng không nên ra ngoài, mẹ có chuyện muốn nói với ông, biết chưa?"
Tiểu Mặc giống như bạch tuộc ôm chặt cô, đôi mắt trong suốt đề phòng nhìn Ngự quản gia và những người vệ sĩ mặc đồng phục màu đen: "Tiểu Mặc không muốn! Ông và các chú ấy đều là người xấu, Tiểu Mặc sẽ không để bọn họ bắt nạt mẹ!"
Sự việc lần trước đã để lai trong lòng thằng bé một cái chuông báo động, cậu thoát khỏi vòng tay của Tần Mộc Ngữ, liêu xiêu chạy tới lấy điện thoại di động trên bàn: "Con muốn gọi điện cho chú Ngự!"
Giọng nói trong trẻo vang lên khiến mí mặt Ngự Kinh Đông giựt một cái, bàn tay xoa xoa quải trượng, giọng nói khàn khàn: "Bé con..... Cháu có biết chú Ngự của cháu, phải gọi ta là gì không?"
Tiểu Mặc nâng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, bàn tay nhỏ bé ôm lấy chiếc điện thoại thật to, trả lời sắc bén: "Tiểu Mặc không biết! Tiểu Mặc chỉ biết là chỉ cần chú Ngự ở đây, sẽ không để cho bất kỳ kẻ xấu nào bắt nạt Tiểu Mặc và mẹ!"
Nói xong cậu cụp đôi mắt to lóng lánh xuống, nghiêm túc bấm số điện thoại.
Tần Mộc Ngữ không ngờ tới cậu bé sẽ làm như vậy, khuôn mặt nhỏ tái đi, buột miệng kêu lên: "Tiểu Mặc!"
Mấy người vệ sĩ nhìn nhau định đi lên ngăn cản, Tiểu Mặc đề phòng nhìn chằm chằm bọn họ, trong đôi mắt bùng lên ngọn lửa nho nhỏ, bấm xong dãy số áp lên tai, sau đó trốn sau góc bàn, chính là muốn uy hiếp bọn họ!
"Mấy người thôi đi!" Tần Mộc Ngữ đột nhiên hét lên, ngăn bước chân của vệ sĩ, "Con của tôi không biết gì, mấy người lớn như vậy rồi còn gây khó dễ cho một đứa bé, rốt cuộc mấy người có phải đàn ông không!"
Cô đẩy hai gã đó ra chạy tới, nhẹ nhàng kéo tay của Tiểu Mặc, làm dịu cảm xúc của cậu bé: "Tiểu Mặc nghe lời mẹ, trước mắt đừng làm phiền chú Ngự, mẹ và ông sẽ bình tĩnh nói chuyện với nhau, con không nên kích động, có chuyện gì mình mẹ gánh vác là được rồi! Con hiểu chưa?"
Chịu dựng sự sợ hãi và lo lắng trong lòng, nước mắt cô rưng rưng, bế cậu bé về phòng.
Có chuyện gì xảy ra cô cũng không quan tâm, chỉ cần Tiểu Mặc không chọc giận bọn họ, thằng bé không phải con cháu của Ngự gia, Ngự Kinh Đông chắc chắn sẽ không nương tay với thằng bé, nếu không lần trước sẽ không trực tiếp đeo vào tay đứa nhỏ mới bốn tuổi một quả bom điện tử!
Tiểu Mặc phản kháng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên: "Mẹ.....Mẹ...."
"Bịch!" Một tiếng, cửa phòng đóng lại, trái tim đang đau đớn của Tần Mộc Ngữ lúc này mới an tâm hơn một chút, chuyện liên quan Ngự gia, cô tự khắc có cách, chỉ cần không làm tổn thương đến con trai thì mọi chuyện đều ổn.
Phòng khách rộng lớn, lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Tần Mộc Ngữ suy yếu quay đầu lại nhìn, thìn thấy Ngự Kinh Đông đang đánh giá những đường cong ngoằn ngoèo trên màn hình máy tính, vừa nhìn trong lòng vừa kinh ngạc, ông ta không hề biết hoá ra cháu trai của mình lại có năng lực quản lý khối tài sản khổng lồ như vậy, tự mình vươn ra một thế giới rộng lớn như vậy.
Cô hơi nhíu mày, nói nhỏ: "Ngài không nên động vào đồ của anh ấy một cách tuỳ tiện, anh ấy không thích người khác chạm vào."
Đôi mắt Ngự Kinh Đông lạnh lẽo, tay xoa xoa quải trượng, vươn tay đóng máy tính lại.
"Ngự Phong Trì rất có tài, tiền đồ sau này của nó chắc chắn sẽ rộng mở, cô nói có phải không?" Giọng nói ông ta ôn tồn hiền hoà, giống như đang lảm nhảm chuyện gia đình với cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ lúc đỏ lúc trắng, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Ngự Kinh Đông cũng gật gật đầu, cánh tay già nua nâng lên chỉ căn phòng đó, trầm giọng chậm rãi nói: "Cô cảm thấy...... Căn phòng đó, xứng với nó không?"
Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nhìn sang, trong vắt như nước: "Ngự lão tiên sinh, có chuyện gì thì ngài cứ nói thẳng."
"Tôi thấy coi như tôi nói thẳng ra thì cũng chắc gì đã biết mình nên làm gì——" Ngự Kinh Đông nói một câu không chút khách khí chặn miệng cô, ánh mắt lạnh thấu xương, chậm rãi đi xung quanh căn phòng, "Tôi không thể không thừa nhận cô rất có bản lĩnh, khiến Phong Trì dám chống đối lại mệnh lệnh của tôi, cho dù phải rời xa quê nhà, cho dù là chân trời góc biển cũng muốn đi theo cô, nhưng cô có nhận ra..... Chỉ một mình cô, còn vướng víu như vậy, cô có thể cho cháu của tôi một tương lai thế nào?"
Trái tim Tần Mộc Ngữ nhói đau, đôi mắt ngập nước đầy ý hận, giọng nói lạnh lùng: "Ngự lão tiên sinh, ngài nói tôi thế nào cũng được, nhưng xin ngài chừa lại chút đức, đừng có nói bóng nói gió con của tôi!!"
Sự uỷ khuất của cô, cho tới bây giờ cũng không quan trọng, nhưng vì sao Tiểu Mặc lại phải gánh chịu sự uỷ khuất này!
Ngự Kinh Đông xua xua tay, khinh thường; "Được, vậy thì tôi nói với cô vài lời...... Bốn năm trước nếu không phải vì cô, thằng bé Phong Trì có bị mang tội giết người trốn ở nước ngoài suốt bốn năm không?"
Lông mi thật dài rủ xuống, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, cũng không nói lời nào.
"Bốn năm sau nếu như không phải vì cô, thằng bé cũng không phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn như vậy, từ bỏ tương lai sán lạn chạy trốn cùng hai mẹ con cô, có đúng không?"
Giống như có hàng vạn quân lính đè lên, sắp ép cô tới thở không nổi, không thể thở dù là một hơi.
"Những thứ này có thể không tính toán nữa, dù sao Ngự gia cũng từng làm chuyện có lỗi với cô, chúng ta coi như hoà nhau," Ngự Kinh Đông tiến lại gần cô, cau mày nói, "Nhưng mà nhóc con này, tôi đền bù cho cô thì cô lại không muốn, tôi cứ tưởng rằng cô thanh cao, cô có lòng tự trọng....... Nhưng hoá ra cái cô muốn không những thứ đó, cô muốn sự bồi thường lớn hơn, là vị trí thiếu phu nhân của Ngự gia, ah?"
Tần Mộc Ngữ giật mình, đôi mắt yếu ớt ngước lên: "Tôi không có!"
"Không có?" Ngự Kinh Đông nheo mắt lại,giơ tay lên chỉ về phía hai căn phòng, "Tự cô nhìn xem, như thế này là bình thường sao?"
Trong lúc cô còn đang ngây người, Ngự Kinh Đông tiếp tục nói: "Nếu như bản thân cô trong sạch, chỉ có một mình thì còn được, nhưng cô lại có con, con của cô không phải không có cha...... Sao cô không đi tìm cha của thằng bé mà bắt chịu trách nhiệm, hết lần này tới lần khác quấn chặt cháu của tôi, cô bảo tôi làm thế nào để không nghĩ rằng cô có suy nghĩ đó?"
Tần Mộc Ngữ lắc đầu, đầu óc hỗn loạn, lông mày thanh tú nhíu lại, hét về phía ông ta: "Tôi không hề có suy nghĩ đó!"
Ngự Kinh Đông tỉnh táo nhìn cô chằm chằm, "Cô không có suy nghĩ đó, nhưng Phong Trì có....... Việc này tuy tôi là ông nội nhưng không khuyên được nó, cô đã là mẹ của một đứa bé, nhưng lại không nhận biết được điều này...."
Tần Mộc Ngữ bị sỉ nhục đến mức không ngóc đầu lên được, giọng nói khàn khàn: "Tôi hiểu rồi....Tôi sẽ đi.....Tôi sẽ nhanh chóng dẫn con tôi rời đi....."
"Cô cũng đừng quá ngây thơ....Tôi hiểu rõ tính cách của đứa nhỏ Phong Trì, nếu như thằng bé không để cô đi....."
"Tôi tự có cách của tôi!" Cô ngước mắt nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn Ngự Kinh Đông chằm chằm, "Ngài cứ tin tôi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net