Chương 1: Be be

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã từng, là một cô gái Nhân Mã điển hình, trong số những chòm sao lý tưởng để trở thành người bạn đời của tôi, nam Sư Tử luôn độc chiếm vị trí đầu tiên.

Nhưng tháng sáu năm nay... tôi đã động trời mà gả cho một anh chàng Xử Nữ vốn định cả đời này sẽ tẩy chay đến cùng...

Tóm lại, thế sự khó lường, nhân sinh vô thường, kế hoạch không theo kịp đà thay đổi, ai bảo lúc đầu mắt tôi bị mù cơ chứ.

Đúng vậy, đầu năm 2014, ma xui quỷ khiến, tôi bỗng nhiên mê muội nghề bác sĩ.

Áo blouse trắng phong độ nho nhã, mùi vị thuốc khử trùng, hiểu rõ các bộ phận cơ thể như lòng bàn tay... nghĩ đến là đã không khép chân lại được rồi.

Sau đó, tôi điên cuồng đọc một đống ngôn tình có nam chính là bác sĩ, đặc biệt là một cuốn có tên là "Báo cáo viết cho bác sĩ", mẹ ơi, trái tim thiếu nữ cứ phải gọi là đập thình thịch.

Từ đó trở đi, tôi bèn quyết chí, đời này không phải bác sĩ không gả.

Tâm động không bằng hành động, tôi lập tức bắt đầu con đường đi tìm bác sĩ dài đằng đẵng. Tuy không phải thật sự tìm bác sĩ để khám bệnh, nhưng về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, đây cũng là một loại tâm bệnh mà.

Quá trình sau đó không hề thuận lợi, cứ hễ gặp được anh bác sĩ nào mà tôi thấy thuận mắt, nếu không phải là hoa đã có chủ, thì là một nhà ba người hạnh phúc ấm êm.

Cái nghề bác sĩ nam này, giống y như là giáo viên nữ, đều là hàng bán chạy trên con đường xem mắt.

Sau đó tôi quyết định hai tay cầm hai cần câu, không chỉ cấu kết ngoài đời, mà wechat với cả trên mạng cũng càng không thể bỏ qua.

Tháng 5 năm ngoái, ngày nào tôi cũng truy cập vào wechat, nhìn lén một lượt những người ở xung quanh, đàn ông, mong rằng một ngày nào đó tôi có thể tóm được, à không, tình cờ gặp được một anh chàng bác sĩ.

Có lẽ là định luật vạn vật hấp dẫn quả thật có hiệu quả, cũng có lẽ là thượng đế đã nghe thấy lời cầu nguyện khẩn thiết từ tận sâu trong đáy lòng tôi.

Ông trời không phụ người có lòng, vào một hôm trời tối tăm gió lớn nào đó, tôi bỗng tóm được một cái avatar hình áo blouse trắng!

Không sai! Một cái avatar hình áo blouse trắng!

Không có đầu, chỉ có hình nửa thân trên, là ảnh chụp cái bóng in trên bức tường trong thang máy. Một tay cầm điện thoại, một tay đút vào túi, trông khí chất có vẻ được lắm... cũng có chút gì đó, hơi hơi đẹp trai.

Tôi phóng to ảnh đại diện lên nghiên cứu kỹ một phen, nhỡ như là wechat của đầu bếp căn tin trường học nào đó (dù sao thì bốn chung quanh nhà tôi toàn là trường học), lỡ không may bị lừa đảo thì sao.

Sau khi xác nhận bảng tên trước ngực người anh em kia không khác gì với những bác sĩ mà tôi từng nhìn thấy trong bệnh viện trước đây.

Tôi hởn hở bấm vào xem thông tin của chàng ta.

Trong vòng 300 mét.

Khu vực, ừm, cùng thành phố với tôi.

Ký tên, cầu đều kiên cố, đường hầm sáng soi.

Chao ôi, quả thật có chút ngầu đấy.

Tên wechat thì chỉ có mỗi một chữ, còn chữ gì thì, tôi không nói cho mấy bạn biết đâu.

Nghĩ thế, tôi rất lanh trí đổi ảnh avatar của tôi từ icon cười nham nhở thành em gái dễ thương Akiyama Mio trong K-ON.


Bắt chuyện chào anh ta một tiếng, hi.

Sau đó...

Không có sau đó nữa...

Tôi với màn hình điện thoại mặt đối mặt nhìn nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, đối phương cũng chẳng hề có bất kỳ phản ứng nào.

Chẳng lẽ, tôi, bị, ngó, lơ, rồi, hả?

Đờ mờ.

Mẹ nhà anh chứ, nếu chẳng phải muốn kiếm gái thì anh bật chế độ tìm bạn xung quanh làm quái gì?

Ngẫm nghĩ một lúc, tôi quyết định thay đổi chiến lược kết bạn.

Lời mời kết bạn tiếp theo đổi thành kiểu gào thét long trời lở đất: Bác sĩ đại nhân cứu mạng!! Tôi có vấn đề muốn hỏi anh!! Cứu mạng!! Cứu mạng!!

Để làm nổi bật mức độ nghiêm trọng cấp thiết về bệnh tình của tôi, tôi gửi liên tục ba, bốn tin nhắn mới chịu thôi.

Quả nhiên, phương pháp này đạt được kết quả rõ rệt.

Tôi, năm phút sau, thuận lợi được thông qua.

Hì hì, kế hoạch thông qua.

Sau khi kết bạn thành công, tôi lập tức lượn đến trang cá nhân của anh ta xem một lượt.

Quả nhiên.... Trang cá nhân rất có phong cách của bác sĩ.

Chia sẻ toàn là những đường link kiểu như DXY.CN, nhật báo chữa trị, tình trạng bác sĩ hiện nay.

Những trạng thái trong cuộc sống thường ngày không nhiều, nhưng cũng có một ít, mặc kệ, cứ tám trước, lát nữa đi tìm hình sau!

Tôi trở về giao diện chat, đánh đòn phủ đầu hỏi: Anh là bác sĩ phải không?

Anh bác sĩ nào đó: Hình như là vậy.

Tôi: Thật sao?

Anh bác sĩ nào đó: Sao thế?

Tôi: Em có thể hỏi anh một số vấn đề về y học được không?

Anh bác sĩ nào đó: Gì nào.

Tôi: Hình như em có hơi... đau đầu.

Anh bác sĩ nào đó: Bạn kết bạn với tôi chỉ là để khám bệnh sao?

Lời này vừa thốt ra, làm tôi giật cả mình.

Hừ, chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra tôi có ý đồ khác rồi hay sao?

Đành vậy, khỏi cần phải vờ vịt nữa, kết bạn phải thật lòng mới được.

Để thể hiện lòng mến mộ với nghề bác sĩ, tôi lập tức thừa nhận: Không phải, thật ra thì, em cũng chẳng có bệnh gì cả, chỉ là thích bác sĩ mà thôi.

Anh bác sĩ nào đó: Tại sao?

Tôi: Thích bác sĩ kỳ lạ lắm sao?

Anh bác sĩ nào đó: Hiện nay mọi người không đánh giá cao về nghề bác sĩ cho lắm, thế nên hơi tò mò.

Tôi, một người thông minh lanh lợi như tôi đây.

Vì để anh ta lưu lại ấn tượng sâu sắc về mình, thế là, tôi khí thế hào hùng lôi ra lời thề hồi nhập môn phái Vạn Hoa Cốc, mà năm ấy tôi từng mê mẩn.

Tôi nhanh chóng gõ chữ: Bởi vì, tôi là người hành y, tâm trí phải vững vàng, vô dục vô cầu, trước tiên phải có lòng từ bi trắc ẩn, nguyện cứu giúp chúng sinh. Nếu có người bệnh tật đến xin chữa trị, không được phân biệt giàu sang hay nghèo hèn, già trẻ hay đẹp xấu, kẻ thù hay bạn hữu, người Hán hay người dân tộc thiểu số, người thông minh hay kẻ đần độn, đều đối xử như nhau, xem như người thân ruột thịt, cũng không được lo trước lo sau, suy xét đến lành dữ rồi luyến tiếc tính mạng của bản thân, nhìn người khác đau khổ, tựa như chính mình đau khổ, chớ sợ khó khăn nguy hiểm, ngày đêm, nóng lạnh, đói khát, mệt nhọc, một lòng cứu người, không được có lòng qua loa đại khái hay ra vẻ ta đây.

Sau đó, tôi tổng kết lại: Cá nhân em cho rằng, nghề nghiệp có thể cứu sống mạng người, thì ý thức về trách nhiệm khá cao. Hơn nữa ngành nghề có chuyên môn, thông thường đều sẽ rất bình tĩnh.

Sau khi gửi đi như vậy, tôi cho rằng câu trả lời này của tôi, có thể coi như là một bài văn mẫu hoàn mỹ.

Bác sĩ nào đó ngừng trong chốc lát, nhàn nhạt trả lời... trả lời cái gì, tôi cũng không nhớ rõ lắm, vì tôi không lưu lại nhật ký trò chuyện khi ấy.

Nhớ mang mang là lúc bấy giờ anh ta đã gửi một icon "ngón tay cái", và trả lời rất khiêm tốn.

Sau đó hỏi tôi: Đoạn này ở đâu ra thế?

Tôi: ......À, một nghề nghiệp lúc em chơi game, tên là Vạn Hoa Cốc, đây là lời thề lúc nhập môn phái.

Tôi nghĩ chắc chắn là anh ta đã cười, bởi vì anh ta trả lời lại một câu: Bạn thú vị thật đấy, tôi nhất định phải làm quen với bạn mới được.

Tôi cười ngặt nghẽo trong lòng, cảm ơn sự trợ giúp của sư phụ Tôn Tư Mạc trong Kiếm Tam ma ma...

Sau này tôi mới biết, đây là một chương rất nổi tiếng của Tôn Tư Mạc trong "Bị cấp thiên yếu phương ", gọi là "Đại y tinh thành", những người học y đều phải đọc.

Thời đại học học Trung Y đã từng học... anh bác sĩ nào đó chắc chắn đã biết từ lâu rồi...

Tôi còn dương dương tự đắc hứng trí bừng bừng la to, đây là tôi nhìn thấy lúc chơi game đó!

Nghĩ đến là đã thấy mất mặt rồi.....

Buổi tối hôm đó, chúng tôi lại trò chuyện một lúc, sau đó anh ta phải đi đọc sách.

Nội dung cuộc trò chuyện với tôi, trong những câu chữ có sự nghiêm chỉnh và xa cách

Nhưng sau đó tôi vẫn rất vui vẻ, bởi vì anh ta đã copy đoạn "Tôi là người hành y" mà tôi gửi cho anh ta dán lên trang cá nhân của mình.

Không sót một chữ nào, rồi còn bổ sung bên dưới nói: Được rồi, kiêu ngạo xong rồi, tiếp tục đọc sách.

Tôi lập tức bấm like cho anh ta.

Bấm like xong, tôi lại tức tốc bấm like tất cả không sót một bài nào trên trang cá nhân của anh ta.

Trong lúc bấm like, tôi còn đào được một tấm ảnh! Vẫn không thấy rõ mặt mũi! Đeo khẩu trang, mắt kính, mặc đồ phẫu thuật, đội nón phẫu thuật, nhưng thấp thoáng hàng mày kiếm và đôi mắt dài, mà quả thực.... rất là đẹp trai!

Tiêu đời rồi, trái tim nhỏ bé này của tôi, lại nhảy nhót rộn ràng.

Rất nhanh sau đó, hành động bấm like này của tôi có lẽ đã làm anh ta hết hồn, dẫn đến sự chú ý của anh ta.

Anh bác sĩ nào đó hỏi tôi: ..... Bạn không ngủ à?

Tôi: Em bấm like phải chăng đã quấy rầy đến việc đọc sách của anh? Xin lỗi! Em đi ngủ ngay đây, sao anh còn chưa ngủ thế?

Anh bác sĩ nào đó: Một lúc nữa mới ngủ.

Tôi: Chúc ngủ ngon, hì hì hì.

Anh bác sĩ nào đó: Ngủ ngon.

......

Rất lâu sau này... sau khi tôi và anh bác sĩ nào đó đã xác định quan hệ, anh ấy nói với tôi, hôm ấy, đúng thật là trùng hợp, chàng ta vừa trực ca đêm xong, trở về nhà, bởi vì sắp phải thi nên ôn bài cả nửa ngày trời, thấy hơi buồn chán.

Bấy giờ tiểu khu anh ấy ở đa số đều là đồng nghiệp làm cùng bệnh viện, thế nên bèn mở chế độ tìm kiếm bạn bè xung quanh, thử xem có gặp được người quen hay không.

Mở lúc buổi chiều, xong quên khuấy đi mất.

Kết quả tối hôm đó mới mở điện thoại lên, thì gặp phải một cô nàng bị bệnh thần kinh điên cuồng oanh tạc.

Tôi hỏi anh ấy lúc bấy giờ nhận được lời mời kết bạn có cảm giác gì?

Anh ấy nói, "Cảm thấy nếu không chấp nhận, thì em sẽ chết mất. Mắc bệnh nghề nghiệp, cho nên đành chấp nhận."

Tôi bật cười: "Ha ha ha, có phải là không thể ngờ được, cuối cùng thế mà lại kết hôn với cô gái này!"

Anh ấy thở dài: "Đúng thế, ai mà ngờ được, cả đời này sẽ bị rơi vào tay của cô ấy chứ."

Tác giả có lời muốn nói: Như văn án, câu chuyện này xin được gửi đến anh xã nhà tôi.

He he he

...

- Shen dịch -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net