Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe của Ninh gia dừng lại trước cổng trường trung học Hoàng Thiên, Ninh Hi ngồi trong xe giật mình đánh mắt ra ngoài, không phải hôm nay là ngày đầu tiên nàng vào lớp 1 sao. Sao lại đi tới trường cấp 2 Hoàng Thiên rồi.

Nàng tính quay ra hỏi Ninh mẹ bên cạnh, lại thấy phía bên mình lạnh ngắt không có ai. Ngạc nhiên một hồi nàng lại nhìn lên phía trên, trước ghế lái không phải ba nàng mà là quản gia Lâm đã chăm sóc nàng từ nhỏ.

Nàng lại nhìn vào kính chiếu hậu, hai tròng mắt liền trợn lớn. Trong kính chiếu hậu là một tiểu mỹ nhân thực xinh đẹp. Khuôn mặt tuyệt sắc mang khí thế của quý tộc thuần thúy. Con mắt tròn đen trắng rõ ràng giờ có chút giật mình bỡ ngỡ.

Trong lòng Ninh Hi bỗng dâng lên một cỗ kỳ lạ. Có cái gì đó không đúng. 

Ninh Hi đột nhiên thấy hai tròng mắt lại bắt đầu mịt mờ, tối sầm rồi đóng lại. Lúc nàng mở ra, chính là một con ngươi vừa lạnh vừa sắc. Nàng hôm nay rút cuộc là làm sao vậy. Năm lần bảy lượt đều vụt ra những suy nghĩ lạ lùng.

Sao nàng có thể quên được chứ. Nàng năm nay chính là năm tư trung học. Nàng năm nay chính là năm cuối đến trường. Nàng năm nay kết thúc sẽ bắt đầu học chính trị tại nhà. Mà cha mẹ nàng, đều gánh trên vại một Ninh gia cường đại có hàng trăm năm lịch sử đều là quý tộc Trung Hoa, làm sao có thể rảnh rỗi đưa nàng đi học được.

Mà quản gia Lâm kia, chính là người duy nhất chăm sóc nàng từ lúc chào đời tới giờ, chả có gì lạ khi ông đưa nàng tới trường. Bản thân mình hôm nay rút cuộc làm sao, chính nàng cũng không biết. Chỉ là trong lòng luôn dâng lên cảm giác, tất thảy việc này đều là giả dối.

Nhưng chỉ là nàng ghét bỏ cảm xúc này, nên rất nhanh gạt sang một bên. Nàng lãnh đạm chào bác Lâm một tiếng, cầm cặp tiến thẳng vào trường.

Ninh Hi vững vàng bước xuống xe, từng động tác vô tình lại lộ khí chất vương giả quyền quý, nhất thời trở thành trung tâm của toàn bộ học sinh xung quanh.

Nhưng trong mắt nàng vẫn là một mảng yên lặng, giống như nàng không hề đem thế giới xung quanh đặt vào mắt.

Nàng đi một lúc, lại không biết nên đi tiếp như thế nào, mà lớp nàng cuối cùng nằm ở đâu trong cái trường này?

Thật kỳ lạ, nàng học ở đây đã 4 năm, sao cả lớp của mình cũng không biết. Đang đứng nghĩ , bên tai bất chợt vang lên tiếng gọi lớn

- Bạn học Ninh! Bạn học Ninh

Nàng theo phản xạ quay đầu lại, lập tức hai con ngươi co rút, cô gái này, nàng quen?

Khẩu ngữ bất giác buôn một câu

- Bạn là ai?

Cô bạn đang vui vẻ chạy đến bỗng nhiên sững người, mà chính nàng cũng sững người luôn. Sao nàng có thể hỏi một câu kỳ lạ như vậy chứ. Cô bạn kia chính là bạn thân nối khố của nàng mà. Tên là Trương Khả Ái, đại tiểu thư của Trương gia, gia tộc lớn chỉ sau gia tộc của nàng mà, sao nàng lại có thể quên được tới như vậy?

- Bạn học Ninh, mình là Trương Khả Ái đây, cậu quên rồi à?

- À không! Mình...mình không quên

Nàng nhanh chóng nghĩ ra cách đáp lại, bất quá là có chút ấp úng.

Trương Khả Ái thấy vậy, càng để ý biểu hiện kỳ lạ của nàng, tùy tiện hỏi một câu

- Không phải cậu cũng quên luôn tiệc đính hôn giữa cậu và anh trai mình rồi chứ?

- Anh trai cậu?

Nàng tới đây ngạc nhiên tột độ, nàng làm tiệc đính hôn khi nào, tại sao nàng không nhớ

- Hỏng rồi! - Trương Khả Ái kinh hô một tiếng, liền làm nàng kinh động

- Sao cậu có thể quên như vậy! Không lẽ cậu bị mất trí nhớ? Cậu và anh Khả Thần vẫn còn đang hẹn hò vui vẻ mà. Cậu còn nói với mình cậu yêu anh trai Khả Thần của mình rất nhiều, tiệc đính hôn này, cũng là một tay cậu đề ra, một lòng cậu đồng ý, tại sao cậu lại không nhớ? - Thấy bản thân không thể biện hộ thêm nữa, Ninh Hi chỉ cười một tiếng, nói không khỏe rồi chạy ra phía sau trường, nhanh chóng thoát khỏi Khả Ái

Nàng chọn nơi ít người qua lại, trong lòng bắt đâu dâng lên nghĩ hoặc, nhưng lại như bao lần trước, nàng thấy mắt nàng bắt đầu mịt mờ rồi tối sầm lại.

Ninh Hi kinh hoảng, nhận ra sự kỳ lạ, nàng lập tức khống chế lại cơn buồn ngủ của bản thân, không kiêng dè chạy về phía trước, giống như cứ chạy như vậy sẽ cho nàng kết quả của cảm giác này.

Ninh Hi cứ chạy, chạy ra khỏi trường, thu hút bao ánh mắt học sinh, nhưng nàng hoàn toàn bỏ qua tất cả, cứ cắm đầu chạy, tưởng như có một mãnh lực kỳ lạ đang kéo nàng đi.

Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng còi xe inh ỏi, Ninh Hi quay mặt, hai mắt nhìn trừng trừng chiếc xe tải khổng lồ trước mặt.

Hai chân nàng cứng đờ, tựa hồ muốn đi nhưng không nhấc nổi, nàng liền sững người ở đó. Trong gang tấc, chỉ là vài giây thôi, nàng nhìn thấy rõ, người trong xe tải kia, đang mỉm cười nhìn nàng, giống như một âm mưu sắp đặt sẵn. Mà ngồi ở vị trí bên cạnh, chính là cha mẹ nàng, họ đang cười, tay cha nàng còn cầm một khẩu sủng, giơ thẳng về phía nàng, miệng lẩm bẩm hai chữ

- Chết đi!

Ninh Hi nhìn cảnh trước mắt mà không thể khóc nổi, trong con mắt chỉ có ngạc nhiên cùng đau đớn. Cha mẹ muốn nàng chết đến vậy sao? Cha mẹ mà nàng luôn yêu thương, cha mẹ mà nàng luôn kính trọng, cha mẹ luôn dịu dàng với nàng hóa ra lại muốn nàng chết tới vậy! 

Thế giới của nàng, tất cả là một hòa sắc vô vị. Chỉ có cha mẹ là niềm vui của nàng. Nàng sống với mục đích là thực hiện tất cả ước nguyện của cha mẹ. Nhưng giờ cha mẹ lại muốn nàng chết đi, vậy nàng sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Mục đích tồn tại của nàng là làm theo mọi điều cha mẹ nàng kỳ vọng ở nàng. Gi ờ họ muốn nàng chết, vậy chẳng phải họ thật hy vọng nàng không tồn tại nữa sao? Mà mục đích sống của nàng là thực hiện mọi nguyện vọng của cha mẹ, vậy giờ nàng chính là cũng nên chết theo ý của họ, vì làm theo họ, làm họ vui là cả cuộc sống của nàng.

Ninh Hi buông xuôi mọi ý nghĩ chống cự, hai tay dang thẳng phóng khoáng đón nhận cái chết sắp tới. Thôi thì kiếp này, coi như nàng từ bỏ, nếu có kiếp sau, nàng muốn được gặp người nàng yêu trước khi chết một cách vô nghĩa.

Bỗng trong đầu Ninh Hi xẹt qua ba chữ " người nàng yêu", một khuôn mặt xa lạ liền hiện lên trong đầu nàng. Một nam nhân mặc đồ kỳ lạ với khuôn mặt lạnh băng. Trên người mang tướng mạo phi phàm.

Nhưng khi hắn nhìn nàng, không phải là một đôi mắt lạnh giá, không phải là một khuôn mặt vô cảm, mà là một nụ cười ấm áp. Nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, nàng sực tỉnh. Nam nhận miệng khẽ nhếch, vẻ mặt đầy ý cười tà, ấm áp nói hai chữ " Vương phi".

Chỉ hai chữ mà như tia điện xẹt qua người nàng. Vương phi? Đúng rồi, nàng là Vương phi của Hàn lục, nàng là Vương phi của đương triều thái tử Vương Hiên, nàng là vương phi của hắn, vương phi của nam nhân chỉ thuộc về nàng.

Khóe môi Ninh Hi bỗng cười lạnh, nàng hiểu vì sao năm lần bảy lượt nàng đều xuất hiện cảm giác nghi ngờ kia rồi, bởi vì rất đơn giản, nàng cảm giác mọi thứ đều là giả vì đây không phải thế giới thực, đây vốn chỉ là ảo giác, vốn chỉ là thế giới mơ mộng được tạo ra để dụ nàng tự tìm cái chết. Xem ra, cái thứ trong động kia quả thực không hề tầm thường một chút nào.

Ninh Hi cảm giác cơ thể tràn trề linh lực, thân thủ nhanh nhẹn nhảy vọt lên thùng xe tải, lập tức phái linh lực bốn phía để giải ảo cảnh. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, tuy phát hiện được, nhưng nàng không hiểu làm sao lại chưa thể thoát khỏi ảo cảnh này.

Ninh Hi động não nhanh chóng suy nghĩ. Theo những gì nàng đọc được trong Thanh Sơn Chi Hải, ảo cảnh thường có nhiều loại. Loại ảo cảnh không có thực với thực tế này chính là ít gặp nhất nhưng cũng lợi hại nhất. Bởi vì ảo cảnh này được tạo ra từ vô vàn lý do. Có thể ảo cảnh chính là tâm ma của mỗi người, cũng có thể ảo cảnh chính là cuộc sống mà họ mong ước, đôi khi cũng chính là cả hai, nên vô cùng khó giải. 

Nhiều người sau khi vào ảo cảnh liền tàu hỏa nhập nhập ma, chém giết điên cuồng tìm cách giết tâm ma của mình sau đó cũng tự sát. Nhiều cường giả lại không thoát nổi dụ hoặc cuộc sống, nguyện chế ngoài đời thực, sống trong ảo cảnh. Mà ảo cảnh này không thực này nguy hiểm ở chỗ, dù có phát hiện cũng không thể thoát ra giống các loại ảo cảnh khác được, tùy vào mỗi người, tùy vào xui rủi, tùy vào Thiên đạo chiếu cố mà họ mới có thể phát giác cách thoát khỏi ảo cảnh.

Ninh Hi trầm ngâm một lúc, rút cuộc số nàng là cái số nhọ gì thế không biết, lần đầu chúng ảo cảnh lại vào ngay loại ảo cảnh khó nhất, không hề có chút kinh nghiệm. Thế mà hàng trăm cường giả vào núi, lại chỉ có mình nàng rơi vào trong này, qua thực quá là xui.

Ninh Hi trong đầu thoáng lóe lên một ý nghĩ, hai tay dùng linh lực đánh một lỗ lớn trên nóc xe tải, thò tay vào lôi hai người ngồi bên ghế phụ lái ra, lập tức giết chết họ không chút thương tiếc. Lập tưc xác ông Ninh bà Ninh liền nằm vật vờ trên nóc xe tải. Trong mắt Ninh Hi bỗng chốc chấn động, nhưng rất nhanh lại vụt qua rồi biến mất, nàng chấm máu của cha mẹ, vẽ một vòng tròn ký quái trên nóc xe tải, xong liền ngồi vào phóng linh lực ra ngoài. Đây chính là cách duy nhất nàng đọc được trong Thanh Sơn Chi Hải, do một vị đạo sĩ cũng chúng ảo cảnh này giống nàng ghi lại. Trong 1 ngàn năm qua, ông là người duy nhất giải được ảo cảnh này, cũng là người duy nhất sống sót để viết lại cách giải. Nhưng vì là ảo cảnh của ông chỉ do mỗi tâm ma tạo nên nên chỉ ghi được duy nhất một cách giải. 

Tự dưng nàng thấy thật may mắn khi có Thanh Sơn Chi Hải trong tay, thật may mắn vì bản thân đã đọc qua nhiều loại sách trong đó. Trong tu chân giới này, nàng đảm bảo không ai biết trên đời còn có loại ảo cảnh vi diệu như thế này, càng không ai biết cách giải. Không ai biết có người từng vượt qua ảo cảnh ghi lại đặc thù của ảo cảnh càng không ai biết cuốn sách cùng người đó hiện ở nơi nào.

 Qủa thật nàng đúng là may mắc, nếu không đành có nước bó tay ngồi chết mòn trong ảo cảnh. Nếu may mắn hơn nữa, nàng rất có thể trở thành người thứ hai giải được ảo cảnh này.

Ninh Hi không nghĩ nữa, tập trung phóng linh lực ra ngoài. Lập tức xung quanh liền sáng lên, tạo thành một cột màu vàng, dài rộng đúng bằng diện tích của vòng tròn nàng vẽ.

Ninh Hi vui vẻ quan sát cảnh quan trong động, thấy bên cạnh Tử Bạch cũng đang nằm một chỗ chúng ảo cảnh, mặt còn rên thật thống khổ, chắc chắn chúng ảo cảnh tâm ma.

Ninh Hi đột nhiên lại cảm thấy linh lực đang bị rút đi, lập tức nghi ngờ từ từ đứng dậy, lập tức khung cảnh vừa rồi liền biến mất, để lại một ảo cảnh như ban đầu. Nàng thở dài một hơi, quả nhiên như nàng nghĩ, không đơn giản thế được

Ảo cảnh của tu sĩ kia là ảo cảnh tạo ra bởi tâm ma, mà ảo cảnh của nàng lại không hoàn toàn như vậy. Gi ống như kết hợp từ mong ước tận sâu trong lòng nàng đã bị chôn vùi khi nàng xuyên qua tu chân giới cùng với tâm ma của nàng từ thế kỷ 21. Có thể nói là được tạo ra từ cả hai, đây chắc chắn là ảo cảnh kết hợp. Vậy thì cách duy nhất của vị tu sĩ kia, coi như vô dụng với nàng rồi.

Mặt Ninh Hi bỗng chợt trầm xuống, trong lòng đặt ra một câu hỏi

Gi ờ phải làm sao đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net