Chương 12: Vương phi thực khả nghi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh viện

"Ngươi muốn nói gì thì nói đi." Sau khi Cung Mạc Khiêm cùng Vân Khinh dùng bữa, hắn trở về Minh viện, nhìn thuộc hạ của mình dáng vẻ muốn nói lại thôi, tâm tình tốt mở miệng, ngữ khí nói chuyện đều mang theo sung sướng nhẹ nhàng.

"Vương gia, thuộc hạ vô dụng! Thỉnh Vương gia trách phạt." Mạc Ngữ trở về thì được nghe Mạc Ngôn nói với mình một màn 'Kinh hoàng' kia, trong lòng hắn xấu hổ không thôi, vẻ mặt tự trách áy náy quỳ trên mặt đất. Hắn đã phụ lòng Vương gia bồi dưỡng hắn, Vương gia đã rất tín nhiệm hắn!

Cung Mạch Khiêm nhìn Mạc Ngữ quỳ trên mặt đất tự trách, nhíu mày nói: "Ngươi đứng lên trước đã, ngươi vô dụng như thế nào? Muốn ta phạt xử phạt ngươi thì cũng nên nói lý do đi? "

Mạc Ngữ nghe được lời nói của Cung Mạch Khiêm, đứng dậy cung kính bẩm báo: "Thuộc hạ đã đi điều tra Vương phi, từ nhỏ Vương phi đã không được sủng ái, ở phủ Thừa Tướng có nàng cũng được không có cũng không sao, bởi vì Đại phu nhân sinh nàng xong liền chết cho nên mọi việc lớn nhỏ trong tướng phủ đều là do Nhị phu nhân cầm quyền, Thừa Tướng cũng chỉ sủng Nhị phu nhân và nữ nhi Ngôn Thiên Nhu. Bởi vì mẹ con Nhị phu nhân không thích sự tồn tại của Vương phi, thường đi tìm nàng gây phiền toái, nhưng mỗi lần đều tức giận mà trở về. Thậm chí Nhị phu nhân từng ngầm mua sát thủ đi ám sát Vương phi muốn nàng chết, đáng tiếc mỗi lần Vương phi đều may mắn trốn thoát. Nhị phu nhân không cam lòng tiếp tục đi mua sát thủ giết Vương phi kết quả đối phương tìm mọi cớ để từ chối, việc này cũng không ai biết rõ nguyên nhân là vì sao, mà Thừa Tướng cũng chưa bao giờ biết đã xảy ra những chuyện như vậy."

Sau khi nghe xong, Mạc Ngôn vuốt cầm cảm thán: "Chậc chậc chậc, nữ nhi của mình bị phu nhân của mình phái người ám sát, làm cha cùng trượng phu như Ngôn Khánh Phong lại không biết những việc này? Có thể thấy được Vương phi ở trong tướng phủ không được sủng ái đã khổ bao nhiêu! Đợi chút, không đúng nha! Theo lý mà nói một đại tiểu thư không được sủng ái bị ám sát phải thấy sợ hãi mới đúng. Cho dù không được sủng nhưng vì bảo vệ tính mạng của mình thì cũng nên nói ra, tại sao Ngôn thừa tướng lại không biết một chút nào về việc này? Chẳng lẽ Nhị phu nhân che giấu mọi việc không để hắn biết? Nhưng vận khí của Vương phi có phải cũng quá tốt không? Nhiều năm như vậy bị Nhị phu nhân cùng nữ nhi của nàng tính kế đều không bị thương, còn coi như không có việc gì mà sống? Chẳng lẽ bởi vì mình không được sủng ái nên sợ hãi ? Không dám nói ra?"

"Không có khả năng, nàng tuyệt đối không phải loại nữ nhân nhát gan yếu đuối." Mạc Ngữ kiên định phủ nhận nói. Đây là trực giác của hắn, nữ nhân kia nhất định không đơn giản!

"Ách... Nói cũng đúng!" Mạc Ngôn ngượng ngùng nói, trong đầu lại hiện ra một màn "kinh hoàng" kia, Vương phi từ đầu đến cuối vẫn hưởng thụ Vương gia 'hầu hạ', dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, trong mắt không có nửa điểm sợ hãi, còn ăn rất tự nhiên.

Chậc chậc chậc... Chẳng lẽ nàng không biết Vương gia nhà bọn họ 'quang vinh lịch sử' sao? Bên ngoài mọi người nói như thế nào? Ách... Nói vương gia nhà bọn họ là Thiên Sát Cô Tinh! Nhất định cô độc cả đời, nữ nhân gả cho hắn đều bị hắn khắc chết.

'Trên thực tế' những nữ nhân này vào phủ không bao lâu thì tự nhiên chết, nhưng không phải khắc chết mà là bị bọn họ nghĩ cách giết chết. Việc này cũng không thể trách bọn họ, ai bảo các nàng là người do các hoàng tử khác đưa vào Khiêm phủ làm gian tế.

Bên ngoài, Vương gia bày ra dáng vẻ 'bệnh lao suy yếu', cho nên từ đó về sau không có nữ nhân nào dám gả cho Vương gia, có nữ nhân nhìn thấy Vương gia còn tránh xa ba thước các nàng sợ bị Vương gia nhìn trúng sẽ cưới các nàng, ha ha...

Hiện tại nhớ đến những việc đó cảm thấy thật buồn cười! Nhưng nữ nhân kia đối mặt với Vương gia lại không có một chút biểu tình gì? Dáng vẻ luôn thản nhiên... Ai nha, thật muốn nhìn xem Vương phi tức giận sẽ có dáng vẻ như thế nào.

"Chính vì như vậy, cho nên ta đi điều tra lại, nhưng kết quả không tra ra được gì."

"Hả?!..." Mạc Ngôn vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Mạc Ngữ. Baatc quá chỉ là một đại tiểu thư của phủ Thừa Tướng không được sủng ái mà thôi, mà tình báo của bọn họ không tra được gì?

Trừ phi nàng ở trong tướng phủ không được sủng ái là biểu hiện giả dối, bên trong còn có âm mưu khác? Hoặc là nàng cùng ai đó hợp tác, lấy thế lực của người đó giúp nàng, hay còn lí do gì khác...

Mặc kệ nàng thuộc dạng nào, bọn họ đều phải phòng bị nàng cẩn thận, vạn nhất nàng có tâm tư gì khác, Mạc Ngôn hắn nhất định không bỏ qua cho nàng!

"Chính là như vậy ta mới càng cảm thấy Vương phi thực khả nghi." Mạc Ngữ vẻ mặt nghiêm túc nói.

"......" Hai người đồng thời nhìn về phía Cung Mạc Khiêm đang đăm chiêu suy nghĩ, hy vọng hắn có thể đưa ra ý kiến. Kết quả là........

"Ngươi muốn ta trừng phạt ngươi vì không điều tra rõ về Vương phi?" Cung Mạch Khiêm ôn hòa nói.

"Dạ! Là thuộc hạ vô năng!" Còn làm Vương gia hy sinh sắc đẹp của mình...

Bởi vì Mạc Ngôn đã tự kể lại một màn ấm áp "Kinh hoàng" kia cho Mạc Ngữ, khiến cho Mạc Ngữ hiểu lầm Vương gia vì hạ bẫy nữ nhân kia mà hy sinh sắc đẹp của mình! Ách... Nếu Cung Mạch Khiêm biết được suy nghĩ hiện tại trong lòng bọn họ, không biết sẽ có biểu tình như thế nào......

"Không phải ngươi cũng không thu hoạch được gì." Cung Mạch Khiêm ôn hòa nói với Mạc Ngữ. Ít nhất hắn biết Vương phi của hắn có bí mật không muốn cho người khác biết, không phải sao, hắn coi trọng tiểu nữ nhân không đơn giản kia......

Ha ha... Như vậy càng làm hắn muốn tìm tòi nghiên cứu tất cả về nàng, mặc kệ nàng là ai có bí mật gì, hắn đều phải có được nàng ! Nàng, chỉ có thể thuộc về hắn!

"Nhưng là......"

"Được rồi, ta nói không cần." Ngữ khí chân thật đáng tin.

"Vương gia, vậy Vương phi xử trí như thế nào? A... ta là nói Vương phi làm sao bây giờ?"

"Nàng sao... Ha ha... Các ngươi không cần phải xen vào, việc này ta sẽ tự mình 'xử lý'." Trong đầu Cung Mạch Khiêm hiện ra thân ảnh của nàng, nghĩ đến Vân Khinh sâu thẩm trong đôi mắt hắn mang theo một tia sủng nịnh ấm áp, ý cười chợt lóe, ôn hòa nói với hai người bọn họ.

"Dạ!" Hai người cung kính đáp.

Bọn họ là cấp dưới đương nhiên chủ tử nói cái gì chính là cái đó, bất quá bọn họ sẽ ngầm quan sát để ngừa nàng làm ra chuyện bất lợi đối với Vương gia. Trong lòng Mạc Ngôn âm thầm nghĩ.

......

"Ách... Vương gia, đã trễ thế này người còn muốn đi đâu?" Mạc Ngôn nhìn Cung Mạch Khiêm đi ra ngoài, trong lòng nghi hoặc liền hỏi.

Cung Mạch Khiêm nghe thuộc hạ nghi hoặc vẫn không dừng lại, chỉ là để lại một câu khiến hai người đứng ở đó thật lâu mới hoàn hồn, trong đầu quanh quẩn câu nói kia: " Đương nhiên phải đi ngủ cùng vương phi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net