Chương 22: Thăng chức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bậc trí giả thì không nghe lời nhảm nhí.

Hiển nhiên, mọi người trong công ty của ta đều là ngu giả, mặc dù không biết Đại Boss hay Ngô Thế Huân đã tuyên bố cái gì trước mặt bọn họ, nhưng ở trong phòng họp, ta đã bắt đầu đứng ngồi không yên.

Ra khỏi phòng họp, ta lập tức xuống tầng thương vụ, sau khi xác định xung quanh không có người quen, ta mới rút điện thoại gọi cho Ngô Thế Huân. Chưa được bao lâu, từ đầu bên kia đã truyền đến một giọng cười trêu tức, ta thậm chí có thể xuyên qua sóng điện thoại, nhìn thấy gương mặt rạng rỡ tít mắt của người phát ra tiếng cười.

Ngô Thế Huân dường như rất vui vẻ, sẵng giọng cười nói: "Tôi còn nghĩ cậu sẽ không gọi cho tôi cơ."

Ta hít một hơi thật sâu, đi thẳng vào vấn đề, "Rốt cuộc anh đã nói những gì với mọi người trong tòa soạn?"

"Tôi có thể nói gi? Là tự họ hiểu nhầm thôi."

Ta trầm mặc, chợt lại nghe Ngô Thế Huân nói: "Tôi chỉ giải thích một chút về nguyên nhân cậu xin nghỉ việc ở trong hội nghị, kết quả Tổng giám đốc Lưu hiểu nhầm, càng nói càng sai, dẫn đến biến thành tình huống như thế này."

Ta nghiến răng, "Tình huống như thế nào?"

"Ha ha", Ngô Thế Huân cười gian hai tiếng, nhẹ nhàng nói, "Cũng không có gì nghiêm trọng lắm, bọn họ hiểu lầm nguyên nhân cậu từ chức là vì đã có thai, bây giờ bụng đã lộ rõ, chúng ta chuẩn bị cưới chạy, cho nên ——–"

Ngô Thế Huân chưa nói xong, ta đã thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, "Khốn nạn! Khốn nạn! Ngô Thế Huân, anh là đồ siêu khốn nạn!! Đồ trơ tráo bỉ ổi!" Lúc này đây, ta đã tức giân thật sự. Ngô Thế Huân thực không phải là gian trá bình thường, không ngờ lại phá hoại thanh danh của ta như vậy, hơn nữa, quan trọng nhất là, nếu ta thật sự cứ từ chức như vậy, tin đồn cực kỳ có khả năng sẽ phát tán rộng rãi.

Biện pháp giải quyết duy nhất chính là trở lại công ty tiếp tục đi làm, mấy tháng sau, bụng không to lên, tin đồn tự nhiên sẽ sụp đổ. Nhưng nói như vậy, ta lại trúng gian kế của Ngô Thế Huân.

Bây giờ, người không mong muốn ta rời công ty nhất, chỉ sợ cũng chính là hắn.

Đầu bên kia, Ngô Thế Huân nghe được tiếng mắng của ta, không giận mà còn cười: "Lộc Hàm, vài ngày không gặp, gan đã lớn hơn nhiều nhỉ? Ai là đồ khốn nạn?"

Ta giận dữ, nếu đã hạ quyết tâm từ chức, sẽ không nghĩ tới chuyện quay đầu, càng không nghĩ tới chuyện trở về giúp Ngô Thế Huân trộm tài liệu, nếu đã là người bình đẳng, dựa vào cái gì mà ta phải khúm núm với Ngô Thế Huân ngươi?

Ngô Thế Huân thấy ta không nói lời nào, tiếp tục cười nhạo: "Ai, nể tình cậu đã từ chức, tôi cũng không so đo chuyện danh dự của tôi với cậu."

"..." Ngươi còn có thể trơ tráo hơn được nữa không?

Im lặng một lúc, ta suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng nói: "Phó tổng Ngô, anh đã tiếc nuối chuyện tôi từ chức như vậy, tôi sẽ trở về một chuyến."

"Hả?"

Ta nheo mắt, lặng lẽ ngắt điện thoại. Ngô Thế Huân, chờ xem, nếu ta đã định rời công ty, thì sẽ không bao giờ sợ ngươi nữa! Bây giờ ta sẽ về công ty vạch trần tội ngươi từng muốn mua chuộc ta đi trộm tài liệu!

Ta bước vào văn phòng, lập tức bị bọn người Bạch Hiền, Tiểu Chí, Tiểu Trịnh vây quanh.

Tiểu Chí vỗ vai ta nói: "Không tồi không tồi, Tiểu Lộc cậu quả thật không tồi. Trước kia chị cảm thấy cậu rất ngu ngơ, không ngờ lại nhanh như vậy, ha ha!"

Tiểu Trịnh cũng đã gật đầu khen ngợi, "Đây gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm. Không được, cậu định liệu lâu như vậy, bây giờ đã thỏa ý nguyện, nhất định phải mời bọn chị ăn cơm!"

Bạch Hiền đang làm việc ở bên cạnh thở dài, "Haizz, tại sao chuyện tốt như vậy lại không rơi lên đầu tôi? Haizz, nhớ năm đó ——–"

Chị Tiếu Phù chặn họng Bạch Hiền, nói: "Đừng nhớ năm đó nữa, có rảnh thì chuẩn bị gom tiền đi. Lộc Hàm mời chúng ta đi ăn cơm, còn chúng ta thì phải mua quà tặng."

Nghệ Hưng nghe vậy gật mạnh đầu, "Vừa... vừa hay, mấy... mấy ngày trước ở... cửa hàng, cửa hàng quà tặng, nhìn thấy... một... một cái..."

Tiểu Trịnh gấp đến độ giậm chân, "Nghệ Hưng, anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, tôi nghe mà phát khổ. Với lại, nếu có Tiểu Lộc ở đây, tự cậu nói xem cậu thích cái gì?"

Ta trầm mặc thật lâu, nhìn vẻ mặt chờ mong của mọi người, rốt cuộc bùng nổ, "A!" Hét chói tai xong, ta thừa dịp mọi người chưa kịp hoàn hồn, vội vàng hét lên: "Em không có mang thai, thật sự không có mang thai, lại càng không cưới chạy. Em cùng Ngô Thế Huân không có một chút quan hệ nào, chúng em không có qua đêm, em cũng không có cưỡng bức hắn, em còn là xử nam!"

Dứt lời, tất cả lặng ngắt như tờ.

Mọi người vừa rồi còn đang phấn chấn bây giờ vẻ mặt như ăn phải phân, quạ đen lượn qua phòng biên tập, không khí... không phải là xấu hổ bình thường.

Mấy giây sau, chị Tiếu Phù phản ứng trước tiên, "Mang thai cái gì? Cưới chạy cái gì?"

Vẻ mặt Bạch Hiền cũng mờ mịt, chống cằm nói: "Ngô Thế Huân? Chuyện có liên quan gì với Phó tổng giám đốc Ngô?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ em cũng muốn mời cả Phó tổng giám đốc Ngô đi ăn cơm?" Tiểu Trịnh nhăn mặt, nói giọng không mong muốn: "Đừng được không? Mặc dù hắn trông ưa nhìn, nhưng nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng băng giá kia, chị sợ ăn không ngon."

"Đúng vậy!" Tiểu Chí bóp tay, "Lộc Hàm tiểu tử đầu thật là gian trá, không ngờ muốn mời Phó tổng Ngô đi để ảnh hưởng tới sức ăn của chúng ta. Chị nói cho cậu biết, lần này cậu thăng chức chuyện mời ăn cơm là tuyệt đối không trốn được đâu, tôi đã thương lượng kỹ với ông xã rồi, cơm trưa cũng không ăn, đến ăn của cậu."

"Thăng, thăng chức?" Nghe hai chữ đó xong, ta đã gần như muốn ngã. Tại sao có vẻ như ta và mọi người đang ông nói gà bà nói vịt?

Bạch Hiền đại khái hiểu được, xoa đầu nói: "Lộc Hàm, chúng ta đang nói chuyện em thăng chức, không phải mang thai với kết hôn."

Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Tiểu Duy và Tiểu Chí nhìn nhau, rốt cuộc, Tiểu Chí gật đầu giải thích: "Mấy hôm nay em không đi làm, trưởng phòng Kim nói với bọn chị là em đang nghỉ phép. Hôm nay công ty họp đột xuất, Tổng giám đốc Lưu bỗng nhiên tuyên bố em thăng chức thành công, bây giờ đã là biên tập chính thức. Hôm nay cuối buổi họp còn bảo phòng hành chính bọn chị chuẩn bị hợp đồng mới nữa!"

Ta chớp mắt, ngạc nhiên nhìn chị Tiếu Phù. Chị Tiếu Phù hờ hững rút điếu thuốc, lạnh như băng nói:

"Ừ, em tăng một lèo hai cấp, cho nên mọi người ồn ào đòi em mời cơm."

Sét———– Đánh————- Trời————- Quang!

Sao cái phiên bản này cùng với những gì Ngô Thế Huân nói hoàn toàn, hoàn toàn không giống nhau?

Ta bị sét đánh trúng đỉnh đầu, hồn lìa khỏi xác, mắt thấy mạng không còn giữ được bao lâu, đột nhiên cửa phòng sếp mở ra.

"Lộc Hàm đến rồi à? Vào đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Nghệ Hưng vỗ vỗ bả vai ta, "Cố... cố lên! Đây là... bài phát biểu trước khi thăng chức."

Vào văn phòng, quả nhiên, gian trá thụ Ngô Thế Huân cũng đang cười mỉm ngồi trên sô pha đọc tạp chí. Ta thật muốn nhảy đến bóp chết hắn, đáng tiếc, có sếp ở đây, ta không dám.

Ta run rẩy hỏi: "Sếp, chuyện này rốt cuộc là sao? Em gửi đơn từ chức cho anh, anh không nhận được ạ?"

Kim Chung Nhân đẩy gọng kính vàng trên mắt, vẻ mặt nghiêm túc, "Ai bảo cậu muốn từ chức là có thể từ chức? Tôi đồng ý chưa?"

Ta nghẹn họng, công ty có quy định, trước khi từ chức một tháng phải viết đơn, bày tỏ tôi không còn muốn tiếp tục công tác, rồi muốn đi đâu thì mới được đi. Sếp thuận tay lôi đơn từ chức của ta ra, giơ giơ lên nói: "Bây giờ đã thăng chức đến biên tập, còn muốn đi sao?"

Ta nhíu mày, chăm chú nhìn Ngô Thế Huân, do dự có nên nói ra bí mật của hắn hay không. Đang suy tính, Ngô Thế Huân vốn đang cúi mặt xem tạp chí lại ngẩng đầu lên, trùng hợp đụng với ánh mắt của ta.

"A", Ngô Thế Huân cười như gia vật vô hại, "Lộc Hàm, nghe nói cậu thăng chức nên muốn mời đồng nghiệp ăn cơm, tôi là người có công nhất, chắc là cũng có phần chứ?"

Đầu óc ta đã loạn càng thêm loạn, nhịn không được gào to, "Tóm lại chuyện gì đã xảy ra hả??"

Sếp vuốt vuốt mũi, cuối cùng nói từ đầu đến cuối ra, "Lộc Hàm, không thể phủ nhận, sức bật của cậu rất mạnh, ở phương diện viết bài cũng có sự tỉ mỉ và sức cuốn hút mà Bạch Hiền và Nghệ Hưng không có, cho nên, thật ra từ đầu năm tôi đã từng gửi báo cáo cho Tổng giám đốc Lưu, hy vọng có thể bồi dưỡng trọng điểm cho cậu."

Ngô Thế Huân nhướng mày, sếp nói tiếp: "Nhưng mà để làm nòng cốt cho tòa soạn, không phải chỉ cần có tài là được, cho nên, chúng ta làm ra một vài thí nghiệm nhỏ."

Ta nhíu mày, thí nghiệm? Ta chợt sực nghĩ, chẳng lẽ?!

Ngô Thế Huân nghe đến đó, quả nhiên duỗi người lười biếng nói: "Lần sau có làm thí nghiệm thì đừng tìm đến tôi bảo diễn trò, con trai phòng biên tập các người từng người một đều là bé hạt tiêu."

Ta trợn mắt, líu lưỡi, "Chẳng lẽ! Chẳng lẽ!"

"Ừm", sếp gật đầu, "Nội dung thử thách chính là cố ý để trưởng phòng phóng viên gây khó dễ với cậu, uy hiếp dụ dỗ cậu trộm tài liệu của phòng biên tập. Lộc Hàm, cậu làm tốt lắm, lá đơn từ chức này không chỉ bảo vệ danh dự của chính cậu, mà còn là đáp án thỏa mãn nhất cho bài thi thăng chức của cậu."

Ta hoàn toàn sợ ngây người. Sao lại như thế này? Nói như vậy, không chỉ Ngô Thế Huân, sếp, mà ngay cả Đại Boss cũng đã sớm biết chuyện ta là hủ nam? GV của ta... Chuyện này bảo ta làm sao mà chịu đựng nổi?

Quan trọng hơn là, Ngô Thế Huân bức bách ta như vậy, thì ra không phải vì cảm thấy ta đùa với ta vui, mà là chịu sự nhờ vả của sếp? Hức, tại sao sau khi biết sự thật, tâm lý của ta lại có chút cảm giác mất mát thế này?

Sếp trả đơn từ chức lại cho ta, nói: "Lộc Hàm, hôm nay cậu có thể bảo vệ bí mật của ban biên tập, cho nên chúng ta hoàn toàn có thể tin tưởng, một ngày kia, cho dù cậu ngồi vào một vị trí rất cao, cũng có thể bảo vệ bí mật của tạp chí Thực Thượng. Vì vậy, cố lên! Cậu đã hoàn thành thử thách, chúc mừng!"

Nghe được hai chữ "Chúc mừng", ta nhịn không được nghiến răng kèn kẹt, tiện đà oán hận nhìn sang Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân không có một chút cảm xúc hối hận nào khi lừa ta, thản nhiên cười lấp lánh: "Tôi đã nhắc nhở cậu từ trước, người bụng dạ xấu xa nhất không phải là tôi."

Ta nắm chặt nắm đấm, không nói nên lời.

Nói như vậy, ta bị đùa bỡn? Hơn nữa, hồi nãy ta còn ngu ngốc lớn tiếng tuyên bố phủ nhận chuyện kết hôn, sinh con với Ngô Thế Huân trước mặt đồng nghiệp. Đang lúc buồn bực, chợt nghe bên ngoài dường như lâm râm truyền đến tiếng nói chuyện của Bạch Hiền và Tiểu Chí.

"Nghe thấy không? Vừa rồi Lộc Hàm nói cái gì mà cưới chạy, Phó tổng Ngô, có phải thằng bé có xu hướng háo sắc không?"

"Haizz, đứa bé đáng thương, chỉ sợ là mê Ngô Băng Sơn đến phát điên rồi! Ngay cả thân phận xử nam cũng bại lộ ra."

"..."

Ta nghiêm túc hoài nghi, ta có tiềm chất bi kịch. Từ chức tốt đẹp biến thành thăng chức, rõ ràng là từ bi kịch chuyển thành hài kịch, ta cũng có thể phát triển nó thành bi ai như bây giờ. Háo sắc? Ngô Thế Huân , thật sự là một ngày không đùa bỡn ta ngươi sẽ không thoải mái sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net