Muốn Giết Ai? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Khuynh Khuynh

_____________________________________

Thời điểm nói những lời này Phượng Khuynh Ca nhìn về phía một góc âm u. Nơi đó có một người đang ẩn mình, hô hấp của hắn rất yếu ớt, còn dùng họng súng nhắm ngay cô. Nếu đổi lại là người khác, e rằng đến lúc trúng chiêu cũng không biết đến sự tồn tại của hắn , nhưng đây lại là Phượng Khuynh Ca, cô chẳng những biết hắn đang làm gì, mà còn có thể biết súng của hắn không giết người mà chỉ làm người ta hôn mê.



Người nọ phát hiện ra tầm mắt của cô, theo bản năng buộc chặt thân thể. Từ động tác vừa rồi của Phượng Khuynh Ca, hắn biết được cô cũng biết võ công. Chuyện này không khỏi làm hắn cảnh giác, chẳng lẽ cô đã phát hiện ra hắn sao?



Người nọ đang do dự không biết có nên đổi súng đối phó cô hay không, lại phát hiện Phượng Khuynh Ca chỉ liếc chỗ hắn một cái liền dời tầm mắt đi, điều này làm cho hắn bắt đầu hoài nghi cô có biết hắn tồn tại hay không?



Mười mấy người đàn ông tuấn mỹ nằm rên rỉ đầy đất. Phượng Khuynh Ca không có hạ sát chiêu, mà chỉ đả thương chân của họ. Vô luận là sát thủ hay chỉ là mấy con vịt con, tình huống như vậy có thể khiến họ vài ba tháng không thể chấp hành nhiệm vụ. Vô số con ngươi hung tợn nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Ca, cô vẫn lơ đễnh, bình chân như vại. Phượng Khuynh Ca đã ở trên người của họ lưu lại ma khí, muốn phá huỷ họ dễ như trở bàn tay.



Lúc này, người kia hành động. Hắn nhẹ bóp cò, một viên đạn lấy tốc độ cực nhanh bay đến chỗ cô. Phượng Khuynh Ca giống như nghe thấy được âm thanh viên đạn cắt qua không khí.



Cô đứng đó không hành động. Cho đến khi viên đạn cùng da thịt cô tiếp xúc "gần gũi", dường như có một dòng điện lưu chạy khắp cơ thể, cô nhíu nhíu mày, té trên mặt đất.



Sau khi làm cho Phượng Khuynh Ca "hôn mê", một trung niên mỹ đại thúc từ trong góc đi ra. Hắn từ trên cao nhìn xuống Phượng Khuynh Ca, trong mắt hiện lên lãnh ý.



"Dương ca, vì sao không trực tiếp giết cô ta?" Thiếu niên bên cạnh tức giận nói: "Dám cùng Cửu Ưng hội đối địch, còn đả thương nhiều anh em như vậy, tại sao còn lưu lại mạng của cô ta làm gì?"



Điện thoại của người tên Dương ca vang lên, hắn nghe điện thoại, nói: "Cô ta đến rồi, bất quá bây giờ không thể giết cô ta, tôi còn có chuyện muốn biết rõ ràng, nếu chứng thực cùng cô ta không có liên quan gì, sau đó lại giết cũng không muộn. Ừ, tôi biết phải làm sao rồi. Tiểu Thất, đừng chạm vào hai người* kia.



*Ý nói Phong Thất Hiên cùng Mạnh Lâm Phong.



Thiếu niên vừa hỏi cũng không nói thêm gì nữa. Dương ca giải thích đối với người trong điện thoại cũng đã nói rõ việc lưu lại Phượng Khuynh Ca rồi.



Phượng Khuynh Ca "hôn mê" buông tay ra, để ma khí tản mát trong lòng bàn tay mình. Chỉ cần Dương ca đối với cô bất lợi, cô có thể dùng ma khí đối phó hắn.


Cô biết cho dù cứ tiếp tục dây dưa như vậy cũng không gặp được người cần gặp, còn không bằng nhân cơ hội "rơi" vào trong tay bọn họ, có lẽ càng thêm dễ dàng đạt tới mục đích hơn.



Như Phượng Khuynh Ca sở liệu, Dương ca phân phó đàn em đưa cô đến một chỗ khác. Bọn họ nghĩ cô hôn mê, cho nên lúc nói chuyện cũng không kiêng nể gì.



"Lại thêm một người?" Cô bị đưa tới một nhà giam bí ẩn, người trông coi là một vài người đàn ông trẻ tuổi. Có thể nhìn ra được, Cửu Ưng hội chính là nơi tụ tập của đàn ông.



Phượng Khuynh Ca thùa dịp lúc bọn họ không chú ý thi triển ma khí. Hết thảy thực thuận lợi, cô rời khỏi nhà tù. Sau khi ra ngoài, cô mới phát hiện nơi đây cư nhiên lại là một Thiên Đường Cực Lạc Giới khác.



Thiên Đường Cực Lạc Giới này cùng cái cô thấy lần đầu tiên là bất đồng, hiển nhiên là cấp bậc cao hơn, những thiếu niên ở chỗ này tư sắc rất tốt, còn có, toà nhà này là xây phía trên mặt biển.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net