Quyển 2 - Chương 39: Chân tướng rõ ràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mạc Sở Hàn ngẩng đầu lên, anh không nhìn Thư Khả, thẳng thắn nói với Hoắc Gia Tường: "Trước kia cháu từng có một đoạn thời gian với Lâm Tuyết, sau đó chia tay, rốt cuộc vãn là... Cho nên cháu nghĩ có thể nể tình cháu không tổn thương cô ấy không?"

"Mạc Sở Hàn!" Thư Khả hét ầm lên, cô hung hăng đẩy anh một cái, hết sức thất vọng khóc ròng nói, "Tại sao anh có thể như vậy! Tại sao anh lại làm em thất vọng?"

"Anh nói là quá khứ, không phải là hiện tại! Hiện giờ phụ nữ bên cạnh anh không phải chỉ có mình em sao?" Mạc Sở Hàn lạnh lùng quay đầu nhìn lại, trên gương mặt tuấn mỹ đã có vẻ không kiên nhẫn.

"Hu hu..." Thư Khả biết tính tình của anh, nếu quả thật chọc tới, ngược lại không dễ cứu vãn, lại một lần nữa nhào vào trong ngực anh, uất ức khóc ròng nói: "Xin lỗi, em không nên ghen, không nên oán hận ả ta, cầu xin anh tha thứ cho em!"

"Đừng làm rộn!" Lòng Mạc Sở Hàn đều bị rối tung rồi, nếu có thể, anh hy vọng cả đời này không gặp lại Lâm Tuyết nữa. Nhưng cố tình ý trời trêu người, mỗi lần đều đẩy anh đến tình huống lựa chọn khó khăn như vậy. Anh quay đầu nói với Hoắc Gia Tường, "Cháu mang Lâm Tuyết đi! Xin bác thành toàn cho!"

"Cháu có thể mang con bé đi, nhưng nhất định phải nói thật cho bác biết, cháu định xử trí con bé như thế nào? Là lấy con bé làm đồ chơi dụ dỗ người phụ nữ trong lòng cháu vui vẻ? Hay định giống như bác lấy con bé làm con tin dùng để uy hiếp Lương Tuấn Đào?" Hoắc Gia Tường từ từ hỏi.

Trong lòng Mạc Sở Hàn đang rối rắm, vốn không nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Hoắc Gia Tường. Không phải phản ứng của anh chậm chạp, mà dù là người thông minh đến đâu chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ tới Lâm Tuyết đột nhiên lại biến thành con gái ruột thịt của Hoắc Gia Tường, cho nên càng không phỏng đoán về phương diện này.

"Cháu muốn đưa cô ấy về nước! Chuyện của đàn ông có thể không liên quan tới cô ấy một cô gái yếu đuối không?" Hai mắt Mạc Sở Hàn dâng lên mệt mỏi nhàn nhạt, nói, "Thả cô ấy đi thôi! Không có cô ấy, chúng ta làm theo biện pháp khác vẫn có thể đối phó với Lương Tuấn Đào!"

"Tốt!" Hoắc Gia Tường cười ha hả, ông đưa tay dùng sức vỗ bả vai Mạc Sở Hàn, "Cậu nhóc tốt, cậu không làm cho bác thất vọng!"

Hơi không giải thích được việc được ông ta khen ngợi, chỉ có điều nhìn Hoắc Gia Tường, nét mặt cho thấy tâm tình không hỏng bét, nói cách khác cũng không phản đối đề nghị của anh rồi. Mạc Sở Hàn vội thừa dịp còn nóng rèn sắt nói: "Cứ quyết định như vậy! Người cháu mang đi, còn có vụ buôn bán lần trước Vân Phi nói với cháu, cháu lại nhường lợi lại 20%!"

Không thể trắng trợn mang con tin quan trọng đi như vậy, luôn luôn phải bồi thường thích đáng lại ở một phương diện khác! Dĩ nhiên, anh biết rõ đây là nể tình qua lại thân thiết nhiều năm giữa anh và nhà họ Hoắc, nếu không cầm bao nhiêu tiền bồi thường, Hoắc Gia Tường cũng sẽ không dễ dàng thả người.

"Tuyết Tuyết!" Hoắc Gia Tường quay mặt sang, mặt mày hớn hở nhìn Lâm Tuyết vẫn co rúc trên ghế sa lon không lên tiếng, hỏi, "Như thế nào? Người đàn ông này tạm được?"

Lâm Tuyết cũng không nghĩ tới Mạc Sở Hàn chẳng những không bởi vì Thư Khả xúi giục mà giết hại cô, lại còn cầu cạnh thay cô, điều này khiến cho cô hơi ngoài ý muốn. Chỉ có điều một chút hơi ngoài ý muốn nàycunxg không cho cô bao nhiêu xúc động, nghĩ đến cũng chỉ là người đàn ông này trùng hợp sinh lòng tốt mà thôi!

"Bác, bác đồng ý sao?" Mạc Sở Hàn cảm thấy thái độ của Hoắc Gia Tường với Lâm Tuyết hơi kỳ quái, không giống như với kẻ thù mà giống như với người thân. Hơi nhìn không ra, nhưng anh không có thời gian nghiên cứu những vấn đề này, chỉ muốn thừa dịp trước khi Hoắc Gia Tường thay đổi chủ ý thì mang Lâm Tuyết đi.

"Không vội!" Hoắc Gia Tường bình tĩnh thong dong, để người giúp việc bưng trà lên, mỗi người một ly, chỉ nói riêng với Lâm Tuyết, "Con không thể uống trà, hay uống sữa nóng đi!"

Người giúp việc đưa riêng cho Lâm Tuyết một ly sữa nóng, còn hỏi cô có cần thêm đường không.
Thư Khả cũng cảm thấy khác thường, chuyện gì xảy ra? Tại sao Hoắc Gia Tường lại nhân nhượng Lâm Tuyết như vậy? Làm tù binh, có phải cô ta được đối xử quá tốt chút không?

Không đợi cô hỏi chất vấn ra lời, chỉ nghe thấy giọng Hoắc Gia Tường: "Đằng Nguyên Thiên Diệp, tới cô lên sân khấu!"

Cô gái Nhật Bản vẫn đứng ở trong góc không thu hút nghe tiếng bước lên tên một bước, nhìn một vòng bốn phía người trong phòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Mạc Sở Hàn và Thư Khả, cười một tiếng quỷ dị với bọn họ, sau đó lên tiếng.

Cô ta vẫn không nói gì, một khi lên tiếng làm kinh động người khác *. Cô ta mở miệng nói lời làm kinh động bốn phía, trừ cha con nhà họ Hoắc, ngay cả Lâm Tuyết cũng thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ.

(*) nguyên gốc 不鸣则已一鸣惊人: Chỉ bình thường không có biểu hiện nổi trội, thoáng cái làm ra thành tích kinh người.

"... Mạc Sở Hàn hiện giờ rất tín nhiệm em, anh ta cho rằng em thật sự muốn nối lại tình xưa với anh ta! Anh yên tâm, em sẽ làm theo anh nói! Tuấn Đào, anh nhanh tới đây cứu em!"

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy tại chỗ, cho dù kẻ nào cũng thể tin được âm thanh này phát ra từ trong miệng cô gái Nhật Bản, bởi vì đây hoàn toàn là giọng của Lâm Tuyết.

Nhìn dáng vẻ mọi người trợn mắt há hốc mồm, Đằng Nguyên Thiên Diệp khẽ mỉm cười, lại thay đổi giọng nói: "Được! Vợ đừng sợ, anh lập tức dẫn em chạy đi! Em nói đi, chờ bắt được Mạc Sở Hàn, muốn anh đối xử với anh ta như thế nào?"

Đây là giọng Lương Tuấn Đào, giống y như thật, cho dù là người quen biết anh, chỉ nghe âm thanh cũng không phân biệt được ra thật giả.

Thì ra cô gái Nhật Bản này là cao thủ giả giọng, có thể tùy ý bắt chước giọng nói của bất kỳ ai, hơn nữa nghe không ra bất kỳ sơ hở nào.

Một lần nữa biến đổi thành giọng nữ, lại đổi thành giọng của Lâm Tuyết: "Giết anh ta! Lương Tuấn Đào, anh nhất định phải róc xương lóc thịt anh ta trước mặt em! Em rất hận anh ta! Hiện giờ em chỉ yêu anh, chỉ vì anh chuyện gì em cũng bằng lòng đi làm! Buồn cười Mạc Sở Hàn còn tưởng rằng em tình cũ khó quên với anh ta, cứ để cho anh ta mơ giấc mơ đẹp của anh ta đi! Kẻ ngu này!..."

...

Sắc mặt mọi người khác nhau, trong đó vẻ mặt của Mạc Sở Hàn có thay đổi lớn nhất. Bởi vì đoạn hội thoại này chính là đoạn ghi âm ngày ấy khi anh mang Lâm Tuyết xuống sòng bạc ngầm, khi đó Thư Khả nói cho anh biết, Lâm Tuyết thừa dịp khi đánh nhau với cô ta trộm điện thoại di động của cô ta đi, sau đó dùng điện thoại di động này gọi điện thoại cho Lương Tuấn Đào, trong lúc vô tình ghi lại được đối thoại giữa Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào.

Sau đó Lương Tuấn Đào liền mang theo người chạy đến sòng bạc, tất cả đều chính xác như thế không chê vào đâu được, lúc ấy Mạc Sở Hàn cực kỳ đau lòng, đêm đó anh hung hăng đánh Lâm Tuyết, còn nhốt cô vào trong lồng sắt, bởi vì anh bị kích thích quá lớn, bệnh cũ tái phát, từ đó khiến quan hệ giữa hai người hoàn toàn hỏng bét!

Bây giờ nghe đoạn ghi âm khiến anh tức giận đến tuyệt vọng thế nhưng lai phát ra từ trong miệng cô gái xinh xắn lanh lợi này, có thể nghĩ đến trình độ kinh hãi của anh.

Không đợi Đằng Nguyên Thiên Diệp lặp lại đầy đủ đoạn hội thoại, anh liền không nén được cảm xúc, lấy tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng xông tới, một phát túm lấy áo cô ta, khàn giọng quát hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô nói cho rõ ràng tỉ mỉ, nói sai một chữ, cẩn thận tôi lột sống da của cô!"

"Ơ, Mạc thiếu gia kích động gì vậy chứ!" Đằng Nguyên Thiên Diệp khôi phục giọng nói ngọt ngào giòn tan như châu như ngọc của cô ta, cũng không như những người phụ nữ bình thương sợ đến mức cả người run rẩy, mà như không có việc gì cười khanh khách, "Sự việc quá đơn giản, còn cần tôi nói sao? Tự anh nhìn không ra đoán không đến? Chậc chậc, thật ngốc! Sự việc rõ ràng nha, người phụ nữ của anh cấu kết với Vân Thư Hoa, cùng vu oan giá họa cho Lâm Tuyết!"


Mạc Sở Hàn quay đầu, hai tròng mắt lạnh như băng trợn mắt nhìn về phía Thư Khả, cô ta bị sợ đến thiếu chút nữa ngã xuống đất, chỉ liên tục kêu oan: "Em không có! Cô ta nói dối lừa gạt người! Sở Hàn, anh đừng tin tưởng cô ta, anh phải tin tưởng em!"

Lâm Tuyết sợ ngây người, cô đã sớm hoài nghi Vân Thư Hoa, nhưng cô không nghĩ tới... Không ngờ anh ta thế mà lại âm thầm cấu kết với Thư Khả, bày ra một cái bẫy như vậy tới hại cô! Tại sao? Chẳng lẽ vì khích bác quan hệ giữa cô và Mạc Sở Hàn? Thật ra thì cô và Mạc Sở Hàn đã sớm không còn khả năng! Ở lễ đính hôn, khi anh ta ôm Thư Khả vào ngực, cười nhìn cô bị trứng gà và cà chua nện vào hồn bay phách lạc, đời này bọn họ nhát định không còn có khả năng hài hòa được nữa!

Nhưng mà, Vân Thư Hoa anh ta tại sao còn muốn làm như vậy!

Thả Đằng Nguyên Thiên Diệp ra, Mạc Sở Hàn xoay người từng bước một đi về phía Thư Khả, người đã bị sợ đến liên tiếp lui về phía sau, run giọng nói: "Sở Hàn, anh tỉnh táo một chút, hãy nghe em nói! Đây là một cái bẫy, vì khích bác quan hệ của anh và em, ngàn vạn lần không được trúng quỷ kế của bọn họ!"

Mạc Sở Hàn giống như không nghe thấy giải thích của cô ta, đi thẳng tới bên cạnh cô ta, đưa tay giữ chặt lấy hai vai của cô ta, khàn giọng hỏi, "Tại sao phải làm như vậy? Em biết rõ tôi sẽ đau lòng đến cỡ nào, em biết rõ chuyện này có thể lấy mạng của tôi!"

Hiểu rõ anh nhất vĩnh viễn là Thư Khả, cô hiểu anh tất nhiên sẽ tức giận đau lòng đến phát bệnh hộc máu, cô vẫn làm như vậy! Là tâm cô quá ác hay vốn yêu anh chưa đủ sâu đậm?

Chẳng lẽ cô không sợ anh cứ như thế đi về Tây Thiên, vĩnh viễn không tỉnh lại sao? d

"Không có! Em thật sự không làm!" Thư Khả vội vàng trấn an anh, hết sức giải thích, "sở Hàn, anh suy nghĩ một chút, đây có thể là cái bẫy do Vân Thư Hoa bố trí, anh ta cố tình châm ngòi quan hệ giữa anh và em..."

"Hả? Thư Hoa đầu óc u mê? Tại sao phải châm ngòi quan hệ giữa hai người đây!" Người nói chuyện là Đằng Nguyên Thiên Diệp, tiếng cười của cô vẫn thanh thúy như nước suối nguồn, "Anh ta ước gì hai người tốt đẹp như thêm mỡ trong mật, anh ta có thể loại bỏ tình địch số một Mạc Sở Hàn này!"

Không trách được Vân Thư Hoa liệt Mạc Sở Hàn vào tình địch số một, bởi vì Lâm Tuyết và Mạc Sở Hàn yêu mến nhau nhiều năm, tình cảm thâm hậu như vậy không phải chỉ trong một sớm một chiều có thể phá hủy hoàn toàn. Nhiều năm qua, Vân Thư Hoa vẫn ghen tỵ hơn nữa kiêng kỵ Mạc Sở Hàn, anh dốc quá nhiều tinh lực trên khích bác quan hệ giữa Lâm Tuyết và Mạc Sở Hàn, cố gắng bôi đen Mạc Sở Hàn, lại bỏ quên Lương Tuấn Đào, anh vẫn cho rằng giữa Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào sẽ không có tình cảm gì, bởi vì bọn họ mới quen biết mấy tháng ngắn ngủi! Anh nằm mộng cũng không nghĩ đến mình hao hết tâm cơ khích bác Lâm Tuyết và Mạc Sở Hàn trở mặt thành thù thế nhưng lại thành toàn cho Lương Tuấn Đào, điều này cũng chính là "Người định không bằng trời định" trong truyền thuyết!

"Cô còn có gì có thể nói!" Mạc Sở Hàn cực kỳ thất vọng Thư Khả, anh buông lỏng bả vai của cô ta ra, hình như ngay cả nhìn cũng không bằng lòng nhìn cô ta nhiều hơn.

"Hu hu..." Thư Khả khóc đến mặt đầy nước mắt, dáng vẻ vô cùng đau đớn, "Em là hồ đồ nhất thời, bị Vân Thư Hoa khích bác! Anh thấy đấy, cô gái Nhật Bản này là do Vân Thư Hoa tìm được, em vốn cái gì cũng không biết!"
"Cô còn nói cô cái gì cũng không biết?" Thư Khả vô sỉ hoàn toàn chọc giận Mạc Sở Hàn, anh giơ tay lên giống như hận không thể quất cô ta một cái tát, nhưng thấy mạng đen che mặt của cô ta lại mềm lòng. Dù sao cô ta đi theo anh nhiều năm như vậy, còn bị hủy dung.

"Hu hu... Em sai rồi, em không nên nghe lời Vân Thư Hoa nói! Anh ta một lòng muốn phá hư quan hệ giữa anh và Lâm Tuyết, nên xúi giục em giúp anh ta! Sở Hàn, em bởi vì quá yêu anh nên mới làm tiểu nhan! Anh tha thứ cho em đi! Hu hu..." Thư Khả lại xông lên, nắm chặt bàn tay to của anh, khóc đến đáng thương, "Rời khỏi anh em sẽ hai bàn tay trắng! Nếu như anh vứt bỏ em, em sẽ không sống được!"

Hóa ra là như vậy! Lâm Tuyết cười, cô cười đến lạnh thấu xương. Cho dù rõ ràng chân tướng thì như thế nào? Mạc Sở Hàn vĩnh viễn không nhẫn tâm với Thư Khả được, cho dù đánh đối phương một cái tát cũng không nỡ, không giống như đối với cô, muốn đánh thì đánh muốn quất thì quất, lại còn tức giận dứt khoát nhốt cô vào trong lồng sắt nuôi như súc sinh.

Hoắc Gia Tường để hộ vệ mang một cái ghế ra cho Đằng Nguyên Thiên Diệp, lại để cho người giúp việc pha ly trà đưa cho cô ta, khích lệ nói: "Cô còn biết cái gì nói ra cả đi! Chỉ cần nói ra rõ ràng tất cả, tôi đồng ý thả cô rời đi!"

Đằng Nguyên Thiên Diệp không hề khách khí đặt mông ngồi xuống, hưởng thụ ưu đãi của Hoắc Gia Tường với cô, uống ngụm nước trà, sau đó cô biết gì nói hết: "Thư Hoa làm chuyện gì cũng chưa từng có thể giấu giếm tôi! Mấy năm nay mục tiêu duy nhất của anh ta chính là chia rẽ Lâm Tuyết và Mạc Sở Hàn, vì trừ bỏ Mạc Sở Hàn, anh ta đã hao tổn tâm cơ xúi giục Lâm Văn Bác và chính cha mình Vân Tiêu cùng liên thủ hủy diệt công ty Mạc thị, làm hại tổng giám đốc Mạc thị Mạc Cảnh Sơn nợ nần chồng chất, cuối cùng chỉ có thể nhảy lầu tự sát. Dồn Mạc thị đến đường cùng, anh ta lại đi tới trước mặt Lâm Tuyết giả vờ làm người tốt, mỗi ngày hỏi thăm tin tức giúp cô, còn vay tiền cho cô, mặc dù anh biết những tiền kia đều sẽ qua tay Lâm Tuyết cho Mạc Sở Hàn!"

Cả Lâm Tuyết và Mạc Sở Hàn đều kinh ngạc trợn to mắt tiếp, bọn họ hoàn toàn không ngờ chân tướng của sự thật lại là như vậy –– ban đầu một lòng muốn hủy diệt người nhà họ Mạc lại là Vân Thư Hoa!

"Nhà họ Mạc hoàn toàn xong rồi, anh ta nhân cơ hội giả làm chúa cứu thế ở trước mặt Lâm Tuyết, khiến Lâm Tuyết cảm kích ông ta. Đây là cách làm việc ngoài sáng trong tối của ông ta, anh ta âm thầm xúi giục Thư Khả bạn thân của Lâm Tuyết, anh ta đã sớm nhìn ra Thư Khả thầm mến Mạc Sở Hàn, liền nói cho cô ta biết cơ hội thật sự tốt tới! Chỉ cần làm theo lời anh ta nói, hai người bọn họ có thể như những gì họ muốn!"

Mạc Sở Hàn lấy lại bình tĩnh, sau đó ánh mắt lạnh lẽo lại một lần nữa chuyển sang Thư Khả, người đã hoàn toàn nói không ra lời! Bởi vì mạng đen che mặt, không thấy rõ được vẻ mặt cô ta lúc này, chỉ thấy toàn thân cô ta đều đang run rẩy.

Móng tay Lâm Tuyết cũng cắm vào trong thịt, mắt trong veo bắn ra tia sáng căm phẫn! Thì ra ngay cả Thư Khả quyến rũ Mạc Sở Hàn cũng do Vân Thư Hoa xúi giục... Thư Hoa, Vân Thư Hoa, tôi đã từng coi anh là người tôi tín nhiệm nhất, anh thế mà lại lợi dụng sự tín nhiệm của tôi mà vô tình thọc tôi một đao độc ác như vậy!

"Thư Hoa đã từng nói, đánh bại tình địch không phải kết thúc tính mạng của kẻ đó, mà triệt để phá hủy địa vị của anh ta trong lòng người phụ nữ anh ta đang yêu mến! Thật ả thì anh ta đã sớm định ép Mạc Sở Hàn ra nước ngoài, nhưng vẫn chậm chạp không nhúc nhích, chỉ chờ Lâm Tuyết cầu xin anh ta..."

Trong đầu Lâm Tuyết vang lên ong ong, giống như có trăm ngàn con côn trùng đang quanh quanh quẩn quẩn bên trong, cũng không nghe lọt bất kỳ âm thanh gì nữa. Chuyện về sau cô đều hiểu, những chuyện kia đều là đau thương và bất đắc dĩ mà cả đời cô không thể quên.

Mạc Cảnh Sơn nhảy lầu chết, nhà họ Mạc hoàn toàn xong rồi! Cha nợ con trả, Mạc Sở Hàn đối mặt với khoản nợ kếch xù chỉ có thể rời đi xa tha hương, nhưng anh muốn ra khỏi nước cũng không được phép, cả ngày lấy rượu mua say. Tính cách anh mạnh mẽ, cho dù đau khổ bất lực cũng không tình nguyện để Lâm Tuyết biết.

Cô nhìn anh như vậy chỉ có thể đau lòng hơn, vì giúp anh, cô âm thầm đi tìm Vân Thư Hoa, quỳ xuống đất cầu xin anh ta giúp Mạc Sở Hàn một chút. Lúc ấy cô ôm tâm tình thấp thỏm mà đi, không ngờ Vân Thư Hoa chính miệng nhận lời, cô lại ôm lòng cảm kích thành kính rời đi!


Nào biết, ngày hôm sau Vân Thư Hoa dùng giọng nói vô cùng áy náy gọi điện thoại cho cô, nói cha anh ta Vân Tiêu không chịu đồng ý, trừ phi... Cô vội vã hỏi anh ta trừ phi làm sao? Anh ta do dự hồi lâu, dùng giọng nói rất lo lắng nói trừ phi cô chịu gả cho anh ta, cha của anh ta Vân Tiêu vẫn hy vọng cô có thể làm con dâu nhà họ Vân bọn họ.

Mấy người bọn họ đều cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mẹ Vân vẫn rất thương Lâm Tuyết, ở một trình độ nào đó, thậm chí còn vượt qua tình cảm của Hứa Tĩnh Dao. Lâm Tuyết và mẹ Vân rất hợp duyên, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới muốn gả cho Vân Thư Hoa!

Lúc ấy cô cũng ngây ngốc, Vân Thư Hoa giống như đứa nhỏ phá tan tai họa, luôn miệng an ủi cô, nói coi như anh ta không nói gì, anh ta tuyệt đối sẽ không ép buộc cô, không để cho cô vì thế mà có gánh nặng tâm lý, anh ta nghĩ biên pháp khác!

Lúc ấy cô nghĩ, Vân Thư Hoa có thể có biện pháp gì chứ? Tất cả quyền to đều giữ trong tay Vân Tiêu, bên chỗ Lâm Văn Bác bản thân mình ngay cả nói một câu còn không được, gây chuyện không tốt còn có thể bị Lâm thông chửi mắng và đánh đập, nói cô chân ngoài dài hơn chân trong, duy nhất chỉ có thể nhờ giúp đỡ là nhà họ Vân.

Những ngày đó, cô cơm nước không vào, rối rắm trong vòng xoáy màu đen đó, không có cách nào tự kiềm chế.

"Lâm Tuyết rối rắm có muốn đồng ý Vân Thư Hoa hay không, khoảng thời gian đó cũng chưa hề đi an ủi Mạc Sở Hàn, Thư Khả thừa cơ hội này ngày ngày chạy đến lấy lòng anh ta! Mạc Sở Hàn hỏi Lâm Tuyết ở đâu, cô ta cố ý chần chần chừ chừ, nói thấy Lâm Tuyết và Vân đại thiếu ở chung một chỗ!"

Yết hầu Mạc Sở Hàn giật giật, hai mắt không chớp. Không sai, khoảng thời gian đó là lúc khổ sở nhất trong cuộc đời anh! Mạc thị sụp đổ, cha chết rồi, một đêm anh từ công tử nhà giàu luân lạc thành thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi. Chêch lệch thực tế và chênh lệch tâm lý gần như phá hủy ý chí và tinh thần của anh.

Thời gian đó, anh cả ngày lấy rượu giải sầu, mỗi ngày sầu muộn đau hổ, vừa hy vọng Lâm Tuyết có thể làm bạn bên cạnh anh, lại không muốn để cho cô thấy dáng vẻ bất ổn chán chường của anh.

Mỗi ngày Thư Khả đều đi an ủi anh, thay thế Lâm Tuyết làm tất cả những việc bạn gái nên làm. Cô ta nói cho anh biết, cả ngày Lâm Tuyết đều ở cùng một chỗ với Vân đại thiếu, anh không tin tưởng, nhưng cũng không dám đi tìm hiểu nghiên cứu chân tướng.

Tự ti làm cho anh trở nên nhạy cảm yếu ớt, nghi thần nghi quỷ. Có một tối từng gọi điện thoại cho Lâm Tuyết, cảm giác giọng của cô rất lạnh lùng, không khỏi tin tưởng theo lời Thư Khả nói. Thì ra, khi đó Lâm Tuyết cũng rơi vào thời khắc khổ sở lựa chọn khó khăn, cũng lo sợ nghi hoặc vô dụng giống như anh...

"Suy tính bốn năm ngày, Lâm Tuyết nghe nói Mạc Sở Hàn uống rượu đến thủng dạ dày được đưa vào bệnh viện, cô cũng không chịu nổi nữa! Đồng ý yêu cầu của Vân Thư Hoa, chỉ cần để cho Mạc Sở Hàn ra nước ngoài, cô đồng ý gả vào nhà họ Vân!"

Bi kịch tình yêu đè nén như vậy, từ trong miệng Đằng Nguyên Thiên Diệp nói ra lại sống động như thật như thế, giống như nhà phê bình sách đang diễn thuyết bình luận, chỉ thiếu một miếng gỗ xử án.

Mạc Sở Hàn đột nhiên phẫn nộ giống như báo đi săn xông lên, một phát túm lấy Đằng Nguyên Thiên Diệp, hai mắt trợn tròn, giọng nói khàn khàn: "Cô có phải đang bịa đặt chuyện xưa không?"

"Mạc thiếu gia, đừng kích động!" Đằng Nguyên Thiên Diệp tỏ vẻ không hề sợ hãi, cô cười hì hì nhẹ nhàng bấm huyệt mạch môn trên tay Mạc Sở Hàn đang níu lấy cổ áo cô.

Mạc Sở Hàn lập tức cảm giác nửa người cũng tê dại, không khỏi buông lỏng tay. Thì ra người phụ nữ này cũng có công phu rất lợi hại, thủ pháp bấm huyệt mạch môn tinh xảo như thế.

"Chuyện xưa tôi thêu dệt đều là thật! Nếu có tương tự, chính là bịa đặt!" Đằng Nguyên Thiên Diệp cười hì hì ha ha dáng vẻ như không tim không phổi, cô dùng ngón tay mảnh khảnh đâm vào ngực Mạc Sở Hàn, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, khẽ sẵng giọng, "Kiên nhẫn một chút đi! Nghe tôi kể xong chuyện xưa!"
Mạc Sở Hàn giống như trúng độc lui về sau mấy bước, ngã ngồi trên một chiếc ghé, không nói chuyện nữa.

Thấy Mạc Sở Hàn yên tĩnh lại, lúc này Đằng Nguyên Thiên Diệp mới hài lòng để ly trà xuống, vỗ vỗ tay, cười nói: "Hồi tiếp theo, kể về Vân đại thiếu bày mưu tính kế khéo cưới Lâm tam tiểu thư, công tử nghèo túng nhà họ Mạc bỏ xứ tha hương!"

"Đừng nói nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net