Chương 12: Cái Chết Của Merlin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, thân hắn cao hơn bốn mét, toàn thân phát triển đầy bắp thịt màu đen, còn phủ lên chất sừng kiên cố trong móng vuốt của hoàng tử địa ngục, nắm lấy cuộn sách của Merlin và Trigon.

Hắn đứng ở phía trước nông trường Coulson, bốn con mắt được mở to ra không ngừng lưu chuyển những tia sáng gian xảo ác độc, nhưng lúc này hắn lại tràn đầy sợ hãi. Đối mặt với sự chất vấn của Trigon, ác ma cấp cao này không ngừng dùng ma lực của bản thân tìm kiếm qua lại trong nông trường ở trước mắt, nhưng trong nông trường trong nông trường ngoại trừ những súc vật đó ra, căn bản là không có sự tồn tại của Merlin.

Ngay cả hơi thở của hắn cũng không có!

Giống như là. . . giống như là cái tính mạng này của Merlin đã bị triệt để xóa sạch trong một đêm, càng giống như là hắn căn bản không tồn tại!

"Bệ hạ chí cao vô thượng, ta chỉ có thể nói, ta hoàn toàn không phát hiện cái gọi là linh hồn của Merlin."

Đứa con của địa ngục run run trả lời:

" Hoặc là hắn đã rời thế giới này đi rồi, hoặc là, chính là có sức mạnh mà chúng ta không biết đến đã cắt đứt ấn ký ngài lưu lại trên người hắn, với sức của ta, vẫn không cách nào phá giải sự phong bế của loại khí tức này."

"Phế vật!"

Một tiếng quát mắng trầm thấp kèm theo tiếng nữ nhân rên rỉ truyền vào trong đầu hoàng tử địa ngục, Trigon trước giờ đều không phải là một quân chủ ác ma nhân từ, sự trừng phạt của hắn tới cấp tốc như vậy, trầm trọng như vậy.

Đứa con của địa ngục vặn vẹo ấy giống như vừa bị sét đánh, hắn thống khổ cuộn mình trên mặt đất, huyết nhục toàn thân đều cuồn cuộn lên, chuyển hoá qua lại giữa máu cùng thịt và khói đen nồng đậm, sức mạnh trong cơ thể hắn đã mất khống chế không chút nghi ngờ, bởi vì sức mạnh kia từ trước đến nay đều không thật sự thuộc về hắn.

Trigon có thể ban sức mạnh cho những "đứa con" của mình, thì hắn đương nhiên có thể dễ dàng thu hồi chúng, hoặc là khống chế chúng, để trừng phạt những tên làm việc không có lợi đó.

"Phù!"

Hoàng tử địa ngục này há miệng phun ra một ngụm máu tươi mang theo mảnh nội tạng nhỏ, nhưng hắn không dám mảy may phát ra một chút thanh âm nào, rất sợ khiến Trigon tức giận lần nữa.

Nhưng nói thật, đối với bản thân chuyện Merlin "thất tung" này, Trigon cũng có suy tính của bản thân.

Giống như hắn sẽ nắm toàn bộ cơ hội chèn ép những quân chủ địa ngục khác, mỗi một quân chủ địa ngục đều không phải là kẻ tầm thường, bọn họ cũng sẽ phản kích.

Mà Trigon nhận định, việc Merlin mất tích, rất có thể chính là do quân chủ địa ngục nào đó nhúng tay, suy cho cùng, linh hồn thuần túy của Merlin đã từng trải qua tử vong, là điều mà mỗi quân chủ đều muốn có được.

Có thể nói là đầu cơ kiếm lợi.

"Xé nát cuộn sách, phóng thích ma lực!"

Đứa con của địa ngục Trigon ra lệnh trong đầu đứa con của địa ngục:

"Thứ mà ta không có được, những người khác cũng đừng có mơ! Xóa sạch cái linh hồn đó! Xé rách triệt để."

"Tuân lệnh, bệ hạ của ta."

Đứa con của địa ngục chịu đòn nghiêm trọng khiêm tốn quỳ trên mặt đất. Sau khi ý chí của Trigon trở nên tĩnh mịch, đứa con của địa ngục này đặt cuộn sách trong móng vuốt ở trước mắt, trong mắt màu đỏ sậm lóe lên một vệt căm hận, móng của hắn dùng sức, chớp điện nhảy lên trong các mảnh vụn màu đỏ sậm, cuộn sách viết bằng ngôn ngữ ác ma hoàn toàn bị xé nát.

Tấm giấy bằng da dê bị xé nát kia hóa thành ngọn lửa thiêu đốt, nhúc nhích bên cạnh đứa con của địa ngục, giống như con bướm bị đốt cháy, sau khi bị thiêu đốt, liền dần dần lụi tắt.

Điều này đại diện cho việc khế ước bị huỷ bỏ, mà với tư cách linh hồn gánh chịu khế ước, linh hồn của Merlin cũng sẽ mà bị sức mạnh bùng nổ của Trigon xé rách triệt để do khế ước bị hủy diệt.

Đó chắc chắn không phải là cái giá mà người bình thường có thể tiếp nhận.

Mặc kệ tên kia trốn ở đâu, hắn cũng chết chắc rồi.

Ở trên một đồng hoang cách nông trường Coulson mấy chục km, Merlin đang lái Lola có chút bất an, bay nhanh về phía trước trên cánh đồng hoang.

Phantom Stranger đã cảnh cáo hắn, vào lúc nửa đêm tới, trong khi khế ước của Trigon đang thành lập, nhất định phải cách xa con người.

Nhưng Merlin cũng không hiểu rõ cái gọi là "cách xa" mà những sinh vật siêu tự nhiên này nói là chỉ bao xa, bởi vậy Merlin liền cách người nhà của mình và những con người khác càng xa càng tốt.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Merlin liền lái Lola một mạch xông vào trong cánh đồng hoang của bang Wisconsin. Hắn đạp chân ga suốt chặng đường, mà Lola do đích thân hắn sửa chữa phục hồi cũng không khiến hắn thất vọng, xe thể thao năm 1962 này sau khi thay đổi động cơ và linh kiện giống như có được sinh mạng mới, tốc độ của nó cực nhanh, sau hai tiếng lao điên cuồng, Merlin đã sớm rời khỏi quận Madison.

Hắn không biết mình đã đến nơi nào, hắn cũng hoàn toàn không quan tâm.

Đồng hồ đeo tay được Merlin treo trên bàn lái, kim phút và kim giờ kia mỗi lần tiến lên một vạch, đều sẽ khiến Merlin cảm thấy áp lực chợt tăng lên.

Có thể việc sẽ tử vong không phải là sự trừng phạt bi thảm nhất, biết rõ giờ chết của mình vẫn còn phải chờ đợi thời khắc đó đến từng giây từng phút, nói cách khác, trong tất cả các loại chờ đợi, chờ chết vĩnh viễn là bi thảm nhất.

"Cạch"

Kim giờ và kim phút chợt hợp lại vào giờ khắc này, Merlin cũng đạp mạnh phanh lại, theo bánh xe của Lola và ma sát trên mặt đất, trong rung động dữ dội, Merlin dừng lại trong vùng đồng hoang.

Ở trên đồng hồ đeo tay trước mắt hắn, nửa đêm đã đến.

Hắn ngồi tại chỗ tài xế, xung quanh hoang đồng hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có ánh trăng rọi sáng nơi băng lãnh này.

Merlin nhìn bốn phía, hơi thở của hắn trở nên dồn dập một chút, thân thể hắn cứng ngắc, hắn nhắm mắt lại, chờ đợi số phận tới.

Giống như câu chuyện ly kỳ trong những truyện tranh siêu anh hùng mà Phil thích xem đó, lại như là những siêu anh hùng đó, thông qua phương thức quỷ dị, đạt được sức mạnh quỷ dị.

Là hỏa diệm?

Hay là khói mù?

Hay hoặc là, sự đau đớn sống không bằng chết?

Merlin không biết, hắn cũng không muốn biết.

Nhưng nhắm mắt lại đợi mấy phút, Merlin phát hiện ngoại trừ việc duy trì cái tư thế này khiến bả vai của mình có chút đau nhức, cũng không phát sinh chuyện gì khác.

Hắn mở mắt, nhìn đồng hồ đeo tay trước mắt, sự giao thoa của kim giờ và kim phút đã đến 12:09, sắp gần mười phút trôi qua, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Đây có phải có nghĩa là hắn an toàn hay không?

Hay là nói, chuyện thật ra đã xảy ra rồi, chỉ là bản thân không biết mà thôi?

Nhưng bất kể là loại tình huống nào, điều này cũng làm cho Merlin thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vươn tay, vặn kính chiếu hậu của xe xuống phía dưới, hắn nhìn gương mặt trong tấm gương kia, mái tóc màu đen, con mắt màu đen, gò má có chút gầy gò, đó là chính hắn, là Merlin Riley.

Hắn không biến thành một quái vật, cũng không bị ma pháp kinh khủng giết chết, hắn đã chịu đựng được!

Giờ khắc này, nội tâm khẩn trương của Merlin chợt thả lỏng.

Hắn vươn tay, cầm lấy bao thuốc lá trên bộ lái, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa lên dưới bóng đêm. Lại xoay mở đài vô tuyến mới thay trên xe Lola, một bài hát mới của Jackson vang lên ở đồng hoang dưới bóng đêm.

Merlin tựa vào ghế lái, tay trái cầm điếu thuốc khoác lên trên cửa xe, tay kia nắm chặt tay lái, đạp chân ga xuống.

Lola phát ra từng cơn ầm vang, chiếc xe mui trần màu đỏ đẹp đẽ này quét một cung tròn trên cánh đồng hoang, Merlin chuẩn bị trở về Madison, hắn muốn đi đến bệnh viện, ở bên cạnh phụ thân bị thương và mẫu thân mệt mỏi.

Sau đó chuẩn bị nghênh đón mùa khai giảng sắp tới, chuẩn bị đi New York, bắt đầu cuộc sống của mình.

Vậy mà...

Ngay trong một khắc Lola sắp tăng tốc đó, trên hai ngón tay kẹp thuốc lá của Merlin, đột ngột xuất hiện một luồng lửa màu đỏ sậm, khiến cho điếu thuốc cùng với ngón tay của hắn cuốn vào trong lửa địa ngục bộc phát ra kia.

Buổi trưa. . .

Đã đến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dịch