Oneshot: Không phải mưa thường, mà là mưa mùa xuân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang 14

Cơn mưa nào cũng đem lại cảm giác thật khó tả, cứ nao nao buồn, lại vô cùng hoài niệm. Như những cơn mưa mùa hạ chóng đến chóng đi, để lại mùi mưa mới ngai ngái từ mặt đường sau những ngày nắng hanh, dễ làm người ta liên tưởng đến 1 thứ gì đó vừa chấm dứt.

Ngày một người rất quan trọng ra đi, ngày một cuộc tình đơn phương chấm dứt, lẽ ra là giải thoát bản thân, lẽ ra trời phải hửng nắng, nhưng mưa vẫn rơi...

Những cơn mưa mùa xuân cũng như những cơn mưa hạ, nhỏ bé như những hạt tuyết, chóng đến chóng đi. Mưa xuân chỉ xuất hiện khi mùa đông sắp kết thúc và  mùa xuân đang chớm chớm mướt qua trên qua thịt qua cảm nhận của mỗi người, mưa xuân lưng chừng, vừa là sự kết thúc, vừa là sự bắt đầu. 

Mùa đông vốn là sự kết thúc lạnh giá, còn mùa xuân là sự khởi đầu của vạn sắc.

Nếu vậy, thì mưa xuân là dấu hiệu của một sự kết thúc, cũng là dấu hiệu của sự khởi đầu. Mưa xuân là những hạt mưa nhỏ bé mà khi ngửa cổ nhìn lên trời, cứ ngỡ là tuyết rơi. Khi ta quen ngày nào cũng thấy mưa xuân giăng trong không khí, cũng là lúc gió xuân tràn về, mang hương hoa cỏ, mang hơi ấm áp, mưa tạnh.

Và ta phải chờ thêm một năm nữa, mới lại thấy những hạt mưa lắc rắc trên những hoa hồng thắm, bầu trời xam xám còn hơi lạnh.

Mưa xuân đem lại cho người ta thứ cảm giác buồn bã, hoài niệm, trống trải vô cùng, như một thứ gì đó rất quan trọng từng mất đi, một nỗi đau dai dẳng. Người tôi từng rất thích cũng chào đời vào một ngày trời đổ cơn mưa xuân, thế nên cách cậu ấy lướt qua tôi cũng hệt như một cơn mưa, nhẹ nhàng, có chút hân hoan, có chút buồn bã, nhuốm mùi thơm hoa cỏ. 

Một chút gì đó của hoài niệm, một chút gì đó của quá khứ...

'Một người tôi đã từng thích rất nhiều.'

***

Có những trang nhật kí, mà mỗi khi mùa xuân đến, chúng lại cũ đi một chút. Tất cả chúng cùng với dòng chảy thời gian, đem tất cả kí ức của chúng ta đi vào dĩ vãng. Thời gian sẽ trôi, tất cả mọi thứ rồi sẽ đổi thay, dù rằng chúng ta không muốn. Những trang nhật kí đó, vẫn hiện lên trong kí ức của tôi như mới ngày hôm qua, là tất cả những thứ duy nhất không thể thay đổi, không thể xóa mờ đi.

"Thanh xuân của chúng ta trôi đi nhanh chóng, tất cả rồi lại chỉ còn là 'đã từng'"

Tôi thích một người đến chẳng cần lí do, chẳng cần biết người ấy nhìn tôi như thế nào, chỉ cần người ấy biết rằng, vẫn có một người thích người ấy rất nhiều, luôn ủng hộ người ấy, luôn dõi theo người ấy, luôn để ý từng chút một, cố gắng để trở thành người mà người ấy muốn.

Cũng chỉ là 'đã từng'.

Người ấy hiện lên trong những trang viết, ban đầu là một cậu bé, rất ngốc, rất rất ngốc. Cậu bé ấy không biết bắt chuyện với người khác, không để ý xung quanh, không có bạn thân, không có gì trong tay cả. 

Tôi chẳng nhớ rằng, vì sao tôi thích cậu, vì thích là một cảm giác, mà nó lại rất khó giải thích, chỉ biết rằng thứ cảm giác đó theo tôi mãi về sau. Tôi thích cậu suốt những năm tháng cấp 2. Có lẽ là vào cái ngày đầu xuân như hôm nay, khi mà tôi lấy hết cam đảm chỉ để nói một câu chào với cậu. Tôi thấy rằng nó chẳng uổng phí chút nào.

Một ngày mưa bụi bay lất phất, bầu trời toàn những đám mây xam xám, mà chỉ vì cậu ấy nở một cười nhẹ nhàng, đáp lại một câu chào, lòng tôi hôm ấy như có một tia nắng xuân ấm áp rọi qua...Nụ cười ấy, như một cơn gió xuân vậy, thổi bùng lên cho tôi một thứ cảm xúc thật ấm áp, như những lộc cây đâm chồi sau mùa đông.

***

Có những ngày tháng với tôi thực sự là rất dài, rất hạnh phúc, đó là ngày chúng ta thân thiết, ngày chúng ta ở bên nhau, cùng nói những câu chuyện không đầu không cuối, mãi chẳng kết thúc...

Có những ngày tôi trông ngóng rất nhiều, làm tôi cảm giác như mình đang có người yêu thật sự ấy. Noel cũng muốn tặng cậu một món quà, sinh nhật cậu cũng trở thành ngày rất quan trọng, ngày lễ Tình Nhân, trong tay mình chẳng có một ai, nhưng socola vẫn giấu trong cặp, chờ giây phút được trao đi, ngày lễ nào cũng đều quan trọng cả...

Tôi tự thấy rằng lúc ấy mình rất ngốc, chẳng cần được một lời chúc mừng sinh nhật của cậu, chẳng cần ngày lễ được cậu tặng quà, chỉ cần cậu được vui, thế thôi. Niềm hạnh phúc của tôi đôi khi chỉ nhỏ bé như thế.

Bây giờ, khi thực sự chẳng còn cơ hội để gửi lời chúc đến cậu nữa, cũng chẳng còn mong ước muốn đem niềm vui đến cho một người mãnh liệt đến như thế nữa. Cảm xúc bây giờ là lưng chừng, là khi cơn gió xuân thực sự đã đi qua, chẳng còn để lại chút dư âm nào, cảm giác thật trống rỗng, như khi mình đã thực sự đánh mất một cái gì đó, một ai đó...

*** 

Có những lúc tôi mong rằng tôi và cậu có thể cùng chung một sân khấu, nơi có những ánh đèn sáng rực rỡ, những tấm huy chương lấp lánh...

***

Có những khoảng thời gian cậu thay đổi, thay đổi rất nhiều, không còn là người trước đây tôi từng biết, có những lúc tôi cảm thấy hình như chúng ta dần xa cách, có những lúc cậu như bầu trời ở phía xa, thật khó bắt lấy.

***

Dần dần, cũng đã đến lúc để tôi dừng lại, kết thúc những tháng ngày theo đuổi cậu trong vô ích, cậu biết không? Tôi cảm thấy mình chẳng còn đủ mạnh mẽ để theo đuổi cậu nữa, chúng ta cũng đã đổi thay rất nhiều, chẳng còn là bản thân mình trước đây. Tôi không còn đủ kiên nhẫn để đi theo một người có thể sẽ chẳng nhìn về phía tôi nữa.

Mưa xuân là một thứ khó nắm bắt, mưa xuân là tất cả sự lạnh giá của mùa đông, sự ấm áp chớm xuân, và hương vị ngọt ngào của gió xuân...

Mưa xuân sẽ biến mất ngay thôi, biết đâu sau màn mưa ấy, có một người sẽ đợi tôi ở phía bên kia đường?

***

 Cả một bầu trời của những kí ức đọng lại trong từng trang nhật kí mà hôm nay tôi mới có dịp lôi ra đọc lại. Những năm tháng niên thiếu trôi như một cuốn phim có một cái kết buồn, có tôi, có cậu, có chúng ta, có những ngày tháng thật ngốc nghếch mà chỉ khi được lưu giữ lại bằng những dòng viết chính tay mình ghi, cảm xúc của mình mới như sống cả lại. 

Tất cả chúng là những kí ức ngọt ngào về một cơn mưa xuân từng lướt qua thanh xuân của tôi, đọng trên những cánh hoa đẹp nhất.

Cũng là một kí ức đáng được lưu giữ, phải không?

 ***

Trang 14 -  Hoàn

Khi trời đổ mưa xuân, tôi thích một người.

Năm nay, trời vẫn đổ mưa xuân, chỉ là tôi không đủ mạnh mẽ để thích người đó nữa.

***

26.01

Cảm ơn vì bạn được sinh ra, mong rằng bộ phim của bạn sẽ có cái kết hạnh phúc :)

Gửi đến người hôm nay có sinh nhật :))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net