Thanh thuần dụ hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ nhân kinh ngạc nhìn Phượng Khuynh Ca, lại nhìn về phía Phượng Tử Thịnh, phát hiện hai người có bộ dáng tương tự, lúc này mới yên tâm một chút.
Cô ta hé miệng cười cười: "Thì ra là em gái của Thịnh, nếu hai người có việc cần nói, như vậy em đi trước, hôm khác lại đến. Thịnh, phải nhớ tới em nha."
Nói xong còn lưu lại trên khuôn mặt âm trầm của Phượng Tử Thịnh một dấu son môi. Cô ta đứng dậy, mặt không đổi sắc sửa sang lại quần áo, hướng Phượng Khuynh Ca tươi cười sáng lạn, sau đó uốn éo thắt lưng rời đi.
Phượng Khuynh Ca lắc đầu cười cười. Theo như nguyên tác của truyện, thì tối hôm nay Phượng Tử Thịnh sẽ bắt đầu mê luyến Tư Mã Xuyến, đối với những hồng nhan khác đều vứt ra sau đầu. Nữ nhân vừa rồi chỉ là một kẻ đáng thương, anh trai sau này có lẽ ngay cả tên cô ta cũng chẳng nhớ nổi nữa là. Đương nhiên, cô sẽ thay đổi tình huống này, cô ta hẳn là phải cảm tạ cô mới đúng.
Phượng Tử Thịnh không nhanh không chậm mặc lại quần áo, không chút xấu hổ khi bị em gái bắt gặp chuyện "tốt". Phượng Khuynh Ca ngồi ở đối diện, hai mắt sáng rực như đèn pha nhìn chằm chằm vào anh.
"Tại sao không đi chọn lễ phục. Tối nay đi Mạnh gia, em không muốn trang điểm một chút sao?" Giọng nói của Phượng Tử Thịnh trầm thấp lại khàn khàn, khiến cho Phượng Khuynh Ca ngồi ở đối diện nhịn không được trong lòng nhảy nhót một trận.
Làm ơn! Giọng nói làm sao lại tốt như vậy? Giống như giọng nói của người dẫn chương trình trên radio mà cô thích nhất. Vì giọng nói đó đã khiến cho cô yêu thích chương trình radio đó, cho đến khi thay đổi người dẫn chương trình mới thôi.
"Anh hai, em đã có rất nhiều lễ phục, bây giờ không có cái nào vừa mắt cả. Anh hai, chúng ta có thể hay không đừng đi Mạnh gia?" Nếu không đi Mạnh gia, có lẽ vận mệnh họ sẽ thay đổi chăng.

"Có phải có chuyện gì hay không? Em trước kia hận không thể mỗi ngày chạy tới Mạnh gia, hôm nay tại sao lại không muốn?" Phượng Tử Thịnh đã mặc tốt quần áo, ánh mắt híp lại, lợi hại đánh giá Phượng Khuynh.
"Không có gì, chỉ là em thấy hơi mệt mà thôi." Phượng Khuynh Ca có chút chột dạ dời tầm mắt. Cho đến khi Phượng Tử Thịnh cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện, cô mới dám vụng trộm lau mồ hôi lạnh.
Đôi mắt lợi hại như vậy, làm cho cô có cảm giác tâm tư của bản thân đều không che dấu chút nào trước mặt anh. Anh trai như vậy mà bị loại nữ nhân như Tư Mã Xuyến lừa xoay lòng vòng, trong chuyện này có phải sai lầm chỗ nào rồi hay không?
Phượng Khuynh Ca cảm thấy sự tình có chút không thích hợp. Nguyên tác lấy Tư Mã Xuyến làm nữ chính, đương nhiên là muốn để một bộ mặt tốt biểu hiện ra bên ngoài. Vậy còn phần hắc ám đang chôn dấu phía sau là cái gì đâu.
Phượng Khuynh Ca nâng quai hàm suy nghĩ, cả người ăn tĩnh phát ra hơi thở tao nhã, bình yên. Ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt Phượng Tử Thịnh phát ra nồng đậm sủng nịch hiếm hoi.
Trong thiệp mời viết rõ dạ tiệc được bắt đầu vào lúc bảy giờ, như vậy trước sáu giờ rưỡi họ phải đến Mạnh gia. Năm giờ, Phượng Tử Thịnh đã kết thúc công việc, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Phượng Khuynh Ca đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha.
Trong mắt Phượng Tử Thịnh hiện lên ý cười, đang muốn lên tiếng đánh thức Phượng Khuynh Ca dậy. Anh chợt ngây ngẩn cả người nhìn cô gái đang an tường nằm ngủ, khóe miệng còn chảy cả nước bọt.
Hạnh kiểm của Phượng Khuynh Ca khi ngủ thật sự rất xấu, vạt áo hơi rơi xuống, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn cùng với bộ ngực no đủ. Bởi vì đây là loại váy có miếng dán ở ngực, nên cô không hề mặc nội y, cứ như bây giờ đi....tự nhiên là lộ ra không sót chút gì. Phượng Tử Thịnh nhãn lực rất tốt, tuy rằng chỉ liếc qua một cái, nhưng anh lại nhìn rất rõ ràng hai khỏa hồng cao ngất kia.
Phượng Khuynh Ca than nhẹ một tiếng, xoay người thay đổi tư thế. Chân của cô rất đẹp, trắng nõn thon dài, chọc người muốn hung hăng xốc lên để thưởng thức phong cảnh che dấu dưới lớp váy.
Phượng Tử Thịnh xoay người, hung hăng hít sâu vài lần, lớn tiếng nói: "Tiểu Ca, mau thức dậy, chúng ta phải về nhà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net