Kế hoạch đào tẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Dương Mặc đang chảy rất nhiều máu, mắt anh nhắm lại, hơi thở cũng rất yếu ớt. Hạ Anh nước mắt đầm đìa ôm chặt lấy thân thể nhuốm máu của anh mà nức nở. Cô cố gào lớn để gọi anh ta dậy, rồi nước mắt cứ ròng ròng chảy ra. Khoảng không phía trước u tối, tựa hồ như hai người sắp bị màn đêm nuốt chửng.

 Hạ Anh sợ hãi dường như đến tột độ.Sực tỉnh dậy, hai mắt cô trợn tròn lên, tay cứ xiết thật chặt rồi hồng hộc thở, mồ hôi cứ thế mà thấm ướt cả trán. Trong căn phòng tối xa lạ, tiếng thở yếu ớt cứ vang vang.Khoảng không mờ mịt cứ trầm bổng cùng với tiếng nhịp tim. Tựa hồ nghe rõ mồn một. Cô xoay người nhìn xung quanh, có cảm giác đau nhói từ sau gáy, chắc là do bị đánh ngất. Cô ngồi trong một căn phòng chỉ có một cửa ra vào và một cửa sổ kính. Trong đó không thấy bóng đèn, chỉ thấy những cây nến chưa thắp. Rèm cửa màu chàm mỏng, mở hé ra một nửa. Ánh trăng từ đó mà hắt vào cửa kính, chiếu vào trong phòng.Cô ngồi trên chiếc giường màu đen, với họa tiết trang trí khá cổ. Cô chưa từng thấy những hình thù kì lạ này trước kia. Dường như nó đến từ một nền văn hóa khác mà cô chưa từng biết. Cả căn phòng toát lên một vẻ lạnh lẽo đến khó tả. Đồ đạc trống trải chỉ có độc một chiếc giường. Hạ Anh cố đi tới cửa mở đẩy ra, nhưng nó lại được khóa chặt quá, cô không tài nào mở ra được. Cố tìm con đường khác, cô đi tới cửa sổ, vén rèm lên nhìn qua cửa kính.Căn phòng nơi cô đang đứng ở một tầng cao, cô không thể nhảy xuống được. Hạ Anh tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất, nước mắt cô tưởng chừng sắp tuôn ra. Cô lại nhìn qua cửa sổ một lần nữa, phía dưới là một khuôn viên rộng, tiến xa hơn nữa là một cánh rừng lớn,nhìn khá lạnh và đáng sợ. Cô lại nhìn cái cây dưới đó, nằm khá gần cửa sổ. Nếu với tay hay bước chân qua thì không với được cành. Nhưng nếu nhảy từ cửa sổ ra thật xa, kết hợp với tay ra nắm thì chắc có thể nắm được cành cây.

 Nghĩ kĩ lại thì cô chỉ có 50% cơ hội thoát được mà toàn vẹn, 50% còn lại thì còn phải phụ thuộc vào việc cô có thể nhảy đủ xa không, biết tay cô có đủ dài để với lấy cành cây hay không. Và nhất là lúc nhảy xuống, có ai đứng ở tầng dưới nhìn thấy không? Bao nhiêu câu hỏi đó cứ quảnh quanh trong đầu cô suốt, thật không biết phải làm thế nào. Nếu như ở lại thì sợ rằng sẽ bị những tên đáng ghê tởm kia giết chết . Rồi không biết giờ Dương Mặc ra sao. Cô chỉ còn cách là phải thoát ra , rồi tìm Dương Mặc, cả hai cùng chạy thoát, kế hoạch ban đầu cứ như vậy đã, mọi chuyện xảy ra về sau thì cứ tùy cơ ứng biến thôi. 

 Dương Mặc đã không tiếc thân mà cứu cô nhiều rồi, chẳng kẽ chuyện này cô lại không thể là được.Thế là cô quyết định nhảy xuống. Hạ Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu,dùng hết sức bật ra khỏi cửa sổ. Lúc chuẩn bị nhảy, cánh cửa phòng đột nhiên mở toang ra, có ai đó đã nhìn thấy và hét lên. Điều đó làm cô hoảng hốt, trong khoảnh khắc đó, cô nắm trượt cành cây. Rơi xuống. Chợt giây lát, một cánh tay vòng qua eo cô, nhanh như một tia chớp, ôm trọn người cô nhảy qua cửa sổ phòng dưới. Cửa kính vỡ toang, những mảnh kính vỡ xước vào da thịt cô và người đó, rồi hai người ngã sụp xuống, Người kia bình tĩnh nhấc cô lên đá cửa phòng và chạy ra khỏi hành lang. Trong mơ màng, cô nghĩ mình đã thoát...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC