Hung Hăng Ăn(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Khuynh Khuynh

________________________________________

Mạnh Lâm Phong đem gậy nóng của mình rút ra, hoa huyệt chặt khít liền chảy ra một lượng lớn mật dịch.

"Ừ, cái này chính xác." Phượng Tử Thịnh đem mật dịch bôi loạn lên cúc hoa, đầu tiên đem một ngón tay chen vào, tiếp theo liên sáp nhập, đợi nó thích ứng liền thêm một ngón tay.

Phượng khuynh Ca cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích. Hai cái tên hỗn đản này, bọn họ không thể luân phiên mà tới sao, sao lại đi chơi đùa địa phương tà ác như vậy chứ?

Mạnh Lâm Phong nuốt nuốt nước bọt, hô hấp thêm nặng nề. Phượng Khuynhh Ca nghe thấy âm thanh này mới nhớ lại mình đã quên một chuyện thập phần trọng yếu.

Vừa rồi, Mạnh Lâm Phong hình như gọi tên anh hai. Chẳng lẽ hắn đã nhớ lại gì sao?

"Tê!" Phượng Khuynh Ca vừa định hỏi Mạnh Lâm Phong, Phượng Tử Thịnh đã đem ba ngón tay chen vào. Loại cảm giác này vô cùng mới mẻ, cô cư nhiên cảm thấy thực thoải mái.

"Ừm..." Phượng Khuynh Ca nhẹ ngâm một tiếng, gắt gao bắt lấy Mạnh Lâm Phong, móng tay thật dài lưu lại trên người Mạnh Lâm Phong vô số vệt máu đỏ tươi.

Dưới ánh đèn, da thịt Phượng Khuynh Ca tựa như ngọc thạch phát ra ánh sáng nhè nhẹ, thân thể linh lung dụ dỗ hai con sói hoang phạm tội.

"Tốt chưa?" Mạnh Lâm Phong không chịu nổi. Nếu không phải chờ đợi Phượng Tử Thịnh, hắn hận không thể ngay lập tức nhào qua đem cô ăn đến xương cốt cũng không còn.

Phượng Tử Thịnh nhẫn nại thật vất vả. Hậu huyệt phía sau của tiểu bảo bối vô cùng chặt, anh khó khăn lắm mới chen vào được bốn ngón tay. Lấy độ rộng như vậy, chỉ sợ lát nữa vẫn làm cô chịu khổ.

"Anh hai, đừng làm mà... Đừng." Phượng Khuynh Ca bĩu môi, bất mãn vặn vẹo: "Các người thật xấu, không thể dùng cách khác được sao?"

Phượng Tử Thịnh trên trán tất cả đều là mồ hôi, dùng tiểu Tử Tịnh cọ cọ vào hậu huyệt của cô, khiến nó dính đầy mật dịch, tiếp theo "xoát" một cái, nhanh chóng đi vào phía sau.

Mạnh Lâm Pong ở phía trước cũng tiến vào, hai người đồng loạt mà trừu sáp kịch liệt.

"A!" Phượng Khuynh Ca không chịu nổi kích thích nhu vậy, hét lên một tiếng. Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, hai nam nhân hư hỏng cư nhiên dùng tốc độ nhanh nhất không ngừng trừu sáp, bức cô sắp điên rồi.

"Ngừng...ngừng." Địa phương chưa từng có người chạm qua vô tuy đau đớn nhưng vô cùng khoái hoạt, khiến tâm tình của cô mâu thuẫn. "Anh hai. Lâm Phong, các người, xấu xa..."

"Bảo bối không phải thích chúng ta hư hỏng sao? Bởi vì bọn anh hư hỏng nên em mới có thể thoải mái như vậy nha." Phượng cười nói: "Bảo bối, anh cùng Lâm Phong ai lớn hơn, hửm?"

Phượng Khuynh Ca cắn cắn môi, cô lúc này đối mặt với Mạnh Lâm Phong, tên kia lại dùng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, làm cho cô trong lòng một trận đại hoả.

"Đương nhiên là anh hai, Lâm Phong..." Cái gì cũng chưa nói xong, Mạnh Lâm Phong như trừng phạt cô hung hăng mà sáp nhập, làm cho cả người cô mềm nhũn.

"Tiểu Khuynh Ca, anh muốn em trả lời lại lần nữa nha." Mạnh Lâm Phong tà tà nói.

"Anh, anh khôi phục trí nhớ." Phượng Khuynh Ca phi thường khẳng định nói: "Đã khôi phục trí nhớ tại sao còn không đi tìm Tư Mã Xuyến của anh, bò lên giường bản tiểu thư làm gì?"

_____________________________

Khuynh: Lâm Phong ca ca không xấu, anh í bị thôi miên nên lúc đầu mới đối xử với Khuynh Ca tỷ như vậy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net