Chương 14: Tam hoàng tẩu hảo !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa, trong Tĩnh u viện, ánh nắng tươi sáng, ý xuân dạt dào.

"Vương phi quả nhiên rất biết hưởng thụ." Tiếng nói dễ nghe ôn nhuận vang lên, Cung Mạch Khiêm uống một ngụm trà hoa, tán thưởng.

Cây cối âm u, Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh lười biếng tựa vào ghế nằm, mùa xuân không khí mang theo mùi hương thoang thoảng, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, cả thể xác và tinh thần nhất thời thoải mái rất nhiều.

"Vương gia quá khen." Tiếng nói của Thanh Y vẫn thản nhiên không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Vẻ mặt lạnh lùng hoàn toàn không giống thái độ của hạ nhân đối với chủ tử, dáng vẻ lãnh đạm giống như tiểu thư có gia thế tốt.

Đối với thái độ lạnh lùng của Thanh Y, Cung Mạch Khiêm cũng không tức giận, mỉm cười ôn hòa như trước. Lực chú ý cùng tầm mắt của hắn đều tập trung vào Vân Khinh đang nằm trên ghế, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi kia, ánh mặt trời xuyên qua lá cây rớt xuống người nàng, một vầng ánh sáng bao bọc quanh thân nàng, gió thổi nhẹ làm cho một vài sợi tóc của nàng bay lên, lộ ra dung nhan tinh linh, giống như tiên tử đi lạc xuống phàm trần, không thuộc về khói lửa của nhân gian.

"Hoàng huynh, đệ nghe nói, người nọ ban một Sát phi cho huynh, huynh ......" Tiếng nói như ánh mặt trời truyền đến, chỉ thấy cách đó không xa một vị huyền y nam tử hướng bọn người Cung Mạch Khiêm bên này đi tới, trang phục lịch sự tao nhã, trong tay cầm theo ba cái hộp không biết bên trong đựng thứ gì, trên gương mặt tuấn mỹ đầy ý cười, phong lưu, tiêu sái. Khác với Cung Mạch Khiêm ôn nhuận như ngọc, tao nhã như tranh. Nhưng vẫn có thể xem là một mỹ nam tuấn mỹ.

"Ách......" Nam tử đến gần, nhìn hai người đang thoải mái hưởng thụ trên ghế, sửng sốt, nhân tiện nhìn qua nam tử áo trắng đang nhàn nhã, nhíu mày không tiếng động hỏi: "Có hai cái ghế? Vậy đệ ngồi như thế nào đây?!"

Cung Mạch Khiêm cười ôn hòa, tao nhã đứng dậy đi đến bên người Vân Khinh, cúi thấp thắt lưng hai tay cẩn thận ôm lấy Vân Khinh để cho hắn cùng nàng thay đổ vị trí, vì nàng mà nhẹ nhàng đều chỉnh tư thế để nàng ngủ thoải mái trên người hắn.

Huyền y nam tử nhìn Cung Mạch Khiêm coi nàng như bảo bối mà che chở, trong mắt ôn hòa mang theo xa cách thế nhưng lúc này tràn đầy nhu tình. Dáng người cao gầy, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, đây là tình huống gì?! Chẳng lẽ một người không màn đến mọi việc như hoàng huynh lại động tâm?!

Huyền y nam tử ngồi xuống ghế, trong mắt mang nghi vấn, nhìn người trước mặt, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua Cung Mạc Khiêm nhu tình như vậy. Không biết nữ tử này có cái gì đặc biệt mà có thể trở thành mối tình đầu của hoàng huynh hắn?!

"Ưmmm... Làm sao vậy ?" Tiếng nói nồng đậm buồn ngủ truyền ra, Vân Khinh khẽ dụi dụi mắt, từ từ mở hai mắt nhìn mọi việc, thân thể muốn ngồi thẳng nhìn Cung Mạch Khiêm, không nghĩ tới cánh tay hắn lại hơi hơi dùng lực kéo nàng trở lại.

Tiếng nói ôn nhu từ tính từ đỉnh đầu truyền đến: "Không có việc gì! Chỉ là Ngũ đệ đến đây, Diễm, đây là Vương phi của ta, còn đây là Ngũ hoàng đệ – Cung Thần Diễm."

"A... Ngũ đệ hảo!" Vân Khinh giương mắt nhìn về phía huyền y nam tử gật gật đầu.

"Ách. Tam hoàng tẩu hảo a ! Hoàng đệ đem điểm tâm mới nhất của Đệ Nhất Lâu đến đây, vừa hay có Tam hoàng tẩu ở đây, vậy cùng nhau nếm thử đi." Nhìn thấy dung mạo của hắn mà Vân Khinh không có một chút phản ứng nào, nhất thời hắn có chút ngây ngẩn cả người, không thể tin được lại có nữ nhân nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ vô song, phong lưu phóng khoáng của hắn lại không có phản ứng gì?!

Ách... Đương nhiên, ngoại trừ nữ tử áo xanh xinh đẹp nhưng lạnh lùng đứng ở bên cạnh. Đệ Nhất Lâu món gì cũng ngon, toàn kinh thành đều không tìm được chỗ nào có điểm tâm ngon như vậy.

"Ừm... Cám ơn, ngươi rất thích Đệ Nhất Lâu?" Cung Mạch Khiêm đút một khối điểm tâm vào trong miệng nàng, thản nhiên hỏi Cung Thần Diễm.

Vân Khinh không phát giác nàng chỉ cắn một ngụm điểm tâm rồi lại tiện đà chui vào trong lòng nam tử kia. Cung Mạch Khiêm tâm tình tốt lắm khóe môi nhếch lên. Đứng ở một bên, Thanh Y cũng không để ý tới động tác nhỏ của hắn.

Trải qua khoảng thời gian ở chung, nàng xem như cũng hiểu được, trước mặt người ngoài hắn là Khiêm Vương khiêm tốn hữu lễ, thân thể suy yếu, nhưng hiện giờ sắc mặt hắn hồng thuận phúc hắc, dáng vẻ giả dối mới đúng là bản tính của hắn, trong ngoài không đồng nhất vì hắn mà tạo thành!

Cung Thần Diễm nhìn hoàng huynh như vậy, trong lòng âm thầm khiếp sợ, mặt mày hoàng huynh hớn hở, dáng vẻ nhìn cũng biết hắn đã rơi vào lưới tình, thầm than Tam hoàng tẩu thật là lợi hại nha!

Nhưng vẫn trả lời vấn đề của Vân Khinh: "Đúng vậy! Đệ Nhất Lâu nổi tiếng kinh thành, đồ ăn ở đó quả thực là mỹ vị nhân gian nha! Điểm tâm lại rất tuyệt! Đệ mỗi ngày đều đến đó, lúc nào cũng rất đông khách.... Chỉ cần Tam hoàng tẩu có thời gian đệ có thể dẫn Tam hoàng tẩu đến chỗ đó, hoàng đệ có rất nhiều thời gian." Cung Thần Diễm thao thao bất tuyệt, còn thường bày ra sự quyến rũ của mình, để chứng minh sức quyến rũ của hắn không bị giảm xuống, hoàn toàn không nhìn đến Cung Mạch Khiêm đang ôm Vân Khinh, trên mặt ôn hòa như trước, nhưng trong mắt thần sắc cảnh cáo bắn thẳng đến hắn.

Vân Khinh chỉ thản nhiên nhìn về phía hắn nói cảm ơn, sau đó quay đầu nói với Thanh Y đang đứng ở bên cạnh: "Thanh Y, đi lấy tấm thẻ vàng kia đưa cho Ngũ đệ. Ưmm, các ngươi cứ tán gẫu đi, ta thực mệt..."

Vân Khinh vùi đầu nằm trong lòng Cung Mạch Khiêm cọ cọ, thanh âm rầu rĩ trong ngực Cung Mạch Khiêm truyền ra.

"Dạ." Thanh Y đứng bên người Vân Khinh trả lời một tiếng rồi đi vào trong phòng.

"Ha ha... Ngươi ngủ đi, đến giờ cơm chiều ta sẽ gọi ngươi." Thanh âm mang theo sung sướng cười khẽ ra tiếng, Cung Mạch Khiêm vỗ nhẹ lưng của nàng, ôn nhu nói.

"Ừm..." Hô hấp dần dần vững vàng...

Cung Mạch Khiêm nhìn Cung Thần Diễm ở phía đối diện đang bị đả kích, vẻ mặt buồn bực, nhìn thẳng hắn nói: "Lớn mật! Dám ở trước mặt ta dụ dỗ Tam hoàng tẩu của ngươi?!

Ý hoàng huynh là ta quyến rũ nàng?!

Ngươi thực nhàn rỗi? Ta cũng không ngại tìm việc để ngươi làm đâu!

Ách, khụ khụ... Vẫn là đệ không nên làm phiền đến hoàng huynh, huynh thật vất vả mới hưởng thụ được mỹ nhân ôn thơm ngọc mát, hoàng đệ sao dám không biết xấu hổ mà quấy rầy hoàng huynh, còn khiến hoàng huynh bận trăm công nghìn việc phải phiền lòng, không đáng nha!

Không sao cả! Đều là người một nhà, vì hoàng đệ, hoàng huynh cho dù có bận 'trăm công nghìn việc' cũng có thể gác lại! Cung Mạch Khiêm cả người lẫn vật vô hại nhìn Cung Thần Diễm cười ôn nhu. Ánh mắt ý vị thâm trường nhìn người đối diện, Cung Thần Diễm cảm thấy lạnh đến xương, trong lòng đầy sợ hãi.

Khụ khụ khụ... Không, không cần, hoàng đệ biết lỗi rồi...... Cung Thần Diễm dùng ánh mắt cầu xin tha thứ nhìn Cung Mạch Khiêm. Hắn biết hoàng huynh miệng nói 'một chút việc' nhưng sự thật tuyệt đối không phải chỉ có một chút mà thôi.

Ở ngoài hai người dùng ánh mắt nhìn nhau ngôn ngữ hàm nghĩa không tiếng động......

Thanh Y đã trở lại, thấy hai người đang uống trà, ăn điểm tâm, coi như không hề nhìn thấy một màn vừa rồi. Đưa tấm thẻ vàng tượng trưng khách quý cho Cung Thần Diễm.

Nhận lấy tấm thẻ vàng, "Cám ơn." Trên mặt Cung Thần Diễm tỏ ra buồn bực lại kích động.

Thật ra Đệ Nhất Lâu chỉ có gần mười tấm thẻ vàng! Lúc trước hắn bởi vì bỏ lỡ, hiện tại mỗi lần nhớ lại sự kiện kia hắn đều nhịn không được đấm ngực dậm chân, ảo não chính mình vì sao không trở về sớm một chút, để cho hắn không lấy được thẻ vàng. Nhưng không ngờ lần này đến Khiêm phủ lại có được nó, hắn làm sao mà không kích động được! Tấm thẻ vàng bảo bối a! Như vậy hắn có thể được là người đầu tiên nếm thử các món điểm tâm mới nha! Ha ha ha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net