Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được ngữ khí lạnh băng như vậy của Minh Triệu, sắc mặt Tuấn Khải thật sự rất không ổn, có điều Minh Triệu cũng không nhìn thấy, vì nàng nói xong đã tiếp tục mải miết làm việc.

Tuấn Khải vốn định thăm dò tình hình, thế nhưng Minh Triệu nói vậy thật sự không hề cho anh chút mặt mũi nào, sao anh có thể không biết xấu hổ mà hỏi tiếp được, cho nên lặng lẽ cắn răng rời khỏi văn phòng của Minh Triệu.
Tuấn Khải đã làm việc ở tập đoàn Phạm Thị được sáu năm, bởi vì năng lực xuất chúng, vào năm thứ ba anh đã được điều đến làm việc trên tầng của Minh Triệu, chưa đầy một năm sau anh lại trở thành một trong số các thư kí của Minh Triệu. Minh Triệu có một số đặc trợ, sáu thư ký, Tuấn Khải là người được trọng dụng nhất trong số sáu thư ký đó, anh làm việc rất có bản lĩnh, về phương diện công việc thuộc vào loại hình Minh Triệu tán thưởng nhất.

Nhưng cũng chỉ là ở phương diện công việc thôi, cho dù Minh Triệu có đưa anh đi công tác cùng, cũng tuyệt đối không nói gì về đời tư của mình cho anh nghe. Nếu cần mua đồ, chỉ dặn anh phải mua cái gì, chứ không bao giờ nói nguyên nhân, về phần mua cho ai thì lại càng không bao giờ nói với anh.

Tuấn Khải vốn nghĩ, hôm nay là thứ sáu, phần lớn nhân viên đều đã về nhà, trên tầng này ngoại trừ bảo vệ và vệ sĩ của Minh Triệu ra thì chỉ còn lại hai người họ, không khí rất tốt, không biết chừng còn có thể chuyện trò với nhau mấy câu.

Nhưng có ai ngờ được, vừa mở miệng đã bị bác bỏ, Tuấn Khải lạnh lẽo trong lòng, anh không còn ít tuổi nữa, cho dù là đàn ông mạnh mẽ có thể độc lập, nhưng anh không muốn lãng phí thời gian. Trong công ty có rất nhiều người đố kỵ với anh, anh không được các nhân viên nam trong công ty đánh giá cao, nhưng kỳ thật anh chính là một mỹ nam, rất có khí chất, ở công ty có rất nhiều người theo đuổi anh, nhưng sau khi làm thư ký cho Minh Triệu thì anh không còn quan tâm đến ai khác, con đường thăng chức quá thuận lợi khiến anh thấy được hy vọng có thể lên được ngai vàng tổng tài phu quân, năm ngoái anh chia tay với phó phòng của phòng nhân sự Kim Ngọc cũng là vì lí do đó. So sánh với Minh Triệu, trên bất kể phương diện nào Kim Ngọc cũng kém xa.

Tuấn Khải tự nhủ trong lòng: Không phải Minh Triệu thật sự để ý đến chuyện của mình và Kim Ngọc chứ? (Au:ai gảnh đâu anh trai)

Đây chính là cảm giác tự nhận thấy bản thân mình vô cùng tự luyến trong truyền thuyết đấy. Thật ra thì Minh Triệu không hề có một chút hứng thú nào đối với mấy chuyện bát quái trong công ty, đến tận bây giờ nàng vẫn không biết gì về chuyện tình cảm của Tuấn Khải với Kim Ngọc, cũng chẳng có ai rảnh rõi đến mức độ tán gẫu với nàng về mấy chuyện bát quái của các nhân viên nam trong công ty cả. Tuy rằng các nhân viên nam say mê nàng, nhưng thú thật mọi người rất sợ nàng, năm nào cũng có công ty bị Phạm Thị thu mua, nhìn qua trông Minh Triệu là người tài giỏi nho nhã, nhưng con người thật thì cũng tương đương với kẻ "độc ác" vậy.

Tuấn Khải tự nhủ thì tự nhủ, nhưng anh vẫn luôn có niềm tin vào bản thân, anh cảm thấy rất có thể Minh Triệu là kiểu người mặt lạnh. Dù sao thì anh đã làm thư ký cho Minh Triệu như vậy, thật sự chưa từng thấy nàng để tâm đến người đàn ông nào, phái nam mà nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là sáu thư ký, trong đó anh là người được xem trọng nhất. Bên ngoài có rất nhiều scandal về Minh Triệu cùng các nam idol, nhưng Tuấn Khải thì biết rõ, tất cả đều là giả.

Phạm Thị làm về các sản phẩm thông dụng trong cuộc sống, có rất nhiều sản phẩm luôn được ra mắt, chỉ riêng các nhãn hàng mỹ phẩm cũng có đến hơn mười loại, trên mạng thường xuyên có người thảo luận nhãn hiệu nào tốt, nhãn hiệu nào không tốt, nhưng rất có thể mọi người không biết rõ, nhãn hiệu thì có nhiều thật đấy, nhưng căn bản đều thuộc về cùng một công ty, đều là của tập đoàn Phạm Thị, chỉ là các nhân viên nghiên cứu và phát triển những sản phẩm đó là khác nhau thôi. Lúc phát quảng cáo sẽ chỉ xuất hiện tên sản phẩm, cho nên rất nhiều người không biết điều kỳ diệu ở trong đó, rằng mua cái nào cũng giống nhau cả, dù sao cũng đều là của Phạm Thị.
 
Các minh tinh làm người đại diện cho các sản phẩm của Phạm Thị cũng có rất nhiều, các nhãn hiệu nhỏ thì còn tạm, nhưng đối với các nhãn hiệu lớn hoặc là sản phẩm xuất khẩu, Minh Triệu đều đích thân kiểm định từng người đại diện một. Nàng sẽ mời những minh tinh được chú ý đi ăn một bữa, cũng chỉ ăn một lần hai lần, sau đó nàng sẽ chọn ra người thích hợp nhất trong số đó, đây cũng coi như là một sở thích của nàng. Tuấn Khải thật sự không biết nói sao về thói quen này của Minh Triệu, khi lần đầu tiên anh phụ trách sắp xếp chuyện này còn tưởng Minh Triệu vừa ý nam minh tinh nào, sau thì nhiều lần thành quen, thật sự chỉ có ăn cơm thôi, nội dung nói chuyện đều về công việc, đề tài cá nhân hoàn toàn không có.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tuấn Khải cũng yên lòng hơn, quả nhiên là mình nghĩ ngợi nhiều, phái nam bên cạnh Minh Triệu, ngoại trừ mình ra, thật sự không tìm ra người nào có hy vọng được chọn.

Minh Triệu hoàn thành công việc đang dang dở xong thì nhìn đồng hồ, rồi giật nảy mình, đã hơn 22h, nhất định Kỳ Duyên đã về! Chết rồi, sao chú Kim không gọi điện thoại cho mình chứ!
Minh Triệu cầm di động lên nhìn, điện thoại hết pin đã tự động tắt máy...
Nàng cứ mải mê làm việc, nên không hề chú ý tới.

Đến khi Minh Triệu vội vàng về nhà, Kỳ Duyên đã tắm xong, đang mặc áo ngủ ngồi xem TV trong phòng khách chờ cô về.

"Lại tăng ca à, còn tắt cả điện thoại, hay là điện thoại hết pin?" Kỳ Duyên vẫn không thể nhịn nổi đối với thuộc tính cuồng công việc của Minh Triệu, lần nào cô có việc về muộn là Minh Triệu lại tăng ca, nếu cả đêm không về, không chừng Minh Triệu còn làm việc suốt cả đêm, khiến cô cứ mỗi lần ra ngoài đều thấy lo, giải quyết xong thì mau chóng về nhà, tránh cho Minh Triệu lại như con thiêu thân.

"Ăn cơm chưa?"
 
"Vẫn chưa, không nhìn thấy Gấu làm sao em ăn nổi." Minh Triệu cười hì hì sán đến gần, đồ ăn bên ngoài mà Tuấn Khải mua nàng chẳng nhìn lấy một lần.

 
Kỳ Duyên không còn biết nói gì, cô đẩy Minh Triệu ra: "Đi rửa tay rồi ăn cơm."

"Gấu tự nấu cho em?" Minh Triệu có chút vui mừng trong lòng

"Chị ăn tạm một chút, tay nghề của em không tốt như chị. Bác Lý đã ngủ rồi, em không tiện quấy rầy." Trước đây Kỳ Duyên từng thuê tron sống ở ngoài đều phải tự mình nấu ăn, sau khi đến nhà Minh Triệu thì rất ít khi động tay. Cô phát hiện Minh Triệu rất thích tự nấu ăn, hơn nữa tay nghề còn tốt hơn cô, cô cũng không múa rìu qua mắt thợ nữa. Dù Minh Triệu không nấu, trong Phạm gia cũng có đầu bếp riêng, bác Lý chính là một trong số đó, tóm lại dù là ai cũng nấu ngon hơn Kỳ Duyên cô.
 
Cô không biết, chính vì cô nên Minh Triệu mới đặc biệt đi học nấu ăn.

"Sao lại nói vậy, chỉ cần là Gấu làm em đều thích ăn." Minh Triệu sung sướng đi theo Kỳ Duyên vào nhà ăn, trên bàn là mấy món ăn bình thường, nhưng trong mắt Minh Triệu thì cực kỳ ngon, dù có cho nàng sơn hào hải vị cũng không đổi!
Minh Triệu cầm đũa bê bát ăn cơm say sưa, Kỳ Duyên ngồi một bên nhìn. Ăn được một lát, Minh Triệu phát hiện Kỳ Duyên có chút là lạ: "Sao vậy?"

Kỳ Duyên rất muốn nói không sao cả, nhưng mấy người Nguyễn gia đều là người nhà của cô, giờ Minh Triệu cũng coi như là người nhà của cô, cô chịu uất ức có thể không để lộ trước mặt đồng nghiệp, nhưng trước mặt Minh Triệu thì không cần thiết phải gắng gượng cười vui.
 
"Ba em lại hỏi em tiền." Kỳ Duyên thở dài.

"Lần này nói là em trai em có đối tượng, muốn sửa sang lại căn nhà, nhưng..."
Minh Triệu nhíu mày, chuyện người Nguyễn gia luôn đòi tiền Kỳ Duyên nàng có biết, nhưng tạm thời quan hệ của nàng với Kỳ Duyên không thể công khai, nàng cũng không tiện làm gì, dù sao đó cũng là người thân của Kỳ Duyên .

"Nhưng sao?"

Rốt cuộc Kỳ Duyên vẫn không nhịn được, nói lại chuyện căn nhà với Minh Triệu. Cô thật sự rất đau lòng, mẹ kế và hai người em trai cùng cha khác mẹ không tốt với cô, cô còn hiểu được, nhưng đến cả ba mình cũng như vậy, thật sự quá đau xót. Hiện tại cô không hề muốn về căn nhà kia một chút nào, như thể ngoại trừ công dụng cho tiền ra, cô không còn ý nghĩa nào khác vậy.
 
"Bây giờ Gấu có em rồi, tiền của em cũng là tiền của Gấu . Gấu đừng quên, chúng ta đã đăng ký kết hôn ở California, vào bất cứ lúc nào, tài sản của chúng ta cũng là chia đều hưởng chung, chúng ta không cần căn nhà rách nát đó." Minh Triệu vung tay lên nói.

Kỳ Duyên: "Hai chuyện này đâu giống nhau." Cô cũng đâu thèm muốn tiền bạc và căn nhà đó.

Minh Triệu đang sục sôi nhiệt huyết, Kỳ Duyên lại không nghĩ ngợi gì mà hắt bát nước lạnh cho nàng . Mặc dù hai người đã đăng ký kết hôn ở Mỹ, nhưng cả hai vẫn là người Việt Nam, không có quốc tịch hay thẻ xanh của Mỹ, còn không sống ở đó, cuộc hôn nhân của hai người không được pháp luật Việt Nam bảo vệ. Cho nên nếu ly hôn, Minh Triệu hoàn toàn có thể không cho Kỳ Duyên một đồng tiền. Bây giờ Minh Triệu nói chia đều tài sản, hoàn toàn là vì mong muốn cá nhân của nàng, nàng mong muốn có thể cùng Kỳ Duyên hưởng chung tài phú của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net