Phần III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[HOÀN] KHI BẠN MUỐN Ở GOÁ NHƯNG CHỒNG BẠN KHÔNG CHO PHÉP

PHẦN 3

12.
Tôi đang muốn dãy dụa thoát khỏi tay hắn và từ chối Lý Dận, đột nhiên lại nghe Thẩm Châu lạnh lùng nói: "Trầm Uyển, Niết Bàn Châu ngươi không cần trộm nữa, ngươi cũng đã là người của tộc Phượng Hoàng, không cần trở lại Thiên Giới nữa."

Trong khoảnh khắc, tôi dường như hiểu ra mọi chuyện: Hoá ra, từ đầu đến cuối, việc đưa tôi trà trộn đến tộc Phượng Hoàng trộm Ngọc Niết Bàn là giả, việc để tôi rời khỏi Thiên Giới mới là thấy. Thiên Đế chỉ là muốn tìm lý do để bỏ rơi tôi.

Những giọt nước mắt lăn xuống, tôi run rẩy hỏi Thẩm Châu: "Tại sao huynh lại cố gắng đẩy ta ra như vậy?"

Tôi đứng ngây ra đó chờ đợi câu trả lời, nhưng không có ai đáp lại tôi cả.

Giây tiếp theo, Lý Dận đánh một cái vào gáy tôi, tôi mất dần ý thức.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã được Lý Dận mang trở về Linh Sơn.

Lý Dận đang ngủ gục bên cạnh giường của tôi, toàn thân đầy máu, vẻ mặt và cơ thể hắn đã trở thành một chàng trai trẻ.

Thị nữ bên cạnh nói với tôi: "Hôm qua, thiếu gia tức giận như vậy là vì những điều mà những người thiên giới đã nói với cô, nên cậu ấy đã gây chiến với những người trên Thiên Giới....

Tôi mê man nằm trên giường, cuộn trong chăn mà ngủ 3 ngày 3 đêm. Cảm giác cả người như không còn chút sức lực nào, mối tình đầu còn chưa kịp bắt đầu đã tan vỡ, tôi cảm thấy mình thật là thất bại mà....

Cuối cùng vào bữa tối ngày thứ 3 tôi vẫn chưa đụng vào hạt cơm nào, Lý Dận cũng lên tiếng:

"Uyển Uyển, ăn một chút gì đó được không?" Lý Dận đứng bên cạnh giường tôi, nhíu mày nói.

Tôi trùm kín chăn lên đầu: "Không đói, để tôi yên"

"Muội thích...tên Thiên Đế kia sao?" Lý Dận dè dặt hỏi tôi.

Tôi không nói gì.

Bên ngoài cửa sổ, trời tối đen, thời gian này đã được con người ấn định, đó là giờ Hợi ở nhân giới, nhiều người đã đi ngủ. Ngoài trời mưa rất to, những hạt mưa va vào cửa sổ, tạo nên những tiếng lộp độp, vỡ lòng, không khí trong phòng yên lặng.

"Ta tưởng rằng người muội thích...là ta....Cho nên ban đầu muội chôn ta ở núi Bắc Mang, chỉ là vì không muốn gặp ta, chỉ vì trong lòng muội chỉ có hắn ư?" Lý Dận tiếp tục hỏi.

Lời hắn nói sắc như lưỡi dao, trong một khoảnh khắc đâm thẳng vào mọi vỏ bọc giả dối trước đây của tôi, mối quan hệ thất bại của tôi ngay lập tức bị vạch trần trước mặt hắn. Tôi không dám đáp lại hắn.

Thấy tôi không trả lời, Lý Dận tựa hồ như hiểu gì đó, hắn kéo chăn của tôi xuống, tôi lập tức ngồi dậy muốn nói, nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, đầu của tôi đã bị giữ chặt.

Giây tiếp theo, một cảm giác mềm mại, ươn ướt rơi trên môi tôi, tôi bị hắn cưỡng hôn. Khi hắn biến thành người lớn trở lại, sức lực cũng tăng lên, tôi cố dừng hết sức để đẩy hắn nhưng không thể đẩy hắn ra. Mùi hương man mát của gỗ đàn hương tràn ngập lên mũi tôi, mãi một lúc sau mới dời đi.

Tôi ngượng ngùng che miệng hỏi hắn: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Tôi nhìn thấy máu dính trên môi hắn, răng hắn nghiến chặt, nhìn tôi chằm chằm rồi nói: "Ta ghen, điên cuồng vì ghen. Ta ghen hắn gặp muội trước, ghen hắn đã bước vào tim của muội trước, ghen vì muội yêu hắn như vậy. Uyển Uyển, liệu thứ tự xuất hiện có quan trọng đến thế không?"

"Muội có thể buông hắn ta được không? Chúng ta có thể bắt đầu lại được không?"

"Sau này, những gì hắn ta đã đồng hành trải qua cùng muội, ta sẽ trải qua cùng muội. Những gì hắn không muốn trải qua cùng muội, ta cũng bằng lòng trải qua cùng muội. Muội có thể...có thể không thích hắn ta nữa, thích ta được không?"

Đầu óc tôi rất hỗn loạn, tôi luôn là người duy nhất cầu xin người khác thích tôi, lần đầu tiên có người nói một cách thẳng thắn: "Ta thích muội, chỉ mình muội"

Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, bóng tối bao trùm tất cả, như muốn che lấp đi mọi thứ.

Sụp đổ.

Tôi rối bời, không biết phải trả lời như thế nào, nên đã nói một câu: "Vậy thử xem sao"

Hắn ta dường như phát hiện ra một tia hy vọng, ngay lập tức trả lời: "Được"

13.
"Muội có đói không?" Lý Dận nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời và hỏi.

Tôi dụi đôi mắt đang sưng tấy của mình, thì thầm: "Có chút."

"Ta sẽ đi mua những chiếc bánh đường mà muội thích nhất"

"Bây giờ đã là nửa đêm, có lẽ các cửa hàng đã đóng cửa rồi a?"

"Gọi họ dậy làm bánh cho chúng ta là được rồi chứ? Muội ở đây đợi ta."

Lý Dận nói xong, cầm theo túi tiền và chạy ra khỏi nhà, thậm chí cái dù cũng không mang theo, ngoài trời đang mưa rất lớn.

Tôi do dự một lúc, mặc áo tời vào và cầm một chiếc dù lá đi ra ngoài, tôi muốn mang dù cho hắn. Nhưng khi ra ngoài lại không thấy bóng dáng hắn đâu cả.

Tôi băng qua màn mưa đi trên đường, gọi hét tên hắn trong đêm dọc theo các cung đường, cuối cùng, tôi nhìn thấy Lý Dận nằm sấp trên nền đất trong một con hẻm. Vết thương trên người hắn đã nứt toác ra, máu kết hợp nước mưa chảy loang trên mặt đất. Tôi chạy đến, dùng phép thuật để kiểm soát vết thương của hắn trước, sau đó ôm hắn trở về nhà.

Đại phu trong tộc nói: "Nhiều năm trước, khi Thiếu chủ còn trong trứng, Thiếu chủ đã chọn cô nương trong lần gặp đầu tiên và kiên quyết muốn trở thành phu quân của cô. Nhưng không ngờ răng, cô đã phải mất 1000 năm để khối trứng ấy được nở ra, vì vậy tinh lực của ngài ấy tương đối yếu. Hơn nữa, gần đây ngài ấy đã giao chiến với người của Thần Giới, cơ thể ngài ấy đã bị thương nặng rất nhiều chỗ, tôi không chắc có thể cứu được hay không."

Tôi nghe lời này của đại phu, đầu ong ong, lồng ngực ngột ngạt không thể thở được.

"Thiếu chủ luôn cảm thấy lễ cưới trước đây đơn giản quá rồi, ngài luôn muốn âm thầm tổ chức một lễ cười hoành tráng cho cô một lần nữa, không biết liệu tâm nguyện này có được hoàn thành trước khi Thiếu chủ ra đi đi không..."

Nhìn đại phu lau nước mắt với vẻ mặt tràn đầy nỗi đau bên cạnh, sao tôi có cảm giác không giống lắm.

Tôi im lặng nhìn Lý Dận đang nằm trên giường bệnh, rồi nhìn vào vị đại phu đang có vẻ mặt đau thương bên cạnh, muốn cầu hôn tôi phải không? Muốn diễn kịch phải không?....

Tôi quyết định nói: "Không cần nữa, tốt nhất là tâm nguyện này đừng thực hiện, dù sao, hắn cũng không đủ dũng khí trực tiếp hỏi ta, vì vậy hãy để hắn mang theo tâm nguyện này yên nghỉ cùng hắn đi."

Ngay khi tôi vừa dứt lời, Lý Dận đang nằm trên giường bỗng ngồi bật dậy, nắm lấy tay áo tôi, nói: "Đừng, đừng, đừng, ta vẫn còn cứu được, Uyển Uyển, ta có thể cưới muội được không?"

Tôi nhìn huynh ấy, cười nói: "Chuẩn bị lễ vật đi, rồi đến..."

[Tuyến tình cảm của nhân vật thay đổi nên tui đổi luôn cách xưng hô cho hợp ngữ cảnh nhé mn]

14.
Ngày tôi và Lý Dận thành hôn, thiệp cưới được gửi khắp tam giới.

Trước ngày cưới, có nhiều người tới chúc mừng trước.

Dù không có Thẩm Châu đến, nhưng Thần Mệnh tỷ đã đến, cô ấy tặng cho tôi một cái gương làm quà cưới.

Buổi tối, tôi sắp xếp đồ trang sức mà tôi sẽ dùng vào ngày mai đặt lên giá. Tôi ngồi bên cửa sổ và bắt đầu nghiên cứu chiếc gương. Đúng lúc này, Lý Dận mang đồ ăn bước và và ngồi bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng.

Tôi cẩn thận lau từng góc của chiếc gương, nhưng không thấy điểm gì đặc biệt, nó chỉ giống như những chiếc gương bình thường.

Nhưng Thần Mệnh tỷ sẽ đi hàng ngàn dặm đến đây chỉ để tặng tôi một chiếc gương bình thường? Tôi cảm thấy điều đó dường như không thể.

Cuối cùng, tôi thử truyền một ít tinh lực vào trong gương, giây tiếp theo, một hình ảnh xuất hiện trong gương.

Hình ảnh trong đó cho thấy cảnh tôi lúc trước chết trong lòng của Thẩm Châu, một người thanh cao và đầy lòng tư bi, cúi đầu hôn lên môi tôi, hôn lên môi một người đã mất hơi thở....
Vậy nên, lúc đó Thẩm Châu đã rung động với tôi...

Một tiếng nứt, gương tan vỡ, tôi có thể cảm nhận được linh lực do lý âm phóng ra đã nghiền nát tấm gương.

Tôi không giám lên tiếng, Lý Dận nắm chặt tay tôi hơn, ánh mắt u ám, thấp giọng hỏi tôi: "Nếu hắn thích nàng...nàng vẫn sẽ đi tìm hắn ta sao? Nếu nang thật sự muốn thành hôn với hắn, ta...ta có thể làm tình nhân nhỏ của muội, đừng bỏ rơi ta..."

Tôi nghe thấy giọng huynh ấy có chút nghẹn ngào. Tôi đặt chiếc gương xuống , ôm lấy khuôn mặt Lý Dận, nói một cách chân thành và kiên định: ""Tình nhân nhỏ à? Con chim này sao lại có thể ngốc nghếch giống như cún con vậy chứ. Nếu ta đã quyết định cưới huynh, thì đó chính là đã buông bỏ hắn ta. Dù hắn có yêu ta hay không, người ta yêu chỉ có huynh thôi."

Sau khi nghe tôi nói, cuối cùng Lý Dận cũng cảm thấy an lòng hơn và thở phào nhẹ nhõm.

15.
Đám cưới diễn ra vào ngày Cốc Vũ, tôi mặc hỉ phục, Lý Dận nắm tay tôi bước qua mái hiên phủ rèm đỏ, trước mặt mọi người, tôi cùng Lý Dận bái thiên địa, kết phu thê, hẹn ước bên nhau mãi mãi...

Ánh nắng ngày hôm đó dịu dàng, gió thổi nhè nhẹ lay lay tay áo tôi.

Bóng râm lốm đốm rơi vào trong ký ức, trong chốc lát trở thành bất diệt.

NGOẠI TRUYỆN

Trầm Uyển và Lý Dận kết hôn không lâu, Thẩm Châu - Thiên Đế một mình tiến vào Hồ Khởi, tan thành tro bụi, đổi lấy sự thái bình trên trần gian, ngàn năm không có chiến loạn.

Sau khi Thiên Đế mới nhậm chức, mọi việc triều chính ổn định, cánh tay phải của cựu Thiên Đế là Thần Mệnh cũng nhảy vào Hồ Khởi.

Sử sách chính thức ghi lại: Thần Mệnh tỏ lòng trung thành trung kiên, không thể phục tùng hai chủ nhân nên đã đi theo Cựu Thần Đế.

Còn các tài liệu ngoài sử sách kể rằng: Thần Mệnh đã thầm mến Cựu Thiên Đế suốt nhiều năm, thậm chí còn đuổi đi tất cả các tiên nữ xung quanh cựu Thiên Đế. Đáng tiếc, trong mắt cựu Thiên Đế có lẽ chỉ có bình dân thiên hạ, tự nguyện từ bỏ mọi tình cảm và dục vọng. Cuối cùng, cũng vì an nguy của con dân, người đã tự mình nhảy vào Hồ Khởi để cân bằng vận mệnh Thiên Đạo, đem lại bình yên cho thế gian. Thần Mệnh vì vậy mà đau khổ tột cùng, theo người mà ch.ết, trước khi đi, cô đã nói: "Sống không cùng áo, nguyện chết cùng mồ".?

---------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net