Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Editor: Jiang

Nhóm dịch: Vườn nhà Chanh

Thanh Ly dần có ý thức, trước mắt nàng là một cái gương đồng cổ, phía dưới đế gương có khảm một viên bảo thạch cực kỳ xinh đẹp, vừa nhìn vào là biết của nhà có tiền.

Chiếc gương được đánh bóng sáng loáng, nàng đưa mắt nhìn lên liền thấy hình ảnh thân thể của mình phản chiếu trong gương. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng cơ thể lại có chút gầy yếu, chiếc cằm nhọn hoắt, sắc mặt cũng có chút tái nhợt không có huyết sắc, nhìn như là người mắc bệnh lâu ngày.

Nàng mặc một bộ đồ cải nam, làm dáng vẻ có chút trở nên nhu nhược, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy chua xót.

Đột nhiên lúc này có một nha hoàn đem vào cho nàng một bộ quần áo, son màu hồng đào bôi trên môi nàng nhất thời tăng thêm vài phần tươi tắn, làm giảm đi sự nhu nhược.

Tiếng bước chân rất nhỏ bước lại gần, một nha hoàn khác đang cầm một bộ quần áo vô cùng lộng lẫy, nhẹ giọng nói: "Thiếu phu nhân, phu nhân sai ta đem quần áo đến cho người đây ạ."

Thanh Ly chỉ liếc mắt một cái, không thèm mở miệng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đám nha hoàn nhìn nhau, vẻ mặt đều có phần mơ hồ, chỉ có một nha hoàn đánh bạo nói: "Thiếu phu nhân, phu nhân nói, ngài ấy đã mất lâu như vậy rồi, người cũng nên..."

Nhìn thiếu phu nhân trẻ như thế, nhưng nàng đã thành thân từ năm năm trước, phu quân với nàng là thanh mai trúc mã. Nhưng hai người mới ân ái mấy năm, nửa năm trước khi phu quân ra ngoài làm việc, một khoảng thời gian sau có người báo tin, chàng bị mất tích!

Về sau có người nhìn thấy được quần áo của phu quân nàng mặc trước khi mất tích ở chỗ vách núi, tất cả mọi người đều tin rằng chàng đã chết rồi, chỉ có thiếu phu nhân một mực không tin, trong tang sự đã khóc đến ngất đi mấy lần, sau đó trở thành bộ dạng như bây giờ, thân thể ngày càng sa sút, đó chính là sự đau buồn hơn cả cái chết.

Có lẽ là vì đồng cảm, mẹ chồng ngày trước luôn tìm mọi cách bắt bẻ nàng nhưng hai ngày trước cũng đã đối với nàng ôn hòa hơn, còn muốn nàng ăn mặc đẹp một chút, ra ngoài tản bộ.

Tuy rằng phu quân mất chưa tới ba năm, kì để tang chưa qua, nhưng vì phu nhân có lòng tốt khuyên nhủ, thiếu phu nhân cuối cùng cũng đồng ý, cho nên mới trang điểm.

Nha hoàn nói xong liền thở dài, trong lòng liền chua xót tiếc nuối cho thiếu phu nhân.

Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi.

Chỉ có điều lúc trước mỗi khi nhắc tới phu quân, thiếu phu nhân liền xúc động, mà lúc này đây mí mắt lại giật giật, cánh môi hơi động, xem sắc mặt kia, không phải đang cười, mà giống như là đang ... châm chọc.

Nha hoàn trong nháy mắt cảm thấy có chút kì lạ, nhưng sau đó lại lắc đầu, thầm nghĩ hẳn là mình nhìn nhầm rồi.

Vào lúc này, nữ tử đang trang điểm bỗng nhiên đứng dậy, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đem lớp trang điểm tẩy sạch đi, mới nửa năm, đại thiếu gia xương cốt chưa lạnh, ta thật sự không nghĩ lại trang điểm lộng lẫy thế này."

Mấy nha hoàn nghe vậy chóp mũi liền chua xót, nhìn thiếu phu nhân nhà mình tuổi còn trẻ mà đã phải chịu đủ khổ sở: "Thiếu phu nhân..."

Bọn họ vốn còn muốn khuyên nhủ đôi chút, nhưng thấy cánh môi nữ tử kia hơi động, đôi mắt trở nên sắc bén hơn bình thường. Nhìn thấy dáng vẻ đó, lời muốn nói cũng đành phải nuốt xuống, không dám nói thêm nữa, nhanh chóng bưng nước ấm tới, tẩy trang giúp nàng.

Chỉ trong chốc lát, son phấn trên mặt được đã được tẩy đi, chỉ bôi một chút kem dưỡng đơn giản, dáng vẻ nhu nhược gầy yếu xuất hiện lần nữa. Thanh Ly mở mắt ra một lần nữa, thu lại ánh mắt sắc bén của mình lúc nãy, nhìn thấy mình một thân đồ trắng, lặng lẽ cười nhạo.

Mẹ chồng lúc nào cũng chèn ép con dâu sẽ có lòng tốt như vậy ư?

Chẳng qua là có cái bẫy đang chờ nàng ở phía trước thôi.

Thanh Ly xuyên không bị Thiên Đạo chọn trở thành người này, tải qua sự cực khổ ở thế giới rộng lớn này để có thể tiêu trừ oán khí.

Đây không phải nhiệm vụ đầu tiên của nàng, lần trước sau khi nhiệm vụ kết thúc, nàng đã nghỉ ngơi một thời gian, nghỉ ngơi xong rồi lại bắt đầu quay lại công việc.

Thanh Ly xuyên không sống trong cơ thể con gái của tướng quân Khương Quốc Đại, Quý Thanh Ly.

Thân chủ cùng phu quân mất tích nửa năm trước Trịnh Dực Hàm là thanh mai trúc mã, hai người từ nhỏ đã có tình cảm tốt, sau khi lớn lên thì thành thân với nhau.

Nhưng mà phụ thân của nguyên chủ là Đại tướng quân, địch giết vô số, cũng có không ít kẻ thù. Khi thân chủ lúc mười tuổi bị kẻ thù bắt cóc, sau khi cứu được về cả người bị thương nặng, thầy thuốc nói sau này sẽ gặp trở ngại khi sinh đẻ.

Khi thành thân, thân chủ cũng đã nói rõ chuyện này với Trịnh Dực Hàm, con rể của Đại tướng quân không được nạp thiếp, cho nên nếu như Trịnh Dực Hàm thành thân nàng thì chắc chắn sẽ không có thế hệ nối dõi.

Trịnh Dực Hàm vẫn quyết định thành thân.

Hắn cũng không phải là con trai một, sau hắn còn có một đứa em trai, một em gái cùng một vài người em cùng cha khác mẹ, nếu như thật sự không có con, vậy nhận một đứa con nuôi trong số những đứa con của bọn họ, như vậy cũng như nhau.

Đại tướng quân vốn thích bộ dạng nho nhã của anh, nhưng sau chuyện đó cũng thấy hắn có thể gánh vác trách nhiệm, cố gắng nâng đỡ con rể, chỉ hy vọng anh có thể đối xử với con gái của mình thật tốt.

Thân chủ cùng Trịnh Dực Hàm thành thân được 5 năm vẫn rất ân ái, việc khó khăn duy nhất chính là mẹ chồng vẫn muốn con mình nạp thiếp, vì thế ngày nào bà ta cũng gây sức ép lên thân chủ.

Trong năm năm, mỗi sáng sớm đều phải là đích thân con dâu hầu hạ dùng cơm, một ngày không tìm cớ làm cho con dâu mệt mỏi, bà ta sẽ không vui vẻ.

Cứ như vậy trôi qua năm năm, thân chủ vì người mình yêu cắn răng chịu đựng, với người nhà chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng vẫn là không nhượng bộ, không đồng ý cho phu quân nạp thiếp.

Mãi cho đến nửa năm trước, phu quân được đề bạt đến làm việc cho hoàng đế, thu thập chứng cứ quan viên địa phương tham ô nhận hối lộ, nhưng đối phương sắp chết lại cắn ngược lại khiến anh rơi xuống vách núi, cho dù phái bao nhiêu người đi tìm kiếm đều không tìm thấy, lại nhìn thấy mảnh vải quần áo Trịnh Dực Hàm mặc lúc mất tích, liền đem mất tích biến thành tử vong.

Thân chủ mất đi phu quân, cả ngày sống trong đau khổ, hận không thể chết cùng, nhưng nghĩ tới cha mẹ nên nàng không thể tự sát, dần dần không coi trọng sức khỏe của bản thân. Mắt thấy cơ thể nàng ngày càng suy nhược, mẹ chồng vẫn luôn không thuận mắt nàng bỗng gọi nàng tới bên cạnh

Mẹ chồng nói: "Con là một đứa con ngoan, lúc trước là ta có lỗi với con nhưng ta nghĩ con không nên cứ như vậy mà phí hoài tuổi xuân...."

Thân chủ đương nhiên nghe ra mẹ chồng muốn mình tái giá, nhất thời cảm động nhưng lại không muốn nên từ chối.

Sau vài lần khuyên bảo, nàng vẫn không đồng ý, mẹ chồng liền nói thẳng bà không muốn nàng khổ sở như thế, muốn nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp rạng rỡ trước kia của nàng, vì thế còn cố ý đo kích cỡ của nàng để may quần áo, còn cho nàng ra ngoài lễ Phật giải tỏa tâm sự.

Trưởng bối (người thế hệ trước, ý chỉ mẹ chồng nàng là người đã từng trải) cũng đã nói đến mức này, thân chủ xưa nay kính trọng mẹ chồng, tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng đã đồng ý.

Nhưng ngàn lần không nghĩ tới việc khi nàng ăn mặc lộng lẫy bước ra ngoài, người nghênh đón nàng chính là phu quân đã mất tích nửa năm trước.

Đúng vậy, Trịnh Dực Hàm không chết!

Hắn rơi xuống vách núi, được một nữ tử cứu. Sau đó liền mất trí nhớ, một tháng trước mới khôi phục, liền truyền tin trở về, sau đó gấp rút lên đường, nên giờ đây xuất hiện trước cửa nhà.

Mẹ chồng vui mừng đón chào, thân chủ lại trợn tròn mắt đứng hình hồi lâu.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của phu quân, nàng cúi đầu nhìn bộ dáng ăn mặc lộng lẫy của mình. Tuy rằng không quá diễm lệ, nhưng đây không phải là thứ mà thê tử nên mặc trong kỳ để tang, thân chủ cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Lần gặp lại này, thân chủ không kịp chuẩn bị trước vừa vui mừng vừa lúng túng, còn Trịnh Dực Hàm chờ mong đã lâu lại thất vọng.

Đồng thời, thân chủ ăn mặc như thế này cũng bị người đến xem náo nhiệt lan truyền, mọi người đều nói nàng không chịu nổi tịch mịch, mới nửa năm ngắn ngủi liền muốn tái giá, thanh danh bị hủy hoại.

Dưới tình huống như thế, thân chủ gặp được ân nhân cứu mạng của phu quân mình, Tô Thính Tuyết.

Thân chủ thành khẩn nói cảm ơn với đối phương, cảm kích cô ta đã cứu phu quân của mình, cũng không nghĩ rằng vừa mới đứng thẳng người thì phu quân nói muốn thành thân với Tô Thính Tuyết, hy vọng cô có thể hiểu, bởi vì hắn đã làm tổn hại đến trinh tiết của Tô Thính Tuyết.

Trái lại vẻ mặt mẹ chồng thì lại vui mừng, thậm chí còn ngay trước mặt phu quân cô chỉ trích thân chủ có ý định tái giá, còn không sinh ra được con cái, dựa vào cái gì mà không cho hắn thu nạp thiếp?

Hiện giờ phụ thân Đại tướng quân của cô còn đang ở biên cương giết địch, một mình một thân cô ở kinh thành, Tô Thính Tuyết lại có ơn cứu mạng, lại còn bị tổn hại trinh tiết, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng nên đồng ý.

Nhưng suy cho cùng thân chủ cũng là con gái của Đại tướng quân, tính tình kiên nghị, quan trọng là không muốn nhượng bộ. Cô cãi nhau với hắn cùng mẹ chồng và Tô Thính Tuyết, vốn hy vọng có thể đem chuyện này từ lớn thành bé, từ bé thành không có nhưng đến cuối cùng lại đẩy phu quân càng ngày càng xa mình.

Ngay khi thân chủ bắt đầu nản lòng muốn buông bỏ lại nhìn thấy phu quân cùng Tô Thính Tuyết ôm nhau.

Ghen tức xông lên, nàng thừa dịp Tô Thính Tuyết đi dâng hương bái Phật, lên kế hoạch giả như một vụ cướp, muốn đem Tô Thính Tuyết gửi đến chỗ phụ quân ở biên cương, để phụ quân tìm cho nàng một gia đình mới.

Đáng tiếc lại thất bại, ngược lại còn làm cho Tô Thính Tuyết quen biết Thế tử Dự vương, khi Dự vương đưa cô trở lại kinh thành. Tại đây khi Dự vương nhìn thấy Tô Thính Tuyết, nhận ra nàng chính là đứa con gái lưu lạc bên ngoài của mình!

Dự vương nhanh chóng nhận người thân, Tô Thính Tuyết lập tức trở thành con gái của Vương gia, thân chủ không thể tùy tiện bắt nạt nữa. Đồng thời Dự vương biết chuyện, lập tức bẩm báo lên Hoàng thượng, thân chủ liền trở thành người vợ bắt cóc giết người diệt khẩu độc ác.

Phu quân tỏ vẻ thất vọng đối với nàng, đưa cho cô lá thư hủy hôn, đưa nàng đến cô ni viện chờ chết.

Thân chủ hoàn toàn sụp đổ, đêm đó khi Tô Thính Tuyết cùng phu quân thành hôn, thích khách tới cô ni viện ám sát cô. Thanh Ly thờ ơ, để mặc cho đối phương ra tay với chính mình.

Sau khi chết, thân chủ vẫn mang theo lòng đầy oán giận và hận thù.

Nàng hận mẹ chồng biết rõ phu quân quay về, còn cố ý khuyên nàng tái giá, làm cho nàng thay đổi cách ăn mặc; hận phu quân đã phụ lời hứa lúc trước kia cố ý nạp thiếp; hận Tô Thính Tuyết rõ ràng bản thân mình có lựa chọn tốt hơn lại cứ một mực muốn gả cho phu quân làm thiếp, phá hư gia đình của nàng; cũng hận Dự vương bức bách hình phạm thay đổi lờ khai khiến nàng trở thành kẻ giết người.

Nhưng nàng hận nhất là chính mình, rõ ràng là con gái của tướng quân, lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn khiến cha mẹ hổ thẹn.

Trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Nhận thấy chủ tử có tâm trạng không tốt, đám nha hoàn ai cũng không dám nói lung tung, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở.

Đại nha hoàn của Quý Thanh Ly - Uyển Nguyệt - cẩn thận sửa lại lọn tóc cuối cùng cho hoàn hảo, chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ xa tới gần, phá vỡ sự yên tĩnh, khi bước đến ngưỡng cửa, nha hoàn hô to: "Thiếu phu nhân, đại hỷ sự."

"Đại thiếu gia đã trở về!"

Đại thiếu gia đã trở về?

Vài chữ ngắn ngủi lập tức khiến cho đám nha hoàn chấn động, quên hết các quy củ, theo bản năng hỏi lại: "Cái gì? Đại thiếu gia đã trở về?"

"Điều này sao có thể!"

"....."

*Chương bị ngắt vui lòng đọc đầy đủ ở: https://yonovel.com/truyen/khi-dai-ca-thanh-nu-phu-xuyen-nhanh*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net