Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qủy xui ma khiến thay, Ninh Hi vừa phất áo, tiếng Thúy Dạ bên ngoài đã hoảng hốt vang lên.

- Ninh tỷ! Ninh tỷ! Nhanh nhanh một chút, chủ trại đến kiếm tỷ kìa!

Ninh Hi thở dài, bỏ lại Băng cùng Viêm ở Thanh Sơn Chi Hải rồi bước ra ngoài. Tên chủ trại này cũng đúng lúc quá đi chứ

- Ninh cô nương! Cô nương nghỉ ngơi có tốt ko?

- Hahahaha..... Hảo! Hảo! Chỗ của ngươi đúng là ở rất tốt! Cơ mà..... Ngươi sao lại biết tên ta rõ như vậy? - Nàng nghi hoặc hỏi

- Cô nương không cần để ý tiểu tiết quá làm gì! Tiểu mỗ* chỉ là nghe vài người trong kinh thành đồn thôi!

" Tiểu mỗ"? Trong đất của ta mà ngươi dám xưng như vậy! Thật là quá kiêu ngạo đi! Rốt cuộc hắn nào có để Vương triều vào mắt.

- Ta nghĩ ngươi xưng hô rất hay đấy

- Hahaha..... Ninh cô nương quá khen! Tiểu mỗ thật không giám nhận

- Ta khen ngươi ư! Đúng là như vậy đấy!

Chủ trại nghe đến đây, một tia bất ngờ dâng lên đáy mắt, nhưng rất nhanh lại được che đậy khéo léo. 

- Ngươi biết tên ta! Nhưng ta lại ko biết tên ngươi! Như vậy khó mà xưng hô

- À! Cái này thật mong Ninh cô nương bỏ qua cho tội bất kính của Tiểu mỗ! Ta tên Đường Dực! Ta là ai có lẽ Ninh cô nương cũng biết rõ

- Cái này ko cần Đường thiếu chủ nói ta cũng biết! Vậy....... Đường thiếu chủ ko chỉ đến đây để hỏi ta như vậy chứ!

- Hahaha..... Ninh cô nương đúng là rất thông minh! Ta đến đây là để báo chô cô nương: tối nay Dư Quốc Chấn của ta mở tiệc. Chúng ta sẽ bàn về chính sự trong buổi tiệc này!

- Ta đã biết!

- Vậy xin phép Ninh cô nương! Ta cáo lui

Nói xong Đường Dực rời khỏi lều.

Ninh Hi một thân một mình trong lều, tâm trạng cứ bay bay bổng bổng, ko nghe rõ Thúy Dạ đang gọi mình bên cạnh

- Ninh tỷ! Ninh tỷ

- Ha.... hả?- Nàng mắt tròn mắt dẹt nhìn Thúy Dạ nói

- Em gọi ta à!

- Ôi! Muội đã gọi tỷ mười lần rồi đấy

- Ta xin lỗi

- Ừm! Về buổi tiệc.... tỷ tính thế nào..... Ừm.... kế hoạch ấy!

- Em ko cần lo! Tối nay chúng ta chắc chắn chúng ta sẽ thu về một mẻ cá lớn

- Mẻ cá lớn?- Thúy Dạ ngu ngơ hỏi lại

- Hahaha.... Này em ko hiểu được đâu

Ninh Hi nói xong lại nằm xuống dường trong trạng thái thực vật. Nàng động tâm niệm, Băng, Viêm cùng cảnh Thanh Sơn Chi Hải liền hiện trước mắt.

- Băng, Viêm! Vết thương này, cùng ta luyện dược trữa trị!

Ninh Hi nói xong, không đợi hai thần thú trả lới liền phất áo, một dược phòng liền hiện ra. 

Ninh Hi cùng hai thần thú bước vào trong, thật ngạc nhiên không kể hết. Luyện dược phòng này, bên ngoài nhìn nhỏ con như vậy nhưng bên trong thật quá lớn đi. Diện tích ít nhất cũng bằng cả một tẩm cung của nàng. Bên trong bố trí rất gọn. Chia đều hai gian. Gian bên phải chính là sách luyện đan đủ loại. Bên trái là lò đan dược từ bình thường đến trân quý.

- Quản gia đâu?- Nàng lạnh lùng lên tiếng hỏi

Từ trong một lò đan dược, một con cửu vĩ hồ toàn thân đầy bụi chạy đến. Băng nhìn nó ko biết tốt xấu liền chê một câu

- Thật bẩn!

Tiểu cửu vĩ nghe vậy, khuôn mặt núng nính xịu xuống, Ninh Hi nhìn thấy liền động lòng, ôm tiểu cửu vĩ vào trong lòng, vừa vuốt lông nó vừa hỏi

- Ngươi là quản gia của nơi này?

- Vâng! Chủ nhân

- Sao ngươi biết ta là chủ nhân? - nàng nhàn nhạt hỏi

- Đương nhiên ta biết! Chủ nhân kí kết khế ước với Miêu đại ca. Mà đại ca chính là quản gia của cả Thanh Sơn Chi Hải, tức có nghĩa, Miêu đã thay đám tiểu quản gia chúng ta nhận chủ, chúng ta chỉ cần kí khế ước nữa thôi!

Ninh Hi ngạc nhiên, nhìn con cửu vĩ hồ này nhỏ như vậy, xem ra là rất biết chuyện nha! Thảo nào lại là quản gia của luyện dược phòng

- Vậy ngươi tên gì?

- Hihihi.... Chủ nhân cứ gọi ta là Mao Mao được rồi

- Được! Mao Mao! Tên rất dễ thương

Băng và Viêm đứng bên cạnh bực mình dẩu môi. " Xí! Một con cáo xấu hoắc mà cũng đòi trang Ninh tỷ với chúng ta", hai mắt tiện bắn tia lửa điện về phía Mao Mao. Mao Mao nhìn thấy, cũng dùng ánh mắt chả mấy thiện cảm đáp lại. Băng và Viêm sững sờ, cả hai ko hẹn cùng nghĩ : tên này là cáo già đội lốt nai tơ?

Hai người chỉ vừa kịp nghĩ đến đó, liền bị tiếng kêu của Ninh Hi làm cho giật bắn

- A!

Nàng kêu lên một tiếng, thì ra là nàng vừa động vào vết thương

- Chủ nhân! Chủ nhân! Người sao lại bị thương như vậy?

- Ta chẳng qua chỉ do vô ý- Băng nghe thấy câu này, hai con mắt hối hận đầy tội lỗi nhìn nàng

Nhưng Ninh Hi chỉ cười nhạt ý ko việc gì.

- Chủ nhân! Đây là Phục Sinh đan, thượng phẩm đan dược dùng chữa thương rất tốt nha! Người hãy uống đi!

Ninh Hi mở miệng nuốt viên Phục Sinh đan vào, sau đó ngồi vận khí. Qủa nhiên, vết thương của nàng chưa đến nửa canh giờ đã lành lặn, một vết sẹo cũng không có.

- Đan dược này thật thần kỳ! - Nàng vừa nói xong, hai mắt liền sáng rỡ, ẩn ẩn cảm nhận trong người.

Bỗng, một đao dao quang lóe ánh trong phòng, cả căn phòng dương hòa khí huyết, sáng chói mắt.

Hơn vài giây sau, dao quang biến mất, chỉ thấy có mình nàng là mở mắt bình thản. Tuyệt vời, giờ nàng đã là Phân Vương rồi! Thăng những hai cấp, Phục Sinh đan này quả là thượng phẩm đan dược có khác, hiệu quả ngoài sức tưởng tượng của nàng

* đại loại là bằng trẫm


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net