Chap 3: Cột sống bất ổn quạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rồi giờ làm sao?" Parole nói sau khi cả ba đã căng bụng đánh chén mấy chén cơm và đĩa đậu hũ ma bà ngon lành.

"Cậu hỏi tôi thì tôi biết trả lời làm sao đây?" Modi ngửa đầu ngồi lỳ trên ghế.
"Cái nhiệm vụ kia rõ ràng là đang trêu đùa chúng ta, [Sách] không phải là một thứ dễ dàng tìm kiếm." Cả người tài giỏi, có lý tưởng cao cả như Fyodor Dostoevsky còn mất mấy năm tìm.

Mấy con gà như chúng ta thì làm sao mà tìm được?

Hơn nữa mấy tuyến nhiệm vụ phụ cũng bất ổn không kém.

Gì mà [Hoà giải cuộc cãi vã giữa đôi vợ chồng triệu phú già], rồi còn [Dọn dẹp khu phố], [Cày ruộng giúp người nông dân], [Cứu một người sắp chết đuối] và 7781 cái nhiệm vụ bất ổn khác.

Parole thở dài và cũng bắt đầu lười nhác nằm dài lên bàn.

Oda nhìn hai người bạn mình mệt mỏi chán nản thế cũng có chút luống cuống tay chân.

Cậu không biết làm gì nên đành mở ra hệ thống để xem group chat.

Hệ thống bây giờ đã hợp thể ba chiếc điện thoại của cả ba thành một. Nhưng không vì thế mà mất luôn mấy chức năng vốn có của nó, những ứng dụng và thông tin thì dùng chung và có cài mật khẩu, chỉ có chủ nhân cái app, thông tin đó có thể mở được.

Thậm chí một người còn có hẳn một khu riêng biệt như Discord.

Riêng có group chat là cả ba đều có thể mở được.

Oda hơi do dự bấm chọn Messenger.

Có một tin nhắn mới từ "Thân ái".

[ Keiko: Thân ái vẫn ổn chứ?

Sawa: Vẫn ổn, không sao đâu á. Có Modi và Parole ở bên đây nên chuyện vẫn ổn.

Keiko: Thân ái chờ tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ sang đó nhanh thôi.

Sawa: Đừng, bên này nguy hiểm lắm, Keiko đừng qua.

Keiko: Tôi đã xác định được những người sang đó đều là những người có ảnh hưởng lớn đến group chat. Dựa theo cấp bậc thì tôi là người kế tiếp. Thân ái cứ chờ tôi.

Sawa: Keiko, thân ái, cậu đừng sang đây được không? Có lẽ chỉ có 3 slot thôi thì sao...

Keiko: Dù chỉ có 3 slot, tôi cũng nhất định phải qua.

Sawa:...]

Nhìn thấy khuôn mặt của Oda tái nhợt, Parole vội vàng hỏi.

"Sao thế? Có chuyện gì à?"

Modi cũng nhận ra cảm xúc của Oda không ổn định.

"Có chuyện gì vậy?"

"Keiko..." Oda cau mày "Keiko muốn sang đây."

"Gì, bên đây có phải khu du lịch đâu làm đòi qua vậy?" Nghe thế Modi có hơi bực bội. Tuy rằng cậu rất tin tưởng vào nhân phẩm và trí tuệ của Keiko, nhưng dù thế nào thì cậu ấy cũng là một sinh viên bình thường.

"Keiko lo lắng cậu hả?" Parole có chút hiểu biết Keiko, trong group cũng chỉ có hai người họ là cặp đôi đi cùng nhau lâu nhất. Keiko lo cho Oda thì cũng bình thường.

Nhưng mà cũng quá cảm tính rồi.

"Để Parole thử thuyết phục xem." Parole mở ra hệ thống và vào khu của mình, xem chừng là cậu ta muốn khuyên Keiko thật.

Modi tuy rằng cũng tiếp xúc nhiều với Keiko nhưng dù sao cũng không bằng Parole quen thuộc từ lâu, vậy nên cậu quyết định sẽ quan sát group chat.

Đúng lúc mọi người đang suy đoán về cách mà hệ thống sẽ đưa người sang.

Mở đầu là một trong những người thuộc hàng trinh thám của group, người chuyên nhìn xuyên qua lời nói dối, suy đoán thân phận, nghe vài câu là có thể biết được đang ba xạo hay nói thật lòng.

Đúng vậy, là Dazai Osamu.

(Chứ Ranpo lặn lâu quá, không tiện cho vào truyện được.)

[Dazai Osamu 18: Dựa theo những suy đoán của Keiko thì những người bị kéo sang đều là những ai có ảnh hưởng lớn đến group.

Dazai Osamu 18: Đầu tiên là Parole, phó Boss nhưng gánh group nhiều nhất, cũng là người phê duyệt gắt gao, và quản lý chặt chẽ nhất. Thứ hai là Modi, người quản lý, thường xuyên onl và cũng là người phê duyệt test. Cuối cùng là Oda, Boss của group nhưng rất ít tham gia vào quản lý trực tiếp mà chủ yếu là phê duyệt những ý kiến từ Parole và Modi để thêm luật, thu hút thêm thành viên mới và test.

Dazai bị ảnh hưởng bởi gia tốc rơi tự do: Vậy người tiếp hẳn là Keiko nhỉ? Cậu ấy là người lập plot role và cũng là người thường đưa ra ý kiến quan trọng.

Mori Ougai:...

Dazai Osamu 18: Ông già, giờ mới ngoi lên à?

Dazai bị ảnh hưởng bởi gia tốc rơi tự do: Ba, ba có sao không?

Mori Ougai: Mọi chuyện vẫn ổn... Ba vừa gặp mặt Dazai Osamu.

Mori Ougai: Còn Dazai18, coi chừng nha. Với cái mỏ hỗn của mi thì có ngày sang đây sẽ bị ba mi tính hết sổ sách từ trước đến giờ :)

Dazai Osamu 18: Xùy, ông già lo cho bản thân trước đi, coi chừng bị bắt nhốt bây giờ.

Mori Ougai: Ờ

Paul Verlaine • Parole: Modi...
Xem chừng là Keiko đã quyết định rồi.

Mori Ougai: Cũng không ngoài dự đoán, nếu dễ thuyết phục thế thì cũng không phải Ango.

Paul Verlaine • Parole: Cũng đúng, dù sao cũng là Keiko.

Oda Sakunosuke • Sawa: Ờ... Nhưng mà chúng ta đang đứng cạnh nhau mà. Sao lại phải dùng đến group chat thế...

Mori Ougai: Ủa...? À, theo thói quen rồi.

Paul Verlaine • Parole: Quên quên.]

Modi đứng dậy vặn vẹo lưng.

"Cứ ngồi đây cũng không phải cách." Vừa nói vừa xoay xoay bả vai.

Parole cũng có chút đồng ý, nhưng vẫn hơi do dự.

"Vậy chúng ta đi đâu giờ?"

"Đi công ty Thám tử Vũ trang? Dù sao thì ngoại trừ chỗ ấy... Hai nơi khác rất nguy hiểm..." Oda ngập ngừng.

"Đổi lại là sẽ có rất nhiều phiền phức kéo theo... Nhưng xem chừng thì chỉ có thể đến đó thôi."

Modi nghĩ ngợi một chút, "Còn phải xem bây giờ là arc nào nữa."

Parole gật gù "Mong là không phải arc Thiên Nhân Ngũ Suy, không thì cả đám chết chắc."

"Quyết định vậy đi." Modi gọi nhân viên lại để tính tiền sau đó không chút do dự ăn vạ người ngồi cạnh, "Parole, xin hãy bao nuôi chúng tôi."

"Yên tâm yên tâm, tôi đủ tiền để bao nuôi cả group luôn." Parole tận hưởng cảm giác của phú ông.

Oda muốn nói lại thôi: Nhưng mà hình như đó là tiền của Verlaine...?

Modi: Không sao đâu, dù sao anh ta cũng không dùng. Chúng ta sài giúp đi.

Parole: Đúng đó.
__________________________________

Trong một căn phòng kiến trúc xá nhỏ.

Cô thiếu nữ hai mắt thâm quầng ra sức gõ từng dòng chữ với những thuyết âm mưu đầy đủ logic. Cô gửi nó vào group chat trong màng hình và lãnh đạm nhìn những người trong ấy bắt đầu thảo luận và dâng lên cảm xúc lo sợ, bất an.

Thiếu nữ quen tay hay việc tiếp tục đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bập bùm, kích thích cảm xúc của những người trong group ngày một lên cao và tung ra những tin tức mình thu nhập được từ những người đã qua để xoa dịu tinh thần của những người đang lo sợ.

Cô nhận ra đã có vài người đã nhìn ra nhưng vẫn để mặt cô làm. Thầm cảm ơn họ, cô nhìn người yêu mình cố gắng khuyên nhủ mình. Cô thiếu nữ mím môi, hơi do dự, rồi cũng tự thuyết phục chính mình, cô thầm nghĩ "Không thể yên tâm để cậu ấy ở đó được." Người yêu cô khá nhát gan nên cô cần mạnh mẽ để bù đắp lại.

Sau đó, một cảm giác buồn ngủ ập đến.

Vì đã đạt được mục tiêu, cô thiếu nữ buông thả cơ thể của mình xuống sàn và để mặc cho tinh thần lâm vào giữa bóng đêm.

Cô thiếu nữ ấy đã trở thành Sakaguchi Ango.
____________________________________

Oda, Modi và Parole sau một hồi thảo luận thì ra kết luận nên tìm một chỗ để cả ba tạm trú. Còn về phần đối ngoại thì sẽ nghiêng về phía Công ty Thám tử Vũ trang hơn là hai phe kia, lý do thì không nói cũng dễ hiểu.

Sau đó là đến nhiệm vụ của hệ thống.

Hệ thống có duy nhất một nhiệm vụ chính, thu nhập [Trang Sách] bị mất tích.

Trang Sáng này là Sách của thế giới hiện tại hay song song cũng chưa rõ ràng. Thế nhưng Modi cho rằng hệ thống sẽ không để một nhiệm vụ vượt quá mức độ khó khăn đến vậy.

"Nhưng mà nếu thật sự là thế thì cách tốt nhất là," Modi ngập ngừng "Chúng ta sẽ phải nghĩ đến khả năng vĩnh viễn ở đây."

Cả đám im lặng hồi lâu. Đây là chuyện mà cả bọn đã lường trước được nhưng không một ai dám tin đó là sự thật.

Rốt cuộc, đây không phải thế giới của họ, thậm chí đất nước này cũng không phải tổ quốc.

Xa rời nơi chôn rau cắt rốn và không bao giờ quay về, không mấy ai là người có cam đảm đó.

Đặc điểm là họ vẫn là những cô cậu thiếu niên thiếu nữ sắp hoặc vừa tốt nghiệp ra trường không lâu, tuổi lớn nhất chỉ có 23.

"Nhưng dù thế nào thì chúng ta vẫn sẽ có cách." Lúc này, Oda lại là người an ủi cả bọn.

"Modi không phải nói rồi sao, hệ thống sẽ không đưa ra một nhiệm vụ vượt mức như thế."

Parole lúc này cũng thêm vào.

"Và chúng ta cũng có nhiệm vụ phụ nữa."

Đúng vậy. Cái nhiệm vụ nghe cực kỳ cực kỳ bất ổn của hệ thống.

["Làm người tốt việc tốt"]

Tưởng tượng được không? Cựu Vua Ám Sát quét rác khu phố, thủ lĩnh Port Mafia giúp người già qua đường? Quần chúng nhân dân Bungo Stay Dogs mà biết được sẽ ngất trên cành quất đấy.

Còn Oda? Mấy chuyện này thì đúng là chuyện mà cậu ta sẽ làm, cơ bản, không có gì phải sợ :)

"Nhưng mà ít ra thì nó cũng có một số lợi ích rất đáng giá." Modi nhìn vào khu mua sắm của hệ thống.

Khu mua sắm này trả bằng điểm, điểm lấy từ các nhiệm vụ phụ. Trong khu mua sắm cái gì cũng có, từ chổi quét nhà, trái cây, đồ ăn thức uống, nhà cửa đất đai đến vũ khí súng ống đạn dược, bom, lựu đạn, thuốc nổ và cả, Siêu Năng Lực.

Đây thật là một tin vui khi Modi, con người xui xẻo nhất hiện tại khi không kết thừa được gì từ "Đồng thể": Không dị năng, không tiền, không nhân thiết, tuổi không giống. Cái gì cũng không.

Việc có thể mua sắm được Siêu Năng Lực sẽ làm Modi yên tâm hơn nhiều.

"Điểm cũng có thể nâng cấp hệ thống," Parole chỉ vào màng hình một cái vạch tiến độ nâng cấp hệ thống. "Nó có thể giải đáp và cho một ít thông tin về cách tìm được [trang sách]."

"Giống như chơi game." Oda dùng vẻ mặt không chút biểu tình để nhận xét.

"Game online thế giới mở, khám phá, đối kháng, giải đố phiên bản một mạng à?" Modi cười cợt. "Loại trò chơi thú vị nhưng nguy hiểm này xin phép vote một sao."

Nhưng mà chẳng được cái mẹ gì.

Modi sẽ không tìm thấy chỗ để mắng mỏ và cho con game này một sao, đồng thời cảnh báo người khác. Nói đùa, khả năng có thể hoàn thành nhiệm vụ chính để rời khỏi đây còn mong manh lắm.

Và dù thế cũng sẽ chẳng gây ảnh hưởng gì cho cái hệ thống chết tiệt này cả.

Parole an ủi: "Ít nhất thì nó cũng vẫn còn có lương tâm mà. Chỉ là làm việc tốt làm tích điểm đổi Siêu Năng Lực thì cả đám sẽ có khả năng làm được!"

"Chỉ cần có niềm tin thôi nhỉ?" Modi có hơi châm chọc.

"Nhưng mà ngoại trừ tin tưởng bản thân và cố gắng thì chúng ta cũng không còn cách nào khác."

"Vậy mục tiêu đầu tiên là?" Oda hỏi.

"Nhiệm vụ khu công viên đi." Parole lướt qua nhóm nhiệm vụ một hồi.

"Luôn giữ và gửi vị trí của nhau đó." Modi vẫn còn hơi lo lắng. "Lâu lâu nhớ vào xem group chat nữa."

"Vâng."

"Ok."

Cả bọn cùng nhau đi tới công viên được chỉ định và từng người tách ra làm nhiệm vụ.

Oda đến gần một bé gái đang lóng ngóng nhìn trên cành cây.

"Có chuyện gì thế?" Để không làm cô bé sợ, Oda ngồi xuống ngang bằng.

"Con mèo..." Cô bé khá nhút nhát nhưng vì cảm thấy Oda có ý tốt nên cô đã cố gắng xin giúp đỡ.

"Có chú mèo bị mắc trên cành cây hả?" Oda ngước nhìn lên thấy thấp thoáng trong những cành cây lá xanh có một cục bông màu lông cam cam đang ngồi im trên đó.

Chắc là nó rồi nhỉ.

Không nghĩ nhiều, Oda thoan thoát nhảy lên và nhanh chóng bắt được quả bóng lông xù kia và đưa cho cô bé.

Cô bé ngưỡng mộ nhìn Oda và cúi người cảm ơn và chạy vào chỗ đám bạn của cô đang chờ. Oda nhìn những đứa trẻ đó càng thêm có chút quý con đường nghề giáo mà cậu đang theo học.

Nếu những cô cậu học trò trong tương lai cũng dễ thương như vậy thì tốt quá. Oda tuy rằng biết không thể nhưng vẫn cầu mong như vậy.

Chứ nếu tụi nó quậy thì cậu sợ Keiko sẽ lo lắng cho mình lắm, có khi cậu ấy sẽ lên lớp để thuyết phục học sinh không như thế nữa và bị tụi nó bắt nạt lại thì sao giờ... Keiko yếu ớt lắm...

Modi nếu đọc được suy nghĩ của Oda thể nào cũng hỏi lại: Cậu có chắc là Keiko sẽ bị bắt nạt mà không phải bắt nạt và đe doạ lại không vậy?

Tiếc là Modi không có năng lực đọc suy nghĩ.

Đang trong lúc suy nghĩ của Oda bay cao bay xa thì một tiếng chuông điện thoại quen thuộc kêu lên

Kì vậy, nhớ là tắt âm rồi mà...

Loading không kịp nên Oda vội vàng sờ mó túi tiền để tìm thì nhìn thấy màng hình hệ thống đang hiện trước mặt.

Một cuộc điện thoại từ... Thân ái, Keiko?

Oda không chút do dự nhấn gọi.

"Ango?" Keiko?

Tại sao mình lại gọi Keiko là... Ango...?

"Ango!" Chẳng lẽ cậu ấy cũng sang bên đây???

"Thân ái." Không phải chất giọng êm ái của Keiko nữa mà đã là Ango.

"Cậu đang ở đâu vậy?" Oda gấp gáp nói nhưng giọng điệu vẫn đều đều.

"Thân ái, bình tĩnh." Keiko vẫn bình chân như vại. "Tôi đang ở trụ sở công ty Thám tử Vũ trang, tôi đang rất an toàn. Thân ái đừng sợ."

Sao mà không sợ được chứ, tim muốn rớt ra ngoài... Keiko không nên ở đây... Không nên.

"Ango. Thân ái chờ tôi, tôi đến đón cậu ngay đây."

"Gọi cả Modi và Parole nữa." Keiko nhắc nhở. "Giám đốc Công ty Thám tử Vũ trang có lẽ có vài lời muốn nói với chúng ta."

"Được." Oda hơi ngập ngừng.

"Đừng lo lắng." Keiko lại một lần nữa an ui Oda. "Tôi rất an toàn, nhân phẩm của công ty thám tử hẳn cậu cũng biết."

"Ừ... Tạm biệt, K... Ango."

"Tạm biệt, S... Odasaku nhớ tới sớm nhé."

Tại sao lại không thể gọi nhau bằng tên được nữa...

____________________________________

Ango, không, Keiko bình tĩnh cúp điện thoại trước cái ánh nhìn săm soi của Dazai Osamu.

"Có vấn đề gì à?"

"Không, chỉ là thấy hơi lạ thôi." Dazai nhìn kỹ vào gương mặt quen thuộc kia. Tóc đen nâu được cắt ngắn nhưng không vuốt lên, đôi mắt xanh lá nhợt màu khuất sao đôi kính tròn và chiếc lệ chí nơi khoé môi.

Vô cùng quen thuộc. Gương mặt này...

Sakaguchi Ango. Trợ lý cố vấn của Sở Năng Lực Đặc biệt.

Keiko cũng không để ý lắm với ánh mắt của Dazai Osamu (có lẽ một phần tích cách của Ango đã đồng hoá cậu), cậu hướng tới người đàn ông mặc kimono khoác Haori màu xanh đang khoan tay ngồi ở trước mặt.

"Hẳn là Dazai Osamu đã nói riêng ngài về vấn đề này rồi." Keiko hớp một ngụm trà do Haruno Kirako đưa.

Fukuzawa Yukichi định mở miệng nói gì đó thì bị Keiko chặn lại.

"Thứ nhất, chúng tôi qua đây để lấy đi những vật không nên xuất hiện. Thứ hai, chúng tôi không có ý định gì với Yokohama. Thứ ba, việc chúng tôi sang đây đã có sự cho phép của thế giới."

"Hẳn ngài Fukuzawa đang lo ngại về cái cách mà chúng tôi truy tìm. Xin yên tâm, tôn chỉ của chúng tôi rất đơn giản." Keiko lại hớp một ngụm.

""Chúng tôi sẽ nhường nhịn vì hoà bình, nếu không hoà bình được thì đấm nhau" rất đơn giản phải không? Ngài có thể nhắn giúp chúng tôi với vị nào đó nổi danh không có trái tim là đừng cố gắng nhúm tay quá nhiều vào chuyện của chúng tôi được không? Nó rất phiền."

"Phốc... Không có trái tim." Dazai che miệng cười trộm (nhưng không trộm lắm).

Yosano Akiko đứng hiên ngang toả sáng trong đám đông nhân viên công văn của công ty thám tử cũng không nhịn được bật cười.

Duy có Ranpo là cong cong đôi mắt hứng thú nhìn (?) về phía Keiko.

"Tuy là nói xấu là thế nhưng cậu không có chút ghét gì Mori Ougai, lạ nhỉ?"

"Có lẽ là do Mori Ougai mà tôi quen quá dễ thương nên dù biết những chuyện mà những Mori Ougai khác làm cũng không thể thật lòng ghét được." Keiko nghiêng đầu, mở nụ cười tà ác. "Nhất là bộ dạng rúm ró khi ngài ấy đứng trước mặt tôi chẳng hạn."

Nếu như ngài ấy chịu gỡ mấy lớp filter đối với tôi trong mắt ngài ấy thì tốt quá.

Ai cũng biết "ngài ấy" ở đây là ai. Thế nên những người quen biết Mori Ougai đều có chút không thể chấp nhận được.

Thật ghê rợn, thế giới kia đúng là kì quái. Dazai Osamu nghĩ.

"Đó là một thế giới kì tích của kì tích." Keiko nghiêm giọng nói như đang kể về một báu vật Atlantis mà cậu được sở hữu.
____________________________________

Ngoài lề 1:

Modi: Được khen Keiko khen ✧⁠◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜⁠✧ *vui vẻ xoay vòng tròn* *hoa văng tứ tung.

Ngoài lề 2:

Về những lớp filter Modi từng đặt lên người Keiko.

Modi: Đã từng có rất nhiều lớp nhưng dần dần cũng rớt ra hết. Nhưng mà nếu đội nó lên cho Keiko thì cậu ta sẽ cư xử dễ thương lắm nên tôi thường đeo lên và giả vờ không gỡ xuống.

Modi: Lúc đó tôi sẽ nhìn cậu ta như thế này này: [Không tin được Keiko là như thế.jgd]

Modi: Sau đó thể nào cậu ta cũng bực bội hỏi lại tôi rốt cuộc đã dán lên người cậu ta bao nhiêu nhãn vậy?

Modi: Đương nhiên là rất nhiều rồi xD

Modi: Mặc dù luôn không đồng ý với ý kiến "Keiko rất dễ thương" của Oda nhưng giờ thì tôi đồng tình thật.

Modi: Keiko dễ thương thiệt, nhất là khi biết được cách khắc chế :)

Keiko:....

Modi - con người tàn ác, thích chọc ghẹo người khác, nách thâm của group (tôi tự nhận).

Ngoài lề 3: Nào, hôm nay thầy Modi sẽ dạy một cách để có thể cưa đổ crush.

Lưu ý là phải tìm đúng tính cách mới có thể áp dụng được.

How to gạ cp Fukuzawa Yukichi?

Bước 1: Gây war.

- Biến mối quan hệ giữa cả hai thành oan gia ngõ hẹp.

Bước 2: Tạo hint.

- Cãi nhau um xùm củ tỏi lên, lâu lâu nói mấy câu ẩn ý để người xung quanh đẩy thuyền. Bước này rất quan trọng vì nó sẽ là một lợi thế sau này.

Bước 3: Quan tâm theo kiểu oan gia.

- Khi đối phương có chuyện buồn thì ib, nói vài câu hơi hơi an ủi (nhớ là hơi hơi), sau đó kiếm chuyện cãi nhau để đối phương thoát khỏi nỗi buồn.

Lưu ý: Chuyện nào buồn quá thì thôi, an ủi vài câu chứ kiếm chuyện thì bị block ráng chịu.

Bước 4: Tạo hint mạnh + giả vờ mập mờ để thăm dò.

- Đôi khi giả vờ lỡ lời vài câu muốn ghép cp đối phương với người khác khi không có đối phương xuất hiện.

- Khi đối phương biết chuyện thì chối kiểu tsudere.

- Thường thì sẽ kết thúc ở bước này nếu đối phương thật sự rất có cảm tình và tự mình nói ra muốn ghép cp.

Bước 5: Tấn công.

- Quá mệt mỏi vì đằng kia không thông? Yên tâm! Đã có bước năm.

- Bước này có thể làm tùy theo cách của mọi người nhưng tôi thì thích rườm rà :)

- Tạo ra một cơ hội để ghép cp giả cho đối phương trải nghiệm, sau đó trực tiếp nói thẳng: "Nhưng mà tôi muốn làm thật đấy."

Yukichi sốc, Yukichi nhận ra cũng thích tôi, Yukichi quyết định đồng ý. Yukichi nhận ra hồi đó đối với tôi rất cọc cằn nên cảm thấy có lỗi, sự tội lỗi này tự nhiên muốn bồi thường cho tôi nên, thích x10.

Sau đó tôi lộ ra thực chất mọi chuyện là do tôi đạo diễn (⁠•⁠‿⁠•⁠).

Yukichi hoảng hốt, ngơ ngác, ngỡ ngàng, bật ngửa.

Yukichi nhận ra tôi thích ổng lâu rồi. Tội lỗi x 10, thích -> yêu.


:> Giáo trình cưa đổ đến đây là kết thúc.

Chúc người đọc có thể có được chút ý tưởng từ giáo trình. Good luck.

Giáo sư: Mori Ougai (Modi)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net