Bản lĩnh của tiểu bạch hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng Khuynh Ca đứng trên boong của du thuyền, ngắm nhìn biển khơi bao la hùng vĩ trước mặt. Gió biển thổi bay mái tóc dài của cô, cũng mang theo vị mằn mặn của muối biển tràn vào khoang mũi.
Khó trách đám tiểu thư thiếu gia lại thích ra biển như vậy, quả nhiên cảm giác chính là bất đồng. Nếu.... nếu như không có kẻ khiến cô chướng mắt mà nói, thì chuyến đi chơi này sẽ hoàn hảo rồi.
Phượng Khuynh Ca khinh thường bĩu môi, thèm nhìn đến đôi nam nữ phía sau đang biểu diễn một màn ân ái.
Trương Tử Long cái tên đại lừa đảo. Không phải hắn nói Mạnh Lâm Phong cùng Tư Mã Xuyến đã đi Singapore du lịch rồi sao. Vậy bây giờ đôi cẩu nam nữ buồn nôn đứng sau lưng cô là ai đây?
"Lâm Phong, cảm ơn anh đã mang em ra biển chơi, em thật sự rất vui." Tư Mã Xuyến mặc váy dài màu trắng, gió biển thổi qua cuốn theo làn váy, tựa như một tinh linh sắp bay đi.
Mạnh Lâm Phong ôm bả vai Tư Mã Xuyến, ôn nhu nhìn cô ta, trong mắt mang theo tình ý nồng đậm.
"Xuyến, bên ngoài gió lớn, mau mặc áo khoát vào, cẩn thận bị lạnh." Mạnh Lâm Phong dường như thay đổi thành một con người khác, vô cùng ôn nhu săn sóc đối với Tư Mã Xuyến,  trừ cô ta ra, trong mắt hắn không còn ai khác.
Tư Mã Xuyến hai má ửng hồng, ngượng ngùng lắc đầu: "Không lạnh, chỉ cần anh ôm em, trái tim cùng thân thể của em đều thực ấm áp."
Phượng Khuynh Ca làm một cái động tác nôn khan, làm ơn đi, không cần buồn nôn như thế được hay không? Chỉ mới hơn nửa tháng không gặp, đạo hạnh của tiểu bạch hoa sao lại tăng nhanh đến mức này, chẳng lẽ phía sau có người chỉ điểm sao?
Lần trước ở yến hội, Mạnh Lâm Phong dường như đối với cô có chút hứng thú, vậy mà bây giờ tiểu bạch hoa lại có thể dễ dàng xoay chuyển càn khôn như vậy. Quả nhiên nữ chính vẫn là nữ chính, tác giả mẹ ruột vẫn dành bàn tay vàng của mình cho cô ta nha.
"Chị dâu, chị cùng lão đại ở đây làm gì vậy?" Trương Tử Long cầm thịt nướng chạy tới: "Thật là ân ái nha, này, yêu đương cũng không thể lấp đầy bụng, hai người ăn chút gì đi."

Tình huống lần này trái lại đến lượt Phượng Khuynh Ca không thể lý giải rồi. Trương Tử Long cũng thuộc thế hệ phú nhị đại, mắt cao hơn đầu, không phải là loại người dễ dàng mua chuộc. Nhưng dường như cô thấy bọn người ở đây đều đã chấp nhận Tư Mã Xuyến rồi thì phải.
Yến hội ngày đó cô ta bị mọi người cô lập, vậy mà bây giờ một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu, có cái gì tốt đều đưa cho cô ta đầu tiên, mà Phượng đại tiểu thư cô đây lại không ai nhìn tới.
Phượng Khuynh Ca cảm thấy nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu chẳng may tính cách nhân phẩm tốt đẹp của nữ chính phát huy ra, Tư Mã Xuyến khiến anh trai cô động tâm thì phải làm sao bây giờ?
"Tử Long, cậu thật quá đáng, có thịt nướng cũng không gọi tôi. Tôi sẽ nói với anh trai cậu khi dễ tôi cho mà xem." Phượng Khuynh Ca bĩu môi lên án.
Trương Tử Long nhìn gương mặt hồng nhuận như hoa đào trước mắt mà ảo não, hắn sao lại quên mất không chiếu cố vị tiểu tổ tông này đây. Giờ nghe nói như vậy mới vội vàng chạy đến bên cạnh cô, mang cô đi nướng thịt cùng mọi người.
Lúc Phượng Khuynh Ca lướt qua người Mạnh Lâm Phong, trong mắt Tư Mã Xuyến hiện lên một tia khí tối tăm. Mà Mạnh Lâm Phong chỉ thản nhiên liếc cô một cái, sau đó tiếp tục ôm tiểu bạch hoa nói mấy lời tâm tình buồn nôn.
"Tử Long, sao các cậu lại gọi cô ta là chị dâu, họ định kết hôn sao?" Phượng Khuynh Ca lôi kéo Trương Tử Long vào một góc, nhẹ giọng hỏi.
Trương Tử Long nhìn Phượng Khuynh Ca, trên mặt rõ ràng viết mấy chữ: "Khuynh Ca bị vứt bỏ thật đáng thương." Phượng Khuynh Ca gõ đầu hắn một cái, tức giận liếc mắt xem thường.
"Cậu có nói hay không, nếu không tôi đi hỏi những người khác."
"Được rồi, tôi nói, tôi nói, cậu đừng thô lỗ như vậy được không đại tiểu thư." Trương Tử Long xoa xoa chỗ đau một chút, lại tiếp. " Kỳ thực gần đây bọn tôi cảm thấy Tư Mã Xuyến cũng không tệ, không chỉ đối với lão đại tình cảm sâu nặng, mà đối với anh em chúng tôi cũng rất quan tâm chiếu cố. Tuy rằng thời gian ở chung không nhiều, nhưng cô ấy đối với sở thích của mỗi người đều nhớ rất kỹ, khi không vui có thể cùng cô ấy tâm sự. Không hiểu sao những lúc không vui, chỉ cần nói chuyện với cô ấy một chút sẽ cảm thấy rất thoải mái. Nữ nhân ôn nhu thiện lương lại biết săn sóc như vậy, ngay cả một người theo chủ nghĩa độc thân như tôi còn cảm thấy động tâm, huống chi là lão đại."
Phượng Khuynh Ca kinh ngạc, Tư Mã Xuyến thật sự tốt như vậy sao? Chẳng lẽ cô ta đã bắt đầu phát huy hào quang chói mắt của nữ chính rồi.
Nhưng không hiểu sao trong lòng cô luôn cảm thấy là lạ, chung quy rất kỳ quái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net