Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Châu Kha Vũ đi vào quán cà phê, Trương Gia Nguyên cũng định giơ tay lên chào hỏi, kết quả ống tay áo va phải cốc kem bên cạnh, trùng hợp thế nào lại làm đổ lên cả quyển vở bài tập

"Ai da mẹ ơi" để cứu vớt thành quả lao động cả tối hôm qua, Trương Gia Nguyên tay không bốc nửa viên kem còn lại bỏ vào ly, bàn tay dính nhớp nháp toàn kem là kem.

Châu Kha Vũ bước nhanh tới ngồi xuống ghế đối diện, lấy khăn giấy từ trong balo ra giúp Trương Gia Nguyên thu dọn.

"Cảm ơn nha." Trương Gia Nguyên cảm thấy có chút mất mặt nên chỉ lo cúi đầu lau sạch sẽ kem trên tay.

Vì vậy, cậu không nhìn thấy ánh mắt người đối diện đang nheo lại nhìn mình.

Châu Kha Vũ cảm thấy rất may mắn vì hôm nay cậu đã mang khăn giấy theo.

Lộn xộn một lúc lâu, lời chào làm quen mà Trương Gia Nguyên đã luyện tập sẵn trong đầu mười mấy lần xem như bỏ, trong đầu giờ đây chỉ còn ly kem mới vừa ăn được một ngụm và bài tập về nhà làm cả đêm hôm qua vừa bị cậu làm bẩn hết cả.

Châu Kha Vũ nhìn cậu cúi đầu buồn bã, giơ tay muốn xoa đầu cậu, nghĩ lại cảm thấy mình quá đột ngột rồi nên chỉ có thể rút tay về.

"Thế nào rồi?" Châu Kha Vũ nhích tới gần mới phát hiện mùi vị ngọt ngào của sữa tươi caramel, không phải là mùi thơm từ hương liệu của quán cà phê mà là mùi tin tức tố trên người Trương Gia Nguyên.

Alpha nhìn chằm chằm tuyến thể của Omega là một hành động tương đối thất lễ, Châu Kha Vũ muốn xem thử sau gáy của cậu nhưng không dám, ánh mắt đảo loạn khắp nơi, giọng nói lắp bắp: "Cậu...cậu không có dán miếng dán ức chế sao?".

Trương Gia Nguyên sờ sờ miếng dán ức chế sau gáy, có chút chột dạ: "Tớ dán rồi mà"

Dán rồi mà tin tức tố còn nồng như vậy.

Trương Gia nguyên cố gắng giải thích: "Tớ mới vừa học xong tiết thể dục"

May mắn thay Châu Kha Vũ sơ suất, không để ý đến việc tại sao Trương Gia Nguyên vừa học xong tiết thể dục mà lại đang mặc quần jeans.

"Cậu cũng đến làm bài tập à?" Châu Kha Vũ nhìn về phía tập sách của Trương Gia Nguyên.

"Đúng vậy, chỗ này không khí không tệ." Nhắc tới bài tập, Trương Gia nguyên lại ủ rũ, bài tập đã bị dính toàn kem, lại phải chép lại từ đầu rồi.

Lúc nãy Trương Gia Nguyên vừa ồn ào một trận, trong quán có bao nhiêu người đều nhìn về phía này.

Trong đó, có mấy người là Alpha.

Châu Kha Vũ ngửi mùi sữa tươi caramel nồng nặc trong không khí, cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Nhìn cậu ấy làm gì chứ, người nào người nấy rảnh rỗi lắm hay gì.

"Bọn mình vào phòng tự học đi"

"Hả?"

"Ừm... Cái đó, ý của tớ là... chỗ này hơi đông người, có chút ồn ào..." Châu Kha Vũ cảm thấy đầu óc mình hôm nay hình như không đủ dùng.

Đầu tiên là lần trước đột nhiên không nói gì lại đi hôn người ta, bây giờ lại rủ rê người ta vào phòng tự học, có khi nào bị hiểu lầm thành biến thái rồi bị tố cáo lên Hiệp hội bảo vệ Omega không, cứu mạng với.

"Được thôi".

"Dù gì cậu cũng đang làm bài tập tớ tới đây cũng để làm bài tập, hả, cậu vừa mới nói cái gì?" Hai giây sau Châu Kha Vũ mới kịp phản ứng lại, hình như vừa rồi Trương Gia Nguyên mới đồng ý thì phải.

Hai người ở riêng cùng nhau, Trương Gia Nguyên cầu còn không được.

"Ồ vậy vậy.... tụi mình đi thôi". Lúc Châu Kha Vũ đứng dậy có hơi gấp gáp, đầu gối đụng vào góc bàn, đồ đạc trên bàn phát ra tiếng lẻng xẻng.

Lại thu về cả đống sự chú ý.

Châu Kha Vũ tâm tình không được tốt, đứng bên cạnh Trương Gia Nguyên chờ cậu dọn dẹp sách vở, không ý thức được bản thân đang vô tình phóng tin tức tố ra, hoà trộn với mùi sữa tươi caramel.

Tin tức tố mùi khói pha lẫn gỗ linh sam của Châu Kha Vũ có tính công kích không hề nhỏ khiến cho đám Alpha đang xem náo nhiệt cảm nhận được, rối rít thu lại ánh mắt tiếp tục làm chuyện của mình.

Trương Gia Nguyên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Châu Kha Vũ đang cười cứ như trúng số vậy.

"Đi thôi." Châu Kha Vũ thu lại nụ cười, cùng Trương Gia Nguyên rời đi

Ra khỏi quán cà phê, gió vừa thổi một cái mùi tin tức tố ngọt ngào trên người Trương Gia Nguyên bay đi hơn một nửa, mùi gỗ linh sam càng rõ ràng hơn.

"Châu Kha Vũ, cậu có thể thu tin tức tố lại không?".

Trương Gia Nguyên cảm thấy hơi kì quái, mặc dù tin tức tố của Châu Kha Vũ rất có tính công kích, nhưng cũng sẽ không khiến cho người khác phóng tin tức tố của mình ra để phân cao thấp với cậu ấy.

Trương Gia Nguyên nghĩ rằng chắc là do định lực của cậu ấy rất tốt.

Chẳng qua là mùi tin tức tố của Châu Kha Vũ làm người khác ngửi thấy rất dễ sặc. Khác biệt rất lớn với cái mùi gỗ linh sam nhẹ nhàng khoan khoái mà mọi người vẫn hay nói đến.

Châu Kha Vũ quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt là kinh ngạc không giấu được : "Sao cậu biết tên tớ?".

Trương Gia Nguyên chắp tay thành quyền: "Giáo thảo đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu"

*Giáo thảo: hotboy trường, ở đây Trương Gia Nguyên đang chào kiểu phim kiếm hiệp ấy nên mình xin được để Hán Việt, những chỗ khác vẫn dịch là hotboy.

Cái danh hotboy trường này Châu Kha Vũ đã sớm nghe mọi người gọi mình như thế rồi, nhưng khi nghe Trương Gia Nguyên nhắc tới lại có cảm giác không giống lắm.

Châu Kha Vũ nháy mắt mấy cái: "Cậu là đang khen tớ đẹp trai đúng không?"

"Cũng có thể hiểu như vậy đi." Tâm tình Trương Gia Nguyên có chút phức tạp.

Ai đồn cậu ta tích chữ như vàng vậy hả? Sao lại còn nói nhiều hơn cả mình vậy?.

Trương Gia Nguyên nhìn cậu ta cười cứ như một tên ngốc mà lòng thầm hoài nghi cái danh hotboy trường lạnh lùng mà diễn đàn trường đồn đãi kia, khác biệt quá lớn rồi.

Châu Kha Vũ nửa ngày sau mới cất nụ cười đi, nghiêm mặt nói: "Tớ là Châu Kha Vũ, năm hai khoa Đối Ngoại, còn cậu?"

"Trương Gia Nguyên, khoa Nghệ Thuật, cũng học năm thứ hai."

Châu Kha Vũ một hơi dẫn Trương Gia Nguyên leo lên lầu năm, tìm một phòng học trống ở cuối hành lang.

Trương Gia Nguyên sợ Châu Kha Vũ nhìn ra sơ hở sau gáy cậu nên tìm chỗ phía sau Châu Kha Vũ ngồi xuống, nghiêm chỉnh viết lại bài tập lần nữa.

Chưa viết được hai hàng Châu Kha Vũ đã thở dài, xoay người nằm vật xuống, tựa cằm lên bàn.

Khoảng cách quá gần, Trương Gia Nguyên không nhịn được dựa vào lưng ghế nói: "Cậu làm gì thế?"

"Trương Gia Nguyên, tính cảnh giác của cậu tệ thật đấy." Châu Kha Vũ nói.

Trương Gia Nguyên có miệng nhưng không biết nên đáp thế nào.

"Không nên để lộ tin tức tố của mình, rất nguy hiểm đó" Châu Kha Vũ cau mày: "Còn nữa, không nên đi theo người lạ đến nơi vắng người như thế này, lỡ đâu người đó có ý đồ xấu với cậu thì sao?".

Trong lòng Trương Gia Nguyên thầm nghĩ tui là một Alpha thì có gì mà phải sợ. Tìm cả cái trường này cũng chẳng có mấy ai đánh lại được tui đâu

"Vậy cậu thì có ý đồ gì không đó?"

Châu Kha Vũ nhướng mắt nhìn cậu: "Cậu nghĩ sao?".

"Tớ thấy cậu giống một người tốt nhưng giả vờ làm người xấu vậy" Trương Gia Nguyên cười híp mắt.

Châu Kha Vũ nhìn cậu cười có chút phiền lòng, không nhịn được trả lời: "Còn tớ lại thấy cậu giống người xấu nhưng thích cải trang thành người tốt ấy."

Trương Gia Nguyên nghĩ mắt nhìn người cậu cũng không tồi nha, nhận xét đúng đấy

"Tớ chỉ thuận miệng nói thôi, cậu đừng giận." Trương Gia Nguyên nhìn thấy gương mặt Châu Kha Vũ hơi khó chịu, quyết định dỗ dành một chút, "Tớ biết cậu là người tốt, nếu không lúc trong ngõ hẻm nhỏ đó cậu đã không ôm tớ rồi".

Hai tai Châu Kha Vũ đỏ lên: "Cái đó... Lần trước cám ơn cậu nhé."

"Đừng khách sáo. Không nghĩ tới cậu lại được hoan nghênh đến như vậy đấy"

Châu Kha Vũ vốn đang định nói về việc Omega nên bảo vệ tốt bản thân mình như thế nào, nên cẩn thận ra sao đã bị Trương Gia Nguyên đánh lạc chủ đề, chỉ đành nhìn chằm chằm bài tập của Trương Gia Nguyên không biết nên nói cái gì cho phải.

Hay là giúp cậu ấy chép lại bài tập?

Trương Gia Nguyên cầm bút chọt chọt cánh tay Châu Kha Vũ: "Alpha như cậu sao lại biết những thứ này"

Châu Kha Vũ nghe ra đang chế nhạo mình, bĩu môi: "Tớ cũng đâu phải là Alpha đâu".

Trương Gia Nguyên tự động lý giải ý của Châu Kha Vũ thành cậu ấy không giống với các Alpha khác.

Này cũng trùng hợp nhỉ, tớ cũng không giống với những Alpha khác lắm.

Chúng ta hình như là trời sinh một đôi đấy Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ căn bản không có khó gần như mọi người đồn đãi, ngược lại cậu thậm chí còn bình dị gần gũi hơn Trương Gia Nguyên tưởng tượng.

Trương Gia Nguyên ôm đàn ghi-ta ngồi trên ghế câu được câu không vừa trò chuyện vừa gảy đàn.

Ngô Vũ Hằng lại tới kí túc xá ăn ké đầu thỏ cay, vừa nhả xương vừa nói chuyện: "Cậu ấy khó gần gũi là thật, nhưng thân thiện cũng là thật, cậu tìm cậu ấy giúp đỡ gì cậu ấy cũng sẽ giúp, nhưng cũng không nhiệt tình thân thiện mấy".

Trương Gia Nguyên thầm nghĩ, vậy chắc cậu ta là kiểu người trong nóng ngoài lạnh nhỉ.

Phó Tư Siêu muốn hỏi Trương Gia Nguyên báo thù tới bước nào rồi nhưng Ngô Vũ Hằng vẫn còn ở đây nên không thể nói quá rõ ràng: "Nguyên Ca, tiếp theo cậu định làm thế nào?"

Trương Gia Nguyên sững sờ, cậu vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này.

Sau khi cùng nhau gặp mặt lần trước, hai người vẫn hay hẹn nhau cùng đến phòng tự học.

Trương Gia Nguyên thật ra thì không thích học cho lắm, nhưng Châu Kha Vũ quá nhiệt tình làm cậu cũng không tiện từ chối, cậu ấy hỏi thời khoá biểu của Trương Gia Nguyên sau đó canh thời gian giúp Trương Gia Nguyên chiếm chỗ ngồi sẵn trong thư viện.

Chỗ ngồi cũng đã chiếm rồi, không ngao du trong bể tri thức nhân loại thì thật là lãng phí tài nguyên mà.

Trương Gia Nguyên nghiêm túc ngồi học nhạc lý, chỉ thuận tiện ngồi bên cạnh Châu Kha Vũ thôi nha.

Có lúc sau khi tan học Trương Gia Nguyên đến, Châu Kha Vũ có việc bận hay đi đâu đó sẽ để sẵn cho cậu cốc trà sữa hoặc một cái bánh ngọt. Trên bàn còn dán một giấy note nhỏ rằng mình đi đâu, khi nào sẽ quay lại.

Trương Gia Nguyên từ bỏ ý định trở về ký túc xá đánh game, ngồi ở thư viện vừa ăn vừa chơi điện thoại di động, thuận tiện chờ Châu Kha Vũ quay lại.

Nhiều lần như vậy, Trương Gia Nguyên khó tránh khỏi có vài ý nghĩ kỳ quái, không nhịn được chụp lại ảnh đăng lên vòng bạn bè, hỏi: Anh em ơi như này là như nào, cậu ta cảm thấy tôi không có tiền ăn cơm à?

Lâm Mặc trả lời một đống dấu chấm thang, Hồ Diệp Thao thì lại gửi cả nùi meme.

Chỉ có Phó Tư Siêu nghiêm túc trả lời: Cậu đoán xem tại sao tui ngày nào cũng mua cả đống đầu thỏ cay cho Hanh Hanh ăn?

Trương Đằng phát lì xì trong nhóm chat, để tên là nhiệt liệt chúc mừng Trương Gia Nguyên có hi vọng thoát ế.

Trương Gia Nguyên mở ra, 1 tệ

Quá vô lý.

Ngô Vũ Hằng nhìn Trương Gia Nguyên không nói lời nào, tưởng rằng cậu đang suy nghĩ nên làm thế nào để mối quan hệ của hai người có bước tiến triển mới.

"Tháng sau hội học sinh tổ chức hoạt động ngoại khoá, hay cậu đến tham gia đi, ít ra còn có thể tính thời gian tham gia hoạt động tình nguyện."

Phó Tư Siêu phụ họa: "Không bằng thừa dịp hoạt động này tiếp xúc với nhau nhiều chút, sớm kết thúc hơn."

Ngô Vũ Hằng một bên chuyển tiếp QR code báo danh cho Trương Gia Nguyên, một bên phê bình Phó Tư Siêu: "Kết thúc cái gì mà kết thúc, cậu đừng có trù hai người họ chứ".

Trương Gia Nguyên nhập số chứng minh và mã số sinh viên vào, cảm giác hình như mình vừa bỏ sót chuyện gì đó, vừa ngẩng đầu liền thấy Ngô Vũ Hằng đang cố trộm thịt bò khô trong đống đồ ăn vặt của mình, ngay lập tức bỏ đàn ghita xuống, chiến đấu sinh tử với cậu ta.

...

Đến khi hoạt động ngoại khóa thông báo, Trương Gia Nguyên mới nhận ra mình đã để lộ sơ hở gì.

Lúc tham gia hoạt động trường sẽ bao chỗ ở, sắp xếp phòng tách biệt cho A và O. Danh sách chia phòng sẽ dựa theo bảng chữ cái để sắp xếp.

Trương Gia Nguyên nhìn hai cái tên được xếp ở cùng phòng với nhau, chỉ thấy não cậu ong ong vài tiếng.

Trương Gia Nguyên chỉ sợ Châu Kha Vũ sẽ chạy đến hỏi tội, không nói hai lời đưa Châu Kha Vũ vào danh sách đen.

Suy nghĩ như vậy vẫn chưa đủ, cậu thay cả ảnh đại diện màu đen, đăng vòng bạn bè chiếu cáo thiên hạ, rảnh rỗi chớ quấy rầy, đang chuyên tâm ôn tập.

Châu Kha Vũ muốn nhắn tin hỏi Trương Gia Nguyên có muốn ăn kem vị Maccamadia hay không, vừa lúc cửa hàng tiện lợi hôm nay mới nhập hàng mới.

Kết quả gửi tin nhắn không được mà chỉ hiển thị mỗi dấu chấm than đỏ to đùng.

Châu Kha Vũ đầu hiện đầy dấu chấm hỏi, chạy tới văn phòng hội học sinh hỏi Ngô Vũ Hằng.

Phó Tư Siêu cũng ở đây, Châu Kha Vũ biết cậu cùng Trương Gia Nguyên là bạn bè, nắm chặt người không buông.

Phó Tư Siêu chỉ có thể biện bừa một lí do, nói rằng ngày mai có một bài kiểm tra mà tỉ lệ rớt môn rất cao nên Trương Gia Nguyên đang vùi đầu ở ký túc xá ôn tập rồi.

"Vậy sao cậu lại có thời gian rảnh rỗi ở chỗ này chơi?".

"Haizz, môn đó khó quá tôi không dám đăng kí học."

Phó Tư Siêu tự biến mình thành kẻ ngốc luôn, cũng không biết Châu Kha Vũ tin hay không.

Trương Gia Nguyên đi tìm người phụ trách xin nghỉ nhưng lại bị từ chối. Hoạt động thực tế lần này lấy chỉ tiêu đầu người cố định, thật vất vả mới tìm đủ người tham gia, thiếu một người cũng không được.

Người phụ trách nhìn thấu suy nghĩ muốn trốn của Trương Gia Nguyên, ngày lên đường vừa đúng bảy giờ đã đứng ở đầu giường cậu gọi dậy, sau đó áp giải người thu thập hành lý đưa lên xe buýt.

Trương Gia Nguyên ngồi ở hàng cuối cùng, kéo mũ lưỡi trai xuống giả vờ đang ngủ bất tỉnh nhân sự

Cảm giác được bên cạnh có người ngồi xuống.

Không thể nào là Phó Tư Siêu, cái tên đó đang ngồi cùng Ngô Vũ Hằng rồi.

Trương Gia Nguyên không biết nếu nói rằng lúc phân chia phòng ở trường sắp xếp sai sót thì Châu Kha Vũ có tin hay không, nhưng vẫn dán miếng dán ức chế lên, phun cả người đầy mùi nước hoa tin tức tố sữa tươi caramel của Omega.

Quả nhiên, là mùi tin tức tố quen thuộc.

Mùi tin tức tố mạnh mẽ của gỗ linh sam, quấn quanh người Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên tự mình phóng ra một chút tin tức tố rượu Bailey, phát hiện hay không mặc kệ cậu ấy.

Châu Kha Vũ rõ ràng đã phát hiện ra, mùi gỗ linh sam càng nồng hơn, mãnh liệt hơn.

Ngô Vũ Hằng kéo cửa sổ xe buýt ra, quay đầu liếc nhìn hai người họ:"Đang ở chỗ công cộng, một vừa hai phải thôi chứ".

Trương Gia Nguyên ngả đầu qua một bên, giả vờ đang ngủ say cái gì cũng không hay biết.

Mùi tin tức tố trong không khí từ từ tản ra, Trương Gia Nguyên nhắm hai mắt ngửi mùi gỗ linh sam, thật sự ngủ thiếp đi.

Châu Kha Vũ cạn lời...

Tới nơi đã là chạng vạng tối, người dẫn đoàn chia thẻ phòng và thông báo tối nay mọi người có thể tự do hoạt động.

Trương Gia Nguyên ôm chặt lấy hành lí của Phó Tư Siêu không chịu buông tay.

Phó Tư Siêu đứng thật xa, ngắm nhìn cây phát tài ở cổng khách sạn.

Ngô Vũ Hằng kéo Châu Kha Vũ đi tới, muốn gỡ ngón tay Trương Gia Nguyên ra nhưng lại bị Châu Kha Vũ đánh một cái lên mu bàn tay.

Ngô Vũ Hằng rất cạn lời: "Cậu giúp ai?".

Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên không nói lời nào.

"Hai người cậu còn ngại ngùng cái gì nữa vậy, đã nộp đơn lên rồi giờ lại đổi ý, rảnh quá hả?"

"Nộp đơn cái gì cơ?" Trương Gia Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên: "Không phải cậu nộp đơn sao?"

Trương Gia Nguyên vẫn chưa hiểu ra "Hả? Đơn xin gì cơ?"

Ngô Vũ Hằng cắt ngang cuộc đối thoại vô nghĩa của hai người họ: "AO ở chung đó, tui với Siêu Siêu cũng nộp đơn để xin ở cùng đây, không phải hai người cũng vậy à?".

Châu Kha Vũ cau mày bắt đầu suy tư, vẻ mặt khó đoán.

Trương Gia Nguyên bất giác nhận ra mình vừa bỏ lỡ cơ hội cứu vãn cuối cùng.

Ngô Vũ Hằng lười quan tâm hai người bọn họ, kéo Phó Tư Siêu cùng vali hành lí rời đi.

Trương Gia Nguyên bỏ cuộc không chống cự nữa, đi theo Châu Kha Vũ vào phòng.

Châu Kha Vũ vô thức xoay thẻ phòng trong tay: "Thế nên phòng này là do hệ thống tự phân chia à?".

Trương Gia Nguyên không nói lời nào, đồng ý với lời Châu Kha Vũ vừa nói.

"Cậu không phải là Omega." Châu Kha Vũ nói với giọng khẳng định.

Trương Gia Nguyên vẫn cúi thấp đầu không nói lời nào.

Trong phòng trầm mặc rất áp lực, Trương Gia Nguyên rốt cục không chịu nổi không khí này định hành động gì đó, Châu Kha Vũ lại đứng lên trước.

Cũng tốt, vậy cậu đi trước đi.

Trương Gia Nguyên cúi đầu nhìn chằm chằm hoạ tiết trên quần không dám chớp mắt.

Mắt mở to lâu có chút xót, nhưng cậu lại sợ mình nhắm mắt nhỡ đâu có giọt nước nào rơi xuống.

Không nghe được tiếng đóng cửa rời đi như dự đoán, ngược lại hình như còn nghe được tiếng khoá cửa phòng.

Trương Gia nguyên ngẩng đầu lên, phát hiện chu kha Vũ đứng trở về trước chân.

"Sao mắt lại đỏ cả rồi?" Châu Kha Vũ đưa tay muốn sờ lên khoé mắt cậu.

"Tối hôm qua chơi game đến khuya nên mới như vậy" Trương Gia Nguyên quay đầu né tránh, lấy tay xoa loạn lên mắt, len lén đem giọt nước mắt vương trên bàn tay giấu vào vải quần.

May mắn quần màu đậm, dính vài giọt nước cũng chẳng nhìn ra.

Châu Kha Vũ cũng không vạch trần cậu: "Cậu cũng được quá nhỉ, hôm nay định thẳng thắn vơi tớ mà hôm qua vẫn có tâm trạng chơi game".

"Phân tán lực chú ý thôi." Trương Gia nguyên thuận miệng nói.

"À, thì ra là cậu căng thẳng." Châu Kha Vũ tiếp lời.

Tại sao trước giờ không phát hiện Châu Kha Vũ là đại thần logic vậy nhỉ?

Châu Kha Vũ khom người xuống nhìn thẳng vào mắt Trương Gia Nguyên "Trương Gia Nguyên."

Một số thứ trời sinh đã có sẵn, ví dụ như ánh mắt.

Như Châu Kha Vũ vậy, cậu ấy dáng người cao, bình thường nhìn người khác đều có thói quen rũ mắt khiến người khác không nhìn rõ được biểu cảm của cậu ấy.

Châu Kha Vũ đầu hàng trước khi Trương Gia Nguyên lại định tránh đi ánh mắt của cậu.

"Trương Gia Nguyên, tớ thích cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net