CHƯƠNG 275: HOÀN TOÀN KHÔNG HIỂU ANH!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên trong hành lang yên tĩnh, Tiểu Mặc vẫn ôm cổ cô, khuôn mặt trắng nõn giống như là nhớ ra cái gì đó, mở miệng nói: "Mẹ, nếu chú xấu xa còn dám bắt nạt mẹ, Tiểu Mặc sẽ giúp mẹ cắn chú ấy!"
Trong đôi mắt Tần Mộc Ngữ hiện lên ánh sáng yếu ớt, lắc đầu: "Tiểu Mặc không cần làm những chuyện đó, con phải tin tưởng mẹ, cho dù xảy ra chuyện gì mẹ cũng sẽ bảo vệ mình thật tốt, cũng bảo vệ Tiểu Mặc thật tốt, mà về phần chú ấy thì....."
"......?" Tiểu Mặc nghiêng cái đầu nhỏ, chờ cô nói tiếp.
Cô nghĩ đến Giang Dĩnh đang nằm trên giường bệnh, nở nụ cười nhạt, có chút thê lương: "Gần đây chú ấy sẽ không có cơ hội tiếp cận chúng ta, chú ấy chắc là có chuyện quan trọng hơn để làm. Tiểu Mặc con phải hiểu, nếu có một ngày chú ấy không còn liên quan gì tới chúng ta, Tiểu Mặc nhớ kỹ chú ấy rất tốt là đủ rồi, đừng có quên đi, biết chưa?"
Tiểu Mặc càng thêm hiếu kì, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh chớp chớp, hai bàn tay nhỏ giữ lấy mặt cô.
"Mẹ....." Giọng nói non nớt của cậu kéo dài ra, hỏi lại lần nữa, "Chú ấy chính là ba sao?"
Nhịp tim của Tần Mộc Ngữ hụt một nhịp.
Nhẹ nhàng lắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của cục cưng, ánh mắt cô lấp lánh, giọng nói hơi run run: "Tiểu Mặc...... Vì sao con lại cảm thấy chú ấy là ba?"
Trong đôi mắt đen nhánh của Tiểu Mặc hơi hoang mang, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: "Mẹ, mẹ nghĩ Tiểu Mặc nghe không hiểu, nhưng thật ra Tiểu Mặc có thể hiểu hết...... Chú ấy chính là ba, chính là chú mà đã cho Tiểu Mặc tập tranh......"
Năm lần bảy lượt, cô và Ngự Phong Trì nói chuyện, cậu đều nghiêng cái đầu nhỏ nghe cẩn thận mọi thứ.
Tần Mộc Ngữ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy bên trong hành lang u tĩnh đến đáng sợ.

Quả nhiên, câu hỏi tiếp theo của Tiểu Mặc khiến cô trở nên cứng ngắc tại chỗ—
"Mẹ, nếu như chú ấy chính là ba, vì sao chú ấy lại bắt nạt mẹ, vì sao lâu như vậy đều không ở cùng mẹ và Tiểu Mặc?" Bàn tay nhỏ trắng nõn vuốt ve khuôn mặt của Tần Mộc Ngữ, vấn đáp rõ ràng.
Trái tim, lập tức trở nên rối bời.
Tần Mộc Ngữ giang hai cánh tay ôm Tiểu Mặc vào lòng, đứng lên, hàng lông mi thật dài run run mở ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo của cậu bé chăm chú, giọng nói khàn khàn: "Bởi vì giữa mẹ và chú ấy có hiểu lầm, mẹ cảm thấy chú ấy là người xấu, cho nên mới dẫn theo Tiểu Mặc đi thật xa, không muốn chú ấy tìm thấy....."
Cắn môi, trong đôi mắt có một tầng hơi nước mỏng nhìn Tiểu Mặc, cô cười yếu ớt lên tiếng: "Thật xin lỗi Tiểu Mặc, là mẹ sai, tất cả đều do mẹ sai, mới để cho con từ khi sinh ra đã không có ba, cho dù con có gặp, cũng không nói cho con biết người đó là ba..... Tiểu Mặc, con có thể tha thứ cho mẹ không?"
Tiểu Mặc luống cuống, hai bàn tay nhỏ bé xoa mặt cô loạn xạ: "Mẹ, mẹ đừng khóc..... Tiểu Mặc không trách mẹ!"
Khuôn mặt nhỏ căng thẳng tràn đầy chính nghĩa, giọng nói giòn tan: "Dù sao thì chú ấy cũng đã bắt nạt mẹ, mẹ đừng để ý chú ấy!" Nói xong đôi mắt to trong suốt đảo tròn, xích lại gần hỏi, "Mẹ ơi, bây giờ chú ấy vẫn là trứng thối sao?"
Tần Mộc Ngữ khựng lại, hơi thở nghẹn ở trong cổ họng, đôi mắt trong suốt của cô liếc nhìn phòng bệnh của Giang Dĩnh, ánh mắt trở nên mềm yếu, mở miệng nói: "Mẹ không biết...... Nhưng có lẽ, chuyện đó sẽ không còn liên quan đến mẹ....."
Cô không hiểu, cô hoàn toàn không hiểu.
Người đàn ông này, chân trước còn đang chăm sóc một người phụ nữ khác, chân sau lại chạy tới bữa tiệc, trước mặt nhiều người như vậy bá đạo thể hiện sự chiếm hữu với cô, cô không hiểu nổi, vì sao anh lại làm như vậy?
Không hiểu, cũng không thể lý giải rõ ràng.
Tiểu Mặc chớp chớp đôi mắt, giống như con bạch tuộc leo lên lòng của Tần Mộc Ngữ.
Cậu đã nghĩ thông, trước khi xác định được chú ấy có còn là trứng thối không, cậu sẽ không thừa nhận chú ấy là ba!
"Chúng ta về phòng đi." Tần Mộc Ngữ nhìn phòng bệnh chằm chằm, từ bỏ dự định đi hỏi xem rốt cuộc Giang Dĩnh bị bệnh gì, dẫn Tiểu Mặc về phòng.
"Mẹ, Tiểu Mặc phải làm phẫu thuật thật sao?"
"Ừm..... Sao vậy, có phải Tiểu Mặc sợ không, nói mẹ nghe đi......"
"Mẹ này, phẫu thuật hay lão sói xám đáng sợ hơn?"
"A..... Chắc là...... chắc là không có lão sói xám đáng sợ đâu......" Cô xấu hổ, dựa theo suy nghĩ của trẻ nhỏ để giải thích.
"Không có lão sói xám đáng sợ ạ?!" Tiểu Mặc trợn tròn đôi mắt to.
"À..... Đúng vậy, như vậy Tiểu Mặc còn sợ không?" Tần Mộc Ngữ nhịn không được bật cười.
"Không sợ ạ!" Tiểu Mặc vỗ vỗ ngực, "Tiểu Mặc không sợ phẫu thuật, cứ làm đi ạ!"
Cô yêu thương ôm chặt con trai, cười ra tiếng.
......
Sáng sớm tại Megnific Coper, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Tần Mộc Ngữ đi từ đại sảnh vào, cảm nhận được mọi người nhìn mình, nhất là lúc gặp Sandy cô càng thêm xấu hổ, khuôn mặt nhỏ của Tần Mộc Ngữ hơi tái nhợt, vốn định chào hỏi rồi sẽ trở về chỗ ngồi ngay lập tức, nhưng cuối cùng cũng nhịn không nổi. Giữ tay nắm cửa, cô cắn môi hỏi: "Sandy, đơn từ chức của tôi chắc là bây giờ đã đến tay cô, vì sao cô không phê duyệt?"
Sandy đang cầm cốc uống nước lập tức phun ra ngoài, ho khan, xấu hổ trả lời: "A, chuyện này...... Chuyện này cô chắc là nên đi hỏi vị lãnh đạo cấp cao một chút, chỉ qua tay tôi mà thôi, còn phê duyệt cụ thể phụ thuộc vào cấp trên!"
Dường như Tần Mộc Ngữ có thể biết ngay lập tức.
Thượng Quan Hạo, chung quy vẫn là anh.
Cô nhẹ nhàng hít vào mấy hơi mới trở lại văn phòng, hiện tại dường như tất cả mọi nơi đều tồn tại hơi thở của người đàn ông đó, cô không thể nào sống và làm việc một cách suôn sẻ, nghĩ đến cuộc phẫu thuật của Tiểu Mặc được sắp xếp vào ba ngày sau, chuyện đó phải chi một khoản lớn, cô không thể tiếp tục tuỳ hứng, không thể chạy đi chạy lại giữa thành phố Z và Manchester, cuộc sống cũng không cho phép cô buông thả.
Đúng vậy, cô đã nói rồi, cô muốn từ chức không làm ở đây nữa.
Nhưng lại phải đi tìm một công việc có tiền lương tương đương ở đây nhưng thời gian làm việc thì lại tự do, nói thì nghe có vẻ dễ?
Chỗ Ngự Phong Trì cô đã không thể trở về, vậy thì sau khi Tiểu Mặc xuất viện, cô còn có thể đi đâu đây?
Thế giới quá rộng lớn, cô không có cánh nào để thôi vất vả.
Lắc đầu, tạm thời quên những khó khăn mà cô có thể lường trước, Tần Mộc Ngữ xoa xoa hai tay làm ấm, bắt đầu ghi chép. Sau nửa tiếng cuối cùng cô cũng làm xong giáo án, đứng dậy cầm áo khoác đi đến giảng đường, ai ngờ vừa định ra ngoài đã gặp anh——
Bộ âu phục vừa vặn được may thủ công tại Italya, làm nổi bật lên phong thái Âu Mỹ thuần tuý, nhưng cũng có hơi thở lãnh khốc thấu xương của người phương Đông, anh vừa đi vừa sắp xếp công việc, bước chân của anh chậm lại giống như là bước vào trái tim cô.
Tần Mộc Ngữ thất thần một lúc, lại không thể rút lui.
Hàng lông mi thật dài của cô rủ xuống, chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, đi ngang qua anh.
Thượng Quan Hạo giải thích xong những phần cần sửa đổi của bản kế hoạch hàng năm cho giám đốc bộ phận bán hàng, khi ngước mắt lên ngay lập tức nhìn thấy thân ảnh của cô, chỉ là đi lướt qua nhau mà thôi, cũng đã khiến trái tim anh trở nên bất thường.
Ngón tay tao nhã đóng bản báo cáo lại, ném vào ngực người bên cạnh, anh lãnh đạm mói một câu: "That's all."
Nói xong lập tức xoay người, đuổi theo bước chân cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net