Chương 26: Thử giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà cho Ultraman ăn rồi đi tắm, ta còn chưa kịp nằm xuống nghỉ ngơi một lát, Ngô Thế Huân đã đúng hẹn mò đến. Thị uy cưỡng ép, ta câm nín rơi lệ theo Ngô Thế Huân lên xe. Bác gái tầng một không rõ chuyện, cũng đi theo gạt lệ nói: "Lộc Lộc, cuối cùng con cũng tìm được bố dượng cho Ultraman rồi."

Ta xấu hổ, nhưng mà vẫn không quên cò kè mặc cả với Ngô Thế Huân. Ta tươi cười nói: "Phó tổng Ngô, tối hôm qua thật sự cảm ơn anh. Nhưng mà tôi thấy cái giường bị tôi nôn bẩn đấy chỉ cần đổi ga trải giường là được mà? Thế này nhé, tôi mua cho anh bốn bộ ga giường tốt nhất, còn giường thì thôi nhé?"

Ngô Thế Huân vừa lái xe vừa liếc mắt cười lạnh lùng, "Hôm nay lúc em ấy đi, cậu không thấy à? Em ấy nói, tối nay trước khi em ấy về, nhất quyết phải có giường mới."

Ta câm nín, vô cùng nghi ngờ mĩ nam sáng nay không biết từ đâu chui ra trong nhà Ngô Thế Huân là hắn thuê tới, thế nên tiếp tục thăm dò. "Hì, mĩ nam sáng nay là ai thế?"

Ngô Thế Huân nghe vậy, nửa cười nửa không, nhìn chằm chằm ta, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cậu ghen à?"

Ta nghẹn, lảng sang chuyện khác, "Lái xe, lái xe."

Ngô Thế Huân liếc mắt, giống như đang trêu một con nai nhỏ, nói một câu khiến ta như bị gai chọc vào lưng: "Yên tâm đi, so với cậu, cậu ấy cư xử rất chừng mực, sẽ không diễn cái trò xiếc cỏn con tập kích bất ngờ ấy."

Một lần lỡ hôn thành thiên cổ hận!

('Nhất thất vẫn thành thiên cổ hận', nhại theo 'nhất thất túc thành thiên cổ hận' – một bước sa chân thành thiên cổ hận)

Đến cửa hàng đồ gia dụng, Ngô Thế Huân không hổ là công tử nhà giàu điển hình, xem đi xem lại mãi vẫn không vừa mắt, cuối cùng lại nhìn trúng cái giường tròn xa xỉ giữa cửa hàng.

Tiểu thư PR thấy Ngô Thế Huân đi đi lại lại quanh cái giường tròn, đôi mắt lóe sáng kích động như nhìn thấy con mồi, nhiệt tình quảng cáo: "Chiếc giường này của chúng tôi làm từ gỗ thô nhập khẩu từ Pháp, nếu tiên sinh mua ngay bây giờ, chúng tôi còn tặng kèm một bộ bốn chiếc drap trải giường trị giá hai mươi ngàn chín trăm chín mươi chín đồng, mặt khác còn có bộ nệm lò xo này ———–"

Ta cười cười với tiểu thư PR, kéo Ngô Thế Huân ra góc nói nhỏ: "Phó tổng Ngô, anh xác định tôi phải mua chiếc này?"

Ngô Thế Huân nhướng mày theo thói quen, vẻ mặt "Cậu không mua chẳng lẽ tôi mua". Ta hít sâu, quyết định mặc kệ có phải Ngô Thế Huân đang đùa giỡn ta hay không, nhất định phải giành lại ít quyền chủ động, "Nếu là tôi mua, hẳn là tôi chọn chứ?"

Quả nhiên, Ngô Băng Sơn đang chuẩn bị hạch tiền ta, nghe thấy lời này liền khó chịu, "Cậu chọn?"

Ta gật mạnh đầu, "Nhà tôi còn một chiếc giường tròn lớn, chưa ngủ lần nào, tôi lấy cái kia đền cho anh. Còn nữa, tôi sẽ mua một bộ ga còn tốt hơn bốn chiếc được tặng này cả ngàn cả vạn lần, thật sự đáng giá hai mươi ngàn chín trăm chín mươi chín đồng."

Thật ra, ta còn một chiếc giường tròn, là chiếc lúc ấy thầy u chuẩn bị để ta làm đám cưới, sau này đám cưới không thành, ta lại rời khỏi nhà, chiếc giường tròn kia liền nằm trơ trọi trong tầng hầm của nhà ta, đến bây giờ vẫn chưa bóc tem, bây giờ coi như tận dụng.

Bên này, tiểu thư PR thấy hai người chúng ta nói nhỏ, sợ con vịt đến miệng còn bay đi, bắt đầu chuyển đối tượng thuyết phục, lôi kéo ta tíu tít, "Phu nhân", cậu đừng do dự nữa. Chiếc giường này của chúng tôi 100% là loại giường tròn chất lượng tốt nhất. Cậu xem đường kính của nó, so với các loại giường tròn khác đều lớn hơn rất nhiều, chắc chắn đủ cho cậu cùng tiên sinh đây thoải mái lăn lộn!"

Lời dứt, ta và tiểu thư PR bốn mắt nhìn nhau. Tiểu thư PR có lẽ nóng lòng buột miệng, có lẽ ý muốn nói rằng giường tròn nhà cô ấy tốt hơn so với đối thủ cạnh tranh một ngàn một vạn lần, nhưng chữ "lăn lộn" này, thật sự là rất rất rất mạnh mẽ táo bạo.

Bỗng nhiên ta tưởng tượng ra hình ảnh ta cùng Ngô Thế Huân lăn lộn trên giường...

Ta còn chưa kịp mở miệng giải thích "Chúng tôi mua giường không phải để lăn lộn" và "Tôi không phải "phu nhân" của hắn", máu mũi của ta đã hào hứng chảy thẳng xuống, trong chốc lát, bầu không khí càng có vẻ quái dị.

Ta thấy sắc mặt của tiểu thư PR hết hồng lại trắng, trắng lại chuyển sang xanh, vội ngẩng đầu giải thích: "Tôi, tôi, tôi tối qua uống nhiều rượu, cho nên, máu không tuần hoàn."

Ngô Thế Huân lặng lẽ đưa cho ta một chiếc khăn tay, cười đến vẻ mặt rực rỡ, cố ý kề sát miệng vào tai ta, nói một câu rồi quay sang tiểu thư PR: "Không cần nói nữa, cô đóng gói giúp tôi đi." Ta cứng đờ tại chỗ, không gì so sánh nổi. Câu mà Ngô Thế Huân nói vào tai ta là, "Đừng bảo cậu đang tưởng tượng cái gì không trong sáng đấy? Phải không?!"

Cuối cùng, vẫn là Ngô Thế Huân lấy khoản tài chính kếch xù, phong thái phóng khoáng coi tiền như rác mua cái gọi là 'Giường tròn chế tác từ gỗ thô nhập khẩu từ Pháp'. Nhìn cái giường tròn hào nhoáng, ta cố gắng xoay chuyển tình thế, thề lần này 100% không làm Dương Bạch Lao (Cha của Bạch Mao Nữ).

Ta nói: "Phó tổng Ngô, cái giường này là anh mua, tiền cũng là anh trả, tôi không đồng ý, thế nên tôi không liên quan đến cái giường này."

Ngô Thế Huân trừng mắt, "Có phải cậu định nói cậu không trả tiền?"

Ta cắn răng, cẩn thận suy nghĩ: thứ nhất, nôn bẩn ga giường phải bồi thường giường, đúng là chuyện lạ trong thiên hạ. Ngô Thế Huân câu kết với mĩ nam kia trêu đùa ta, muốn ta ngoan ngoãn gật đầu, chẳng hóa ta còn Ultraman hơn cả Ultraman; thứ hai, ngày trước chịu đựng Ngô Thế Huân thị uy là vì hắn biết bí mật hủ nam của ta, đương nhiên, bây giờ việc này đã thành bán công khai, ta không cần phải vì điểm yếu này mà tiếp tục tự hành hạ bản thân; thứ ba, giường là Ngô Thế Huân mua, nói muốn ta trả tiền cũng là hắn tự quyết định, từ đầu tới cuối ta cũng chưa nói qua, dù sao ta cũng không giống với Dương Bạch Lao, không ghi giấy vay nợ, không ký tên điểm chỉ, bây giờ ta chối không nhận, xem Ngô Thế Huân làm gì được ta.

Ta trưng vẻ mặt "Đòi tiền không có, đòi mạng thì có một cái" nhìn thẳng Ngô Thế Huân, lúc đầu ta cứ tưởng mặt Ngô Thế Huân sẽ đen như đít nồi, ai ngờ, trước mặt ta... Lại là khuôn mặt tươi cười như hoa đào hé nở. Ặc! Ta đần mặt. Phải công nhận, Ngô Băng Sơn mặt lạnh này khi lộ ra điệu cười hồ ly quyến rũ, quả thật rất dễ nhìn.

Người nào đó tiếp tục trưng bộ mặt hồ ly gian ác cười quyến rũ, "Lộc Hàm, đã từng có ai nói với cậu, bộ dạng quỵt nợ của cậu rất đáng yêu chưa?"

"What?" Ta nghẹn họng trân trối nhìn Ngô Thế Huân chằm chằm, có cảm giác hắn bị ma nhập, loại giọng điệu chọc ghẹo lãng mạn này cũng có thể phát ra từ miệng Ngô Băng Sơn sao?

Ngô Băng Sơn không cho ta thời gian sợ hãi than thở, làm bộ dạng từ ái vỗ vỗ đầu ta, "Thật ra, tôi vốn không định để cậu trả, giường này coi như tôi mua."

Nghe xong câu này, mắt ta tức khắc sáng như sao, nhấc chân trước, vẫy đuôi, "Thật á?"

"Thật."

"Sao tự nhiên anh tốt thế?"

Nghe vậy, Ngô Thế Huân cười càng gian ác, chống cằm trưng bộ mặt đáng yêu nói: "Ngày trước là vì phải diễn trò ép cậu, bây giờ," Ngô Thế Huân dừng một chút, ám muội nói, "Quan hệ của chúng ta không giống lúc trước nữa!"

Lúc đó ta vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn vì không mất tiền, vẫy vẫy đuôi lấy lòng, "Quan hệ không giống lúc trước? Ha ha! Không giống lúc trước như thế nào?"

Dứt lời, nụ cười nịnh nọt của ta bắt đầu cứng đờ, đang định thầm kêu không tốt thì đã muộn. Ngô Thế Huân vươn tay giữ ta lại, dùng giọng điệu cực kỳ buồn nôn thổi một hơi vào tai ta, nói: "Không phải cậu đã cường bạo tôi trước mặt mọi người à? Cậu nói, quan hệ giữa chúng ta còn có thể như trước được à? Phải không?"

Ai cũng có thể nhận ra Ngô Thế Huân lúc này không bình thường, ta nhớ ra ở công ty từng lưu truyền một câu: Sếp và Ngô Thế Huân là "Song kiếm hợp bích", hai người tuy là đối thủ một mất một còn, nhưng có chung một đặc điểm là ———– có thù tất báo. Tại sao, tại sao cái tin tình báo quan trọng như thế mà ta cũng có thể quên được cơ chứ?

Còn ngốc nghếch theo hắn đi mua giường, lại ngốc nghếch trở về nhà hắn, lại ngốc nghếch từng bước một dẫm vào cái bẫy của hắn. A, mẹ ơi, con muốn về nhà.

Bên này Ngô Thế Huân thấy ta run rẩy, "dịu dàng" vuốt nhẹ vành tai của ta nói: "Lộc Hàm, tiền thì không cần rồi, nhưng mà, cậu có nên làm cái gì đó để tỏ ý cảm ơn hay không?"

Răng ta run run va vào nhau, nói năng loạn xạ, "Anh... anh muốn... muốn... thế... thế nào?"

"Ha ha", Ngô Thế Huân cười lạnh lùng, dường như lộ ra răng nanh giữa cái không khí đã đóng băng, "Cậu xem, giường thì đã mua rồi, có phải nên tìm người thử giường hay không?"

Thử, thử giường?

Thử như thế nào?

Ta nhìn chiếc giường tròn xinh xắn, câm nín nuốt nuốt nước bọt, lần đầu tiên trong đời có cảm giác tuyệt vọng như nai rơi vào miệng sói.

Tớ dạo nay bận ôn thi điên cuồng quên luôn 2 bạn trẻ! Tiến triển nhẹ a~ Trường tớ năm nay thi sớm! Có bạn nào ở quận TĐ đang khổ sở như tớ không?*khóc*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net