Chap1: Tại Sao Lại Yêu Ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa xuân năm XXX, Thành Thiên Phúc nơi bàn việc chính trị của Hoàng Đế cũng là nơi ở của Hoàng Đế và dàn hậu cung của mình.

Không khí mùa xuân luôn trong lành mát mẻ, cái mùa mang lại rất nhiều niềm vui và tiếng cười hạnh phúc, nhưng ở đâu đó trong chốn hậu cung này, lại có một người luôn cứ mãi chạy theo thứ tình cảm không hồi đáp.

Hoàng hậu Trân Ni được Hoàng đế Trí Tú lập hậu từ hai năm về trước, cô đăng cơ hoàng đế, khi biết Trân Ni sắp được gả cho một tên hèn hạ thì cô liền sắc phong nàng làm Hoàng Hậu, cho dù nàng không muốn đi nữa, cách cô bảo vệ nàng khỏi bàn tay hung bạo kia chỉ có thể vậy. Mà Trân Ni lại không biết điều đó, nàng luôn oán hận tại sao cô lại làm vậy, hạnh phúc của nàng sắp đạt được thì bị cô dập tắt, chàng trai nàng yêu vẫn không thể nên vợ chồng, nàng luôn cấm đầu vào thứ tình yêu mù quáng đó mà chẳng hay cái tên nàng yêu là một tên cặn bã. Sự hiểu lầm làm cho Trân Ni luôn oán trách cô rất nhiều, dù đã được Trí Tú cưới về làm vợ chính thê của cô, nhưng chưa một ngày nào cả hai làm tròn nghĩa vụ vợ chồng.

Hôm nay là ngày đón mừng năm mới, vì phải đến đại điện nên cả hai đang phải chuẩn bị để đi đến đó, chiếc long bào được nàng tự tay mặc vào người cô, hôm nay là do chính tay nàng mặc long bào cho cô nên cô rất vui, một năm chỉ có một lần nên lúc nào cô cũng trân trọng phút giây này, cô hận tại sao thời gian không thể dừng lại tại đây, hay là trôi chậm một tí thôi cũng được, để cô có thể nhìn ngắm người nữ nhân trước mặt lâu hơn.

- Hoàng thượng xong rồi. Trân Ni lên tiếng khi đã hoàn thành hết tất cả.

Trí Tú như tượng, đứng bất động ở đó, ánh mắt vẫn cứ hướng về nàng, cô rất muốn tiến đến ôm lấy người phía trước, nhưng cô biết nếu tiến đến ôm nàng thì cũng như mấy lần trước mà bị đẩy ra, cô không muốn làm nàng khó chịu, nên lúc nào cũng chỉ đứng nhìn.

- Hoàng thượng người không khoẻ sao? Nàng thấy cô như vậy cũng nhíu mày.

- Không, ta chỉ suy nghĩ một số chuyện. Cô giật mình khi nghe tiếng nói hơi lớn phát ra.

- Vậy người đợi ta chuẩn bị xong sẽ đi cùng người.

"Ta đợi nàng cả đời cũng được Trân Ni à" Câu nói chỉ dám nói trong lòng mà không thể phát ra của cô, nghe nàng nói xong cũng tiến ra bàn trà đọc sách đợi nàng.

Một lúc sau, người con gái khoác lên người chiếc phụng bào lộng lẫy, cũng chiếc mão bào lấp lánh ánh vàng bước ra, lại làm cho cô một lần nữa thẫn thờ.

- Hoàng thượng, các quan văn, quan võ, trong cung đều đã đến đủ, cũng đã đến giờ, mời hoàng thượng và hoàng hậu đến điện. Lão thái giám vào bên trong thông báo, rồi cùng cô và nàng và các cung nữ, các thái giám khác đi đến chính điện, nơi mọi người đã đợi sẵn.

- Hoàng thượng, hoàng hậu vạn tuế.

- Miễn lễ, ban ngồi.

Khi Trí Tú ra lệnh cách vị quan cùng với những phi tần, các hoàng tử và công chúa trong cung liền nghe theo mà yên vị.

Ở đây nếu vua không thị tẩm các phi tần, thì họ cũng có thể dùng một loại thảo dược trong đó sẽ có trứng của cô mà tự thụ thai, tự sinh con không cần phải quan hệ với cô, nhưng loại thảo được đó chỉ có tác dụng được với vài phi tần chỉ ai may mắn khi dùng mới có thể có thai, mỗi phi tần đều có thể dùng, nếu không dính thai thì sẽ không được dùng nữa, xem như là kém may mắn, còn nếu được hoàng đế thị tẩm thì ngự y sẽ cho họ dùng loại thảo dược khác để mang thai, nhưng chớ trêu, từ trước đến giờ trừ Trân Ni ra Trí Tú chưa bao giờ có ý định với ai cả. Vì biết có loại thảo dược đó nên Trí Tú cũng ra một lệnh là chỉ có con ruột của hoàng hậu thì mới được làm Thái tử hay Đại công chúa để kế vị tiếp theo, nên các đứa con của các phi tần khác chỉ có thể là những hoàng tử hay công chúa dưới trướng của con hoàng hậu. Có phải Trí Tú làm vậy là quá ưu tiên cho Trân Ni rồi không, mà tại sao nàng cứ lạnh lùng như vậy, nàng không thể nào rung động với cô dù chỉ một chút sao.

Cô quay sang nàng, thấy nàng có vẻ hơi mệt mỏi, cô liền gác lại mọi thứ mà kết thúc cuộc gặp mặt đầu năm này, mặc kệ cho những vị quan trong triều đang phát biểu về kế hoạch năm mới, cô muốn kết thúc thì liền kết thúc không ai được tranh cãi, mà muốn cãi thì cũng chẳng ai dám.

- Nàng thấy không khoẻ sao? Trên đường về Hoàng Phúc Cung nơi nghỉ ngơi của vua, cô thấy nàng có vẻ mệt hơn lúc nãy nên hỏi.

- Có phần hơi mệt, thiếp muốn về cung nghỉ ngơi, chiều còn phải đến tiệc trà của các phi tần để họ thỉnh an nữa.

- Bỏ hết đi, không cần đến, nàng nên nghỉ ngơi, nếu đi ta nghĩ nàng không chịu nổi đâu.

Trí Tú lo lắng khi thấy nàng mệt như vậy, từ nhỏ thể trạng của nàng đã rất yếu, nếu mà quá sức nàng sẽ đổ bệnh mất, cô mặc kệ những buổi tiệc gì, mà kêu nàng bỏ hết vì chỉ muốn nàng nghỉ ngơi.

- Về cung nằm nghỉ một tí là sẽ khoẻ lại thôi, thiếp không sao.

Làm sao nàng có thể vắng mặt trong tiệc trà đầu năm của hậu cung được, nàng làm hoàng hậu, người đứng đầu lục cung, nên không thể vắng mặt được.

- Nhưng ta....

- Không nhưng gì hết, thiếp quyết định rồi. Không đợi cô nói thêm nàng liền chen nào.

- Nàng... thiệt là tức chết ta, hồi cung lẹ đi, cho hoàng hậu nghỉ ngơi. Nếu không phải nàng mà là người khác dám nói chuyện như vậy với cô thì liền không còn mạng, nhưng đó là nàng nên cô chẳng làm gì, liền quay sang trút giận lên thái giám và cung nữ.

—————————

Đến chiều tại Trường Xuân Cung, nơi cung chính của Hoàng Hậu.

- Hoàng Hậu vạn phúc an khang. Các phi tần thấy nàng đến cũng đứng lên hành lễ, nàng gật đầu đáp lại, tất cả cũng trở lại ghế ngồi.

- Hoàng hậu đã hai năm rồi, tại sao người chưa sinh cho hoàng thượng một đứa bé nào vậy? Ta nghe nói người còn không đem thẻ thị tẩm đến hoàng thượng lần nào. Nói là đến dùng trà nhưng toàn phải nghe những lời này, quá quen thuộc nên nàng chẳng thấy khó chịu gì.

- Quý phi không phải vẫn chưa có một tiểu công chúa hay hoàng tử nào hay sao, nhưng vậy thì ta không gấp.

Câu nói tuy bình thường từ nàng phát ra, nhưng lại như xé nát tâm can người nào đó, trong cung ai chẳng biết vị quý phi này đã dùng đến thảo dược tự thụ thai đó mà không được cơ chứ, hoàng đế thì chưa bao giờ chịu lật thẻ ai nên việc cô ta muốn mang thai lại, cũng rất khó, vì nếu dùng thảo dược một lần không được thì không thể dùng tiếp được, còn nếu loại thảo dược đó có thể dính ngay lần đầu thì sau một năm người đó vẫn có thể dùng tiếp cho đến khi nào không thể sinh được nữa thì ngưng.

- Nhưng người là hoàng hậu thì người phải dẫn đầu mọi việc chứ. Quý phi đó vẫn cứ tiếp tục

- Ta thấy có vẻ Cao quý phi đây khá quan tâm đến ta, nếu ta muốn thì không cần dùng đến loại thảo dược tự thụ thai đó, mà sẽ dùng loại khác mà không gặp khó khăn gì nên Cao quý phi cứ yên tâm.

Trân Ni nói như vậy ai mà không hiểu, chỉ cần nàng muốn thì hoàng đế liền chạy đến bên nàng mà không nghỉ ngợi, còn bọn họ thì cho dù có nghĩ bao nhiêu kế vẫn không bao giờ lây động được lòng vua, đến cái nhìn của Trí Tú nhìn các phi tần khác còn khó, trong ánh mắt hoàng đế lúc nào cũng chỉ có hoàng hậu, căn bản là họ không bao giờ đấu lại nàng, ai cũng biết đều đó mà yên phận sống ở hậu cung này, chỉ có ả Cao quý phi là luôn bày mưu tính kế.

- Hôm nay đến đây thôi, các ngươi lui đi.

Thấy cơ thể bắt đầu mệt mỏi, nàng không muốn dây dưa tiếp nữa. Cả đám đứng lên hành lễ với nàng rồi cũng mạnh ai về cung người nấy. Vừa đứng lên đi được vài bước nàng liền ngất xĩu, làm cho đám cung nữ một pha hoảng hồn, lập tức truyền ngự y. Trí Tú nghe tin cũng lập tức đi đến cung của nàng.

- Hoàng thượng, hoàng hậu vì làm việc quá sức nên dẫn đến suy nhược cơ thể, thần sẽ kê đơn cho hoàng hậu, người sẽ nhanh khoẻ lại thôi, hoàng thượng đừng lo lắng quá, cẩn trọng long thể. Người ngự y vừa khám cho nàng xong cũng đi ra báo cáo tình hình cho cô biết.

- Lui đi. Cô phẩy tay ra lệnh, người ngự y cuối đầu lùi ra.

- Hanh công công, ta sẽ ở lại chăm sóc hoàng hậu, tấu chương cần duyệt đem hết qua cho ta, ta không muốn ta và hoàng hậu bị làm phiền, ông biết làm sao rồi chứ. Trí Tú quay sang lão thái giám nói, đã đi theo cô lâu nên ông đều biết ý của cô, cúi đầu lui ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Hiện tại bên trong phòng chỉ còn cô và nàng, cô tiến đến bên giường nàng ngồi xuống, nắm lấy bàn tay mền mại ấy áp lên má mình, chỉ khi nàng ngủ say như vậy cô mới có thể làm những động tác này. Lấy một cái khăn ướt kế bên giường lau người cho nàng rồi đắp trên trán nàng một cái khăn ấm khác, cô ngồi đó nhìn nàng rất lâu.

- Ta đã nói là đừng cố quá sức mà

-..... Không có tiếng đáp lại, có vẻ người trên giường đang ngủ rất say, cô nhướn lên đặt lên má nàng một nụ hôn, rồi cũng ngủ thiếp đi.

————————

Sáng hôm sau khi nàng tỉnh giấc, cơn đau đầu vẫn còn, nhìn xuống bên cạnh giường có một người đang ngồi gác đầu lên cạnh giường ngủ rất say.

"Hôm qua người ngủ như vậy cả đêm sao, tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy, trong khi đó ta chẳng bao giờ để ý đến người" Trân Ni nhìn cô thầm nghĩ, nàng không biết vì sao cô lại đối xử với nàng như vậy, nhưng tại sao lại lạm dụng chức quyền mà ép buộc nàng làm hoàng hậu như vậy chứ, người nàng yêu là nam nhân kia mà, nhưng giờ nam nhân kia cũng đã yên bề gia thất, nàng cũng đã là người của cô, vậy nàng có nên mở lòng không.

- Nàng tỉnh rồi sao, có thấy đau ở đâu không, ta gọi ngự y đến khám cho nàng nha. Trí Tú giật mình tỉnh, thấy nàng đã thức liền ôn nhu hỏi thăm nàng.

- Thiếp không sao, người về nghỉ đi, ta có thể tự lo được.

- Ta không về, khi nào nàng khoẻ ta sẽ đi. Trí Tú nhất quyết ở lại chăm sóc người mình yêu.

- Tại sao lại tốt với ta như vậy? Câu hỏi này nàng đã muốn hỏi cô từ lâu rồi, nhưng bây giờ mới có thể nói ra.

- Vì nàng là vợ ta, cũng là người ta yêu, ta đương nhiên phải đối tốt với nàng. Nói đến đây trái tim cô lại đau, dù có làm bao nhiêu thứ đi nữa, hai năm nay vẫn không thể làm thay đổi được lòng của nàng, nàng vẫn lạnh lùng với cô như từ trước đến giờ.

- Nhưng ta không yêu người. Tại sao lại yêu ta? Trong khi chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, rồi lại phá vỡ hôn ước của ta cùng người khác mà đem ta về nơi cấm cung này.

- Một cô gái ngồi khóc đơn độc dưới gốc cây, chẳng ai dám đến gần an ủi nó, vì biết nó là đại công chúa, người thừa kế ngai vàng tiếp theo khi lễ tan ba mẹ nó hoàn thành, nó cứ khóc mãi, khóc mãi mà không có điểm dừng, thì bỗng có một cô bé đáng yêu nào đó đi đến vỗ vai nó an ủi, còn bảo sẽ bên cạnh nó, còn cho nó kẹo, cô bé đó nói không muốn thấy nó khóc như vậy, chỉ một hành động nhỏ vậy thôi, mà làm đứa bé đó nìn khóc mà nhớ hình bóng cô bé gái nhỏ đó, rồi ôm theo tương tư, âm thầm theo dõi bảo vệ, đến ngày biết được cô bé gái đó sắp lấy chồng, còn sắp lấy trúng tên cặn bã, điều nó làm duy nhất chỉ có thể là như thế. Cô nói úp mở làm cho nàng không hiểu, nhưng từ câu cô nói người sẽ cưới với nàng lúc trước là cặn bã thì liền nổi giận lên, muốn cô rời khỏi đó ngay.

- Hoàng thượng, người không nên xúc phạm người khác như vậy, người về đi, ta muốn yên tĩnh.

- Nàng..., tình cảm ta dành cho nàng từ trước đến giờ nàng vẫn không cảm nhận được sao, những gì ta làm cho nàng, nàng không thấy được sao, người đàn ông đó là một tên hèn hạ nàng vẫn không nhìn thấy luôn sao, nàng mù quáng đến như vậy sao hoàng hậu, người yêu nàng, làm tất cả vì nàng, thì nàng không nhìn đến, còn người không cần làm gì, chỉ cần ở đó nói những lời mặn ngọt thì nàng liền yêu đắm đuối, ta phải làm sao nàng mới có thể chịu chấp nhận tình cảm của ta đây hoàng hậu. Trí Tú tức giận bấu lấy hai vai nàng mà nói. Tại sao lại bênh vực người đó, tại sao nàng chưa bao giờ làm đều đó với cô, luôn coi cô là kẻ xấu. Thấy mặt nàng nhăn lại vì đau cô cũng bình tĩnh buông ra.

- Ta xin lỗi, ta hơi kích động, không làm nàng đau lắm chứ, đưa ta xem. Cô định đến xem vai nàng có sao không thì bị nàng bài xích với hành động đó.

- Hoàng thượng, thiếp rất mệt, ta rất muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi, nếu người không đi thì ta sẽ đi. Trân Ni định bước xuống giường thì cô liền ngăn nàng lại.

- Ta đi, ta sẽ rời khỏi, nàng không cần đi đâu cả, ta sẽ trở về cung không làm nàng khó chịu nữa ha, nàng nằm nghỉ đi. Trí Tú vẫn nhẹ nhàng mà nói với nàng, dù nàng có đối xử với cô thế nào đi nữa cô đều có thể bỏ qua tất cả, bước ra khỏi cửa vẫn không quên dặn dò đám cung nữ chăm sóc cho nàng.

"Trân Ni, đến bao giờ nàng mới chấp nhận tình cảm của ta đây"

_________
Say hi ✌️
Lại thêm một chiếc fic tự tui viết, vote và cmt nhiều vào nha hehe. Đọc truyện dui dẻ 👋

XIN CẢM ƠN MỌI NGƯỜI RẤT NHIỀU 🤍


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net