Nguyên Nhân Mạnh lâm Phong Mất Trí Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Khuynh Khuynh

_______________________________________


Trong lòng Phượng Tử Thịnh dường như có liệt hoả thiêu đốt, hận không thể đem tên hỗn đản Mạnh Lâm Phong này ném từ cửa sổ xuống. Cô là bảo bối của anh, từng địa phương trên người cô đều là của anh. Vậy mà tên hỗn đản này cư nhiên dám chiếm đoạt vị trí của anh. Phượng Tử Thịnh nắm tay thành một thế, hướng cổ của Mạnh Lâm Phong chặt tới.

Cổ bị ăn đau, Mạnh Lâm Phong quay đầu đông lạnh nhìn Phượng tử Thịnh. Hắn không ngất xỉu, ánh mắt như hổ như sói, bộ dáng cùng bình thường khác biệt rất lớn, làm cho Phượng Tử Thịnh có cảm giác vô cùng xa lạ.

Một màn Phượng Tử Thịnh đánh Mạnh Lâm Phong không giấu diếm được ánh mắt của Phượng Khuynh Ca, cô thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ hôm nay Mạnh Lâm Phong bị kim cương đại nhân* ám sao? Phượng Tử Thịnh không phải quả hồng mềm, anh đã từng luyện võ, một chưởng đó đánh xuống tất nhiên không phải đơn giản như vậy.

*tựa như mình đồng da sắt vậy á.

Lòng tràn ngập nghi vấn, Phượng Khuynh Ca liền dùng ma khí thăm dò thân thể hắn. Cô chỉ vừa tu luyện ma khí, đây là lần đầu tiên sử dụng, còn chưa phải là thập phần thuần thục, chờ sau khi cô kiểm tra xong đã mệt mỏi vô lực cả người.

Kết quả kiểm tra là trong thân thể Mạnh Lâm Phong có rất nhiều nguyên tố màu đen, nguyên tố này đã cải tạo thể chất của hắn, đồng thời cũng ảnh hưởng đến đầu óc của hắn. Bước đầu có thể hoài nghi đây là nghuyên nhân khiến hắn mất trí nhớ.

"Anh hai...Anh... Lại dùng lực đánh hắn vài cái.... Ừm.... Không được.... Đừng." Mạnh Lâm Phong lại dùng sức nhanh hơn, khiến Phượng Khuynh Ca thoải mái không nói ra tiếng, lời nói ra giống như mèo con rên rỉ, khiến Phượng Tử Thịnh hạ thân căng thẳng, hận không thể ngay lập tức thế chỗ của Mạnh Lâm Phong.

Phượng Tử Thịnh cũng muốn kéo Mạnh Lâm Phong ra, nhưng là vừa rồi trong lúc vô tình đụng đến tay hắn, lực tay của hắn rất lớn, giống như ẩn chứa sức mạnh vô cùng cường đại. Anh có loại trực giác, hôm nay mình không phải đối thủ của hắn.

Động hắn không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu thương cùng người đàn ông khác âu yếm, loại cảm giác này sắp bức anh đến sắp điên rồi.

Không được! Anh không thể để mặc cho bọn họ không để mình vào mắt như vậy.

Phượng Tử Thịnh nhìn Phượng Khuynh Ca bộ dáng mị hoặc, tiểu Tử Thịnh sắp bạo phát rồi. Anh từ phía sau ôm lấy Phượng Khuynh Ca, thấp giọng nói: "Bảo bối, xú tiểu tử đã chiếm hết tiện nghi, đợi lát nữa anh hai sẽ thu thập hắn, hiện tại anh hai cũng nhịn không được. Bảo bối rất ngon miệng, anh cũng muốn ăn em."

"Anh hai.... Anh không đem hắn đẩy ra, chúng ta làm sao...?" Phượng khuynh Ca hổn hễn nói: "Hô....Thật thoải mái. Mau chút nữa."

"Chết tiệt, anh ghen tỵ sắp phát cuồng rồi. Bảo bối thật sự nỡ đẩy hắn ra sao? Em thoạt nhìn cũng rất hưởng thụ." Phượng Tử Thịnh ê ẩm nói: "Em từ nhỏ đã thích hắn, có phải hay không từ lâu đã muốn bị hắn "làm"? Hắn cùng anh ai lớn hơn, hửm?"

Phượng Khuynh Ca bị Mạnh Lâm Phong làm đến như đang ở trên mây, nào nghe ra được ghen tuông trong lời nói của Phượng Tử Thịnh. Cô theo bản năng nói: "Anh hai xấu, anh giúp hắn khi dễ em."

"Đây là em muốn, anh sẽ thoả mãn em. Bảo bối như vậy, khẳng định có thể cùng hai nam nhân đi." Phượng Tử Thịnh ôn nhu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net