Chap 5 : Day 5 ( Continued )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hmmm, mị không biết là một chap giới hạn bao nhiêu chữ vì mị đang dở cái chap tặng bé gái mà giờ nó dài quá chả biết làm sao. Mà nó lại là one shot nên cho qua chap 2 thì kì.

Haizzzzzz

Hình như chap này có thính thì phải, chả nhớ nữa. Lâu rồi không viết riết trình độ tệ hơn òi T^T

Dù sao thì, mấy bạn đọc vui. Nếu hay thì vote và cmt nha, còn nếu dở thì...etou...nhấn vào nút mũi tên bên góc trái màn hình.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mị

-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-

- Của cô...c-chúc cô ngon miệng

Tôi mỉm cười với quý cô trước mặt trước khi nhận ra có thứ gì đó đang nhìn mình

G-gì thế nhỉ? Cảm giác...ai đó...

Tôi xoay lưng lại nhìn

Sans đang nhìn tôi

Huh? T-tại sao anh ta lại nhìn mình? Mặt mình...dính gì ư?

Tôi càng khó hiểu hơn, nhẹ nhàng sờ tay lên mặt kiểm tra

Có thật là mặt mình dính bẩn không? Hay có thứ gì trên đó?

Đột nhiên một tiếng cười thốt lên

Anh ta...cười mình ư? Có gì mà buồn cười chứ?

Tôi tiến lại gần nơi Sans ngồi, vẻ mặt phồng to uất ức. Tôi chống tay lên hông, tức tối

- anh cười cái gì?

Tiếng cười của anh ta càng lớn hơn

- K-không gì..pffs, chỉ là...mặt cô ngay lúc này rất là đáng yêu nha

Cả khuôn mặt tôi nóng lên, tôi xấu hổ đưa cái khay lên che đi

- A-Anh đang nói c-cái gì vậy? M-mà tại sao anh vẫn còn ở đây?

Sans ngưng cười, đưa tay lên sờ cằm

- hmmm..

Tôi im lặng lắng nghe, khẽ nghiêng đầu chờ đợi

- không phải chuyện của cô, Doll à.

Tôi càng bức bối, phồng má rõ to

Gì chứ!! Rõ ràng anh ta cố ý gây sự mình mà! Hừ, đồ lỗ mãn. Đừng nghĩ anh cứu tôi hai lần là anh được phép nói với tôi như thế nhé!!! Hừ

Tôi giậm chân xoay bước đi

Hừ, tôi có mà thèm nghe anh nói chuyện.

++++++++++++++

- phù, cuối cùng cũng xong. Tốt quá, quán hôm nay khá đông...

Tôi mỉm cười nhẹ một cái tự hào về bản thân vì hôm nay thành công ngoài dự kiến

Tôi tò mò nhìn về vị trí nơi Sans đã ngồi.

Huh? Anh ta đi rồi ư? Khi nào thế nhỉ?

Tôi loay hoay dọn dẹp bàn ghế, lau chùi những chỗ bị bẩn. Xong xuôi tôi với tay lấy chiếc giỏ xách của mình mà chuẩn bị ra về.

Khoá cửa tiệm một cách cẩn thận, đột nhiên tôi nhớ tới Sans

Anh ta không ở đây ư? Lạ thật

Tôi giật mình khi nghĩ như thế

G-gì chứ! M-mắc gì mình phải quan tâm chứ...

Mày có là gì của anh ta đâu...mày tự tin quá rồi, Frisk ơi...

Tôi thở dài một cái, xoay lưng lại ngẩng đầu lên trời cao

Haizz...hôm này tiết trời thật lạnh...

Tôi thở ra một ngụm khói, khẽ rùng mình tự mắng bản thân

- ah..lại quên áo khoác nữa rồi...

- Doll, trời lạnh như thế mà cô không mang áo khoác ư? Ngốc thật

Một hơi ấm lan tỏa, khiến tôi ngẩng đầu lên nhìn

Là một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ vàng trùm kín người

Tôi ngẩng lên cao hơn nữa, một nụ cười tươi cùng chiếc răng nanh vàng sáng chói

- S-Sans???

Tôi thốt lên đầy bất ngờ, Sans nhướng mắt nhìn tôi

- Sao thế? Sao cô tỏ vẻ bất ngờ như thế?

Tôi bối rối, dùng chiếc áo khoác khổng lồ của Sans che đi khuôn mặt

- T-Tôi..tôi tưởng anh về rồi...

Đột nhiên Sans bật cười lớn, tiếng cười ma mị vang vọng khắp con phố vắng

- Haha, tại sao tôi lại về? Tôi đã bảo là sẽ đưa cô về cơ mà

Có ư? Anh ta có nói thế ư?

Tôi thắc mắc

- A-Anh có bảo như thế ư??..Ưmm ...

Tôi cảm thấy nụ cười của Sans rất là gian xảo

- Uhh huh, có đấy Sweetheart. Chỉ là ồn quá nên cô không nghe thấy thôi

Thật à? Sao mình lại không nhớ nhỉ? Có lẽ anh ta đúng,...có lẽ là do mình không nghe rõ

Tôi khó xử khi nhìn Sans chỉ mặc mỗi chiếc áo len màu đỏ trong tiết trời như thế này

- Ưm..S-Sans...anh..có lạnh không?

Sans đưa mắt xuống nhìn tôi, trầm ngâm

- hmmm, cũng khá là lạnh-

Tôi càng thấy khó xử hơn khi một mình độc chiếm chiếc áo của anh ta. Tôi vội vàng nói

- T-Thế áo anh...t-tôi-

Sans ngắt lời tôi ngay lập tức

- Nhưng tôi không nỡ để một cô gái bé nhỏ bị cảm lạnh được. Tôi là quái vật, không dễ bị cảm vì ba cái thời tiết nhảm nhí này đâu

Tôi lúng túng không biết nên làm gì thì tay của Sans đã nằm trong túi áo của tôi từ khi nào và đang nắm tay tôi!!

- !!!

Tôi đỏ mặt...

Như...như vầy là không đúng...mình rõ ràng mới gặp anh ta vào tuần trước thôi mà...thậm chí anh ta chỉ gặp mình có một lần thôi....

Thế nhưng....

Thế nhưng...

Tại sao mình lại thấy quen thuộc thế nhỉ?...cảm giác..rất đỗi thân quen...

Tôi cố vùi mặt mình sâu vào chiếc áo, lí nhí

- Um...A-Anh không cần phải làm thế...nhà tôi.. cũng gần đây..k-không phải phiền anh đưa tôi về ....

Sans nhún vai, hờ hững

- không có gì. Dù sao thì tôi cũng chưa chắc tên Charlin gì gì đó có ý định hại cô hay không. Cứ coi như là đi dạo phố hay gì cũng được.

Tôi cứng họng không biết phải biện hộ như thế nào, đành để mặc anh ta như thế

- phù..

Tôi thổi một làn khói nhẹ ra, khẽ rúc mình trong chiếc áo khoác ấm áp. Lâu lâu tôi lén lút liếc lên nhìn khuôn mặt của Sans

Anh ta..cũng đẹp trai..mặc dù anh ta chỉ là một bộ xương..nhưng,...có điểm gì đó lôi cuốn xuất phát từ anh ta...

Tôi khẽ ngắm nhìn vẻ mặt nghiêng ấy, tự hỏi tại sao bản thân lại thấy quen thuộc đến lạ. Đột nhiên Sans liếc xuống nhìn tôi, còn nở nụ cười khinh

- Sao thế Doll? Yêu tôi rồi à?

( - what's wrong Doll? Lava me? )

Tôi xấu hổ đưa mắt nhìn nơi khác, lắp bắp

- k-không có. T-tôi không biết anh nói gì...

( - N-No. I-i donut know what are you talking about..)

Đột nhiên Sans cười lớn, vò đầu tôi

- pffss, hahaha, hay lắm Sweetheart, không tệ

Tôi nở nụ cười nhẹ, tận hưởng cái không khí lạnh nhưng lại ngọt đến lạ thường

++++++++++++

- Ummm...đ-đến nhà tôi rồi...

Tôi dừng lại, đưa tay chỉ về căn hộ trước mặt

- Đ-đây là nơi tôi sống...Ưmm...

Tôi khẽ nhìn Sans, có vẻ như anh ta đang suy nghĩ gì đó. Tôi lên tiếng

- Ummm...Sans?

Sans khẽ giật mình, cúi đầu xuống nhìn tôi

- huh?

Tôi lí nhí

- C-Cảm ơn vì đã đưa tôi về. Ưmm..áo của anh-

Sans ngắt lời tôi, anh ta xua tay

- Không cần đâu Sweetheart, cô cứ giữ nó đi

Tôi khó xử

- N-Nhưng...áo của anh mà? Tôi-

Sans gõ đầu tôi một cái nhẹ, khiến tôi khó hiểu xoa xoa đầu mình

- Sau này ta còn gặp, khi ấy cô trả tôi cũng không muộn. À, còn nữa

Tôi nghiêng đầu ngu ngốc nhìn anh ta

- cô nợ tôi một bữa ăn

Sans vừa nói vừa nở nụ cười ranh mãnh, rồi sau đó biến mất trước mặt tôi. Bỏ tôi lại với vô vàn khó hiểu. Tôi nhẹ kéo chiếc áo khoác cao lên, cả khuôn mặt đỏ ửng

- ...c-cảm ơn..đồ khốn nạn..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net