Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước đi một lúc nàng liền thấy đấu trường trước mặt, quả nhiên vọng tưởng hữu thực( chỉ tưởng tượng nhưng lại khớp với sự thực), đấu trường rất lớn. Tường được xây bằng gỗ đàn hương đến 2,3 lớp, quả thật tốn kém. Tường đàn hương chạy dài như ko thấy đích, chỉ thấy đâu cũng là gỗ mùi đàn hương trầm trầm dễ chịu. Bên trong nhìn ra còn lớn hơn bên ngoài, cơ hồ rộng dài vạn trượng. Nàng nhìn mà ko khỏi một trận cảm phục, miệng bất giác động

- Thật lớn

Xong lại như ko để ý lắm, chỉ thấy đằng xa một đám người đang nhốn nhao như đàn kiến vỡ tổ liền hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ninh Hi nhếch mép, dùng khinh công ba bước đã đến đứng giữa đám đông, chậm rãi xem kịch đằng trước

- Vương...... Vương.....người thiệt giỏi!

- Mộng quý phi cũng thật tuyệt vời

- Đúng là trai tài gái sắc

- Mộng quý phi sớm muộn gì cũng thành hoàng hậu mà thôi

..........

Ninh Hi nghe những lời này xong, trên khóe miệng khéo vẽ lên một đường cong có như ko, bản tính háo thắng lại nổi dậy nhìn cô cung nữ Mộng quý phi kia. Chắc đây là Mộng Tâm - phi tần được sủng ái nhất "lúc này" - mà Thúy Dạ đã nói. Sắc cũng có, tài cũng chẳng thiếu, nhưng nhìn ra thế nào cũng là một con cáo già đáng khinh. Bé cưng chỉ chơi được trò nai tơ ngơ ngác với tên Vương Hiên kia thôi! Chị đây còn nhìn những kẻ như em hằng ngày đến phát chán luôn rồi! Trình em con chưa bằng bọn họ chứ đừng nói là chị đâu. Nói rồi nàng lại đánh mắt qua nam tử yêu nghiệt đang đứng dựa lưng vào cột đằng kia, bên cạnh là một con ô mã nhi tuyệt đẹp. Lại nhìn vào trong mắt hắn, một màu đen tĩnh mịch ko cảm xúc, thậm chí còn rét lạnh được che dấu cẩn thận. Hắn đúng như nàng nghĩ, rất ko đơn giản.

Vương Hiên đứng ở dưới, lại nhạy cảm thấy có ánh mắt đặt trên người mình, đưa đồng nhãn về phía Ninh Hi, lại bắt gặp ánh mắt vô tình của nàng, trong tâm lại hiện lên hứng thú với người con gái này. Hắn thật muốn nhìn một Thiên Vân dưới bộ dạng kiêu ngạo coi trời bằng vung ấy như thế nào. Ninh Hi cũng chẳng để ý mấy, đúng hơn là ko hứng thú nên đương nhiên nàng ko nhìn ra được bao nhiêu cảm thú hắn đều đang đặt trên người mình.

Đứng xem một lúc, thấy thật chán, nàng liền quyết định náo động cho vui. Nhìn đến bên dưới là phần thi cưỡi ngựa bắn cung, nàng liền tùy ý lấy ra một con bạch mà từ trong Thanh Sơn Chi Hải và một bộ cung bằng gỗ đàn hương đơn giản, dùng chân thúc ngựa, ngựa liền nhảy rất cao, đến nỗi mấy trăm người cùng thủ vệ nhìn lên cũng chỉ thấy một bóng trắng xẹt qua mà chả kịp phản ứng. Nàng liền phi ngay xuống đường đua làm Mộng Tâm kia giật mình xém ngã ngựa liền bực mình nhìn kẻ bên cạnh. Lại nhìn thấy một nữ tử mặc y phục màu đỏ như tiên giáng trần, lại tiếp tự thơ thần nhìn nàng. Nhìn đến nửa ngày, lại bị nàng dùng ánh mắt âm dương lẫn lỗn nhìn qua. Hoảng hồn quay phắt lên phía trên. 

Ninh Hi liền tục ung dung trên ngựa, các bia đã đi qua từ  lúc nào. Mọi người nhìn nàng với đủ loại cảm xúc. Người thì thấy thương cảm vì cô có sắc mà ko có tài. Người thì khinh bỉ nói cô ngu dốt mới đi đối đầu với Mộng Tâm-thiên tài của Hàn Lục. Người thì nhìn coi như xem kịch vui. Trước những lời bàn tán với đủ loại khen chê cùng cái nhìn đầy coi thường của Mộng Tâm, nàng  chỉ ung dung cưỡi ngựa thưởng cảnh. Đến cả Vương Hiên luôn bị mọi người nói rằng ko có tim cũng bắt đầu lo lắng

Đợi thật lâu, nữ tử trên bạch mã kia mới bắt đầu mở mắt, chậm rãi ngồi thẳng trên lưng ngựa, động tác tùy ý mà phong lưu vãn tình khiến nhiều người trên khán đài lại ngẩn ngơ thêm một lần nữa.

Nhìn thấy cảnh ấy, tính ích kỷ ghen tị của nữ nhân trong lòng Mộng Tâm lại bừng bừng dâng lên như thuyền no gió, liên tục tranh bắn hết tất cả các bia, điểm số của hai người chênh lệch rõ ràng. Ninh Hi là 0 còn Mộng Tâm đã bắn được gần hết số tên, tức là 100 điểm.

Đến tấm bia cuối cùng, là tấm bia quan trọng nhất. Nhưng tấm bia này lại là một thánh khí thượng phẩm đc thiết kế riêng để cho các linh sư luyện tập. Nếu nàng đoán ko nhầm thì Mộng Tâm hiện giờ đang là Khiển Mộng huyễn vương, khả năng bắn trúng 100% hồng tâm cũng ko cao. Đúng như nàng đoán, cô ta chỉ có thể bắn đến gần hồng tâm 1 vòng, tuyệt đối ko thể chúng hồng tâm. Nhưng mũi tên của cô ta lại rất khéo léo, vừa bắn chúng bia mà còn làm chệch đường đi của nó, cho một lời khen cũng ko gọi là quá. 

Lúc nãy, Ninh Hi cũng đã phát hiện ra thủ thuật của cô cáo nhỏ này, bất quả, tốc độ của tấm bia hiện giờ cũng nhanh gấp ba bốn lần lúc trước, ko phải trên cấp bậc Phân Vương tuyệt đối ko có khả năng chúng.

Nàng lại nhìn thật kĩ tấm bia, dùng đôi mắt tinh xảo ghi nhớ hình dáng của nó, lại dùng bộ pháp Tâm Chi sử dụng tâm nhãn mà đoán trước đường đi. Rất nhanh, toàn bộ mũi tên phía sau lưng nàng một lực lên cung, bắn ra liên tục. Khủng khiếp hơn là 100 mũi tên đều chúng toàn bộ hồng tâm của tấm bia, tạo thành trận mưa ánh sáng. Mọi người đều bị mưa tiễn làm cho lóa mắt, bỗng dưng có người nhìn lên bảng điểm sợ hãi ngạc nhiên hét to

- NHÌN KIA! CÔ TA CƯ NHIÊN ĐƯỢC 1000 ĐIỂM

- TRỜI ƠI! CÔ TA CÒN GIỎI HƠN CẢ MỘNG QUÝ PHI NỮA

- DỰA VÀO, THẬM CHÍ DÙ CÓ LÀ VƯƠNG CŨNG CHƯA CHẮC THẮNG ĐƯỢC CÔ TA

- THIÊN TÀI, ĐÚNG LÀ THIÊN TAI

Mọi người liên tục hét to kích động nhìn nhân vật chính đang ung dung đứng trên đất vuốt bờm ngựa. Vương Hiên thì vui vẻ, trong lòng ko khỏi cảm thán nữ nhân này, còn Mộng Tâm thì đen mặt nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống

- Xem ra hoàng hậu của ta ko hề làm ta mất mặt

Cả đấu trường đang nhốn nháo như cái chợ bỗng nhiên lại im phăng phắc vì lời nói mang tiếng đả kích của Vương Hiên. Nàng cũng vì vậy mà lườm hắn ko ngớt. Hắn lại ko hề ngại ngùng đi nhẹ đến bên nàng, chế trụ eo nàng trong tay mình, nhìn hai người hết sức tình tứ.

Lúc này, cả đấu trường như vỡ lẽ, những người hồi nãy chê nàng thì xấu hổ cúi đầu, người khen nàng thì lồng ngực lại đầy mùi tự hào. Thì ra là hoàng hậu, thảo nào giỏi hơn Mộng quý phi là đúng rồi. Vừa xinh đẹp lại tài giỏi, đúng là xứng đáng đứng cạnh vương, đúng là một bấc quốc mẫu tương lai. Tuy tất cả đều bội phục nàng, nhưng riêng Mộng Tâm đứng bên cạnh lại nhìn nàng chằm chằm rồi cười khinh. Nàng cũng cười, nhưng là nụ cười dành cho Mộng quý phi ngu ngốc kia. Để nàng đoán, chắc chắn cô ta nhìn ko thấy cửa nồi linh lực của nàng lên mới nghĩ nàng là phế vật, chẳng may chỉ do ăn hên. Đúng như nàng đoán, cô ta quả nhiên nghĩ như vậy. Nhưng để giữ hình tượng trước vị vua tương lai Vương Hiên, cô ta vẫn là người đầu tiên cúi đầu thỉnh an nàng, trong lòng lại tràn ngập tư vị khinh thường cùng chán ghét.

Xong, cả đấu trường cũng bắt đầu nhao nhao, người người khấu đầu, miệng đều hô một tiếng dội vang

- THỈNH AN TRIỆU HOÀNG HẬU

Cảnh tượng đếm ko đc có bao nhiêu tráng lệ. Còn riêng nhân vật chính của tất cả điều này lại thầm than phiền phức


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net