Chương 18 : Mẫn Quý Phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha ha... Đa tạ đa tạ!" Trên mặt Ngôn Khánh Phong tươi cười phấn chấn, đi về phía các đại thần nói cảm ơn.

"Phụ thân, chúng ta mau trở về đi!" Ngôn Thiên Nhu cười ứng phó với các đại thần, rồi đi đến bên người Ngôn Khánh Phong nhỏ giọng nói. Nàng cần phải về phủ gấp để nói cho mẫu thân biết tin tốt này! Nguyện vọng của nàng rốt cuộc đã thành hiện thực!

Nàng muốn chạy về thật nhanh để chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ cần khi xuất giá! Nàng muốn đi Cẩm Tú phường chọn tơ lụa tốt nhất để may giá y, còn phải đi tuyển chọn các thợ có tay nghề giỏi để làm châu hoa và trâm cài tinh xảo, còn có......

"Được được được! Trở về trở về! Con gái lớn không thể giữ a, ngươi khẩn cấp đi về chuẩn bị đồ cưới như vậy sao? Ha ha ha ha..." Ngôn Khánh Phong cười từ ái, chính mình cũng thổn thức khi nữ nhi sắp sửa xuất giá.

"Cha!~" Ngôn Thiên Nhu nghe Ngôn Khánh Phong giễu cợt, mắc cỡ đỏ mặt, miệng cười hạnh phúc ngọt ngào, ý cười làm thế nào cũng không che được!

"Được được được! Phụ thân không cười ngươi, đi thôi!" Ngôn Khánh Phong vỗ tay Ngôn Thiên Nhu đang cầm khuỷu tay của hắn.

"Dạ!" Ngôn Thiên Nhu và Ngôn Khánh Phong song song đi ra khỏi đại điện.

......

"Không ngờ mẫu tử Đàm Thục Tình lại sử sụng một chiêu này! Cứ như vậy, Ngôn Khánh Phong hắn nhất định sẽ đứng về phía bọn họ, chúng ta nhất định không thể để cho bọn họ thực hiện được!" Trở lại tẩm cung, Mẫn Tĩnh Như ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt phẫn nộ nói. Nhìn Cung Chính Mẫn ở bên cạnh trầm mặc không nói gì, chính mình cũng bĩnh tĩnh cảm xúc lại, hỏi hắn: "Mẫn Nhi, ngươi có biện pháp gì không?"

Ở ngọ yến, Cung Chính Mẫn vẫn trầm mặc, trên gương mặt tuấn mỹ cương nghị lộ vẻ thâm trầm, hắn nhìn Mẫn quý phi, trong miệng tràn ra tiếng nói trầm thấp: "Ngôn Khánh Phong tuy rằng là Thừa tướng nhưng dù sao cũng là quan văn, chúng ta chỉ cần có thể mượn sức Tiếu tướng quân để hắn đứng về phe chúng ta, vậy thì chúng ta cũng có thể thắng, hiện tại trong tay ta đã có một bộ phận binh quyền." Lực lượng của hai bên đều ngang nhau.

Quang trọng nhất là việc chia binh quyền, Tiếu Tả nắm giữ lệnh bài có thể chỉ huy hơn mười vạn tướng lãnh ở biên quan, chỉ cần hắn và mình hợp tác, như vậy cơ hội có thể thắng của bọn họ so với Cung Diệc Diệp sẽ lớn hơn một chút.

Cung Chính Mẫn trầm tư, ở trong lòng tính toán, đôi mắt đen thâm trầm hiện lên một tia ánh sáng.

"Nhưng... Ngươi đã điều tra Tiếu Tả chưa? Vạn nhất mẫu tử Đàm Thục Tình bọn họ và hắn đã hợp tác rồi thì sao, chúng ta lại cùng hắn... Đến lúc đó bọn họ nói chúng ta làm phản thì sao..." Mẫn Tĩnh Như có chút nghi ngờ nói.

Mưu phản xoán ngôi là tội lớn mất đầu, nếu đi nhầm một bước có khả năng vạn kiếp bất phục! Phụ thân nàng cũng sẽ vì nàng mà bị liên lụy, cho nên nàng không thể không cẩn thận, mà phải càng thêm cẩn thận mới được. Mẫn Tĩnh Như khí thế bức người, trên mặt cùng đôi mắt khôn khéo linh lợi lóe ra thần sắc vô cùng cẩn trọng.

"Con sẽ đi điều tra rõ ràng, chuyện này giao cho con đi." Cung Chính Mẫn mở miệng nói.

"Ừ, ngươi phải vạn phần cẩn thận, đừng để cho mẫu tử Đàm Thục Tình phát hiện gì." Mẫn Tĩnh Như gật đầu dặn dò. Nàng và Đàm Thục Tình đã đấu lâu như vậy, cũng biết nữ nhân kia có bao nhiêu khôn khéo, tâm kế và thủ đoạn mọi thứ đều không thua nàng! Chính vì là địch nhân nên hiểu nàng nhất vĩnh viễn vẫn là nàng ta, hiểu nàng ta nhất vĩnh viễn vẫn là nàng !

"Ừ. Yên tâm đi, con đi đây."

Nhìn cảnh sắc ngoài tẩm điện, trong đầu Mẫn Tĩnh Như đều là bóng dáng của Đàm Thục Tình, đôi mắt nàng lộ ra vẻ ghen tị và hận ý, nếu không phải Đàm Thục Tình đoạt đi vị trí vốn là của nàng, thì nàng cũng không phải chỉ là Quý phi mà thôi! Nàng hận! Nàng tuyệt đối sẽ không để con trai của ả lên ngôi hoàng đế! Tuyệt đối không!

Tay Mẫn Tĩnh Như càng nắm càng chặt, móng tay bấm vào trong lòng bàn tay càng lúc càng sâu, lòng bàn tay đau đớn nàng cũng không cảm nhận được, ngược lại hận ý đối với Đạm Thục Tình càng sâu.

......

Dưới bóng cây, Cung Mạch Khiêm nằm trên ghế, đối diện với hắn là nam tử tà mị Phong Nhiễm Tuyệt cũng nằm trên ghế, hắn nhìn y nhíu nhíu mi đẹp nói: "Ngươi còn ở chỗ này làm cái gì? Không cần trở về?"

"Như thế nào? Định đuổi ta đi sao! Có chuyện xảy ra tất có người đến báo cho ta biết, ta không cần đi. Ở đây có ăn có uống lại có nơi tốt để ngủ, ta làm sao phải đi!" Quan trọng nhất là có trò hay để xem! Hiện tại, y phát hiện bình thường không có việc gì làm, ở đây có người chơi đùa cũng rất tốt!

Tuy rằng nàng không nổi trận lôi đình, ánh mắt nhìn chung vẫn lạnh lẽo, nhưng so với ngày trước lúc y mới gặp nàng thì hiện tại nàng đã có chút nhân khí hơn xưa.

Trong đầu Phong Nhiễm Tuyệt hiện ra bóng dáng lạnh lùng xinh đẹp của Thanh Y, hoàn toàn không phát hiện chút biến hóa rất nhỏ trong lòng mình. Nghĩ đến nàng, biểu tình trên mặt hắn đều trở nên ôn nhu, khóe miệng cười ngọt ngào.

Cung Mạch Khiêm lẳng lặng nhìn Phong Nhiễm Tuyệt, nửa ngày, nhún nhún vai nói: "Tùy ngươi!" Tiếng nói ôn hòa, đôi mắt hiện lên ý cười, ý tứ hàm súc không rõ.

"Tháng sau, Cung Diệc Diệp và Ngôn Thiên Nhu sẽ thành hôn! Đến lúc đó, Ngôn Khánh Phong khẳng định sẽ đứng về phía hắn." Cung Diệc Diệp tính kế rất tốt, cứ như vậy Ngôn Khánh Phong tự nhiên sẽ đứng trên cùng một chiến tuyến với hắn! Không giúp con rể mình thì còn giúp ai?

"Ngươi cho rằng 'hắn' sẽ không biết mối quan hệ này sao? 'Hắn' cho tới bây giờ không có ý lập thái tử, đương nhiên cũng sẽ không thoái vị, trước mắt 'hắn' sẽ không đem giang sơn giao ra, cho dù chúng ta là con 'hắn' thì cũng vậy, không bao lâu bên Cung Chính Mẫn nhất định sẽ có tin tức." Trên mặt Cung Mạch Khiêm vẫn duy trì ý cười ôn hòa như trước, nhàn nhã tự tại nói. Cung Chính Mẫn làm sao có thể để Cung Diệc Diệp ngồi trên vị trí đó .

"Sắp có trò hay để coi rồi!..." Phong Nhiễm Tuyệt nhíu mày, cười tà tứ, lời nói cũng vô cùng sâu sắc.

Cung Mạch Khiêm uống chén trà hoa trên bàn, ôn hòa nói: "Chúng ta chỉ cần xem là được rồi." Hắn chỉ là người xem mà thôi, không có hứng thú cuốn vào sự phân tranh vô vị này. Ngôi vị hoàng đế không có sức quyến rũ lớn đối với hắn, lấy trí tuệ và thủ đoạn của hắn, chỉ cần hắn thích, hắn có thể ngồi trên vị trí kia bất cứ lúc nào, đáng tiếc ... Hắn đối với ngôi vị hoàng đế lạnh băng kia lại không có một chút hứng thú, thậm chí hắn tránh còn không kịp, vị trí kia...ngôi cao tất lạnh...

Tâm hắn đã đủ cô đơn rồi, không cần phải thêm nữa. Tiền tài, thế lực mê hoặc lòng người, nhưng với hắn chỉ cần hô một tiếng lập tức sẽ có, không thích thì sẽ đi, giống như lúc trước sáng tạo U Minh cung, thành lập U Minh cũng không có mục đích gì, chỉ là hắn nhất thời hứng thú, lúc đó hắn lại quá nhàm chán, cho nên hiện tại trên giang hồ khi nghe đến U Minh cung thì đã sợ mất mật.

Phong Nhiễm Tuyệt nhìn bạn tốt dáng vẻ chẳng hề để ý gì, y hoàn toàn tin tưởng, không một chút hoài nghi, y hiểu rõ hắn. Cung Mạch Khiêm tuyệt đối sẽ không làm ra vẻ không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế trước mặt y, mà là hắn thật sự khinh thường vị trí kia, thật sự không cần nó!

Nếu thằng nhãi này thật sự muốn ngồi lên vị trí kia.... Hắn là người cơ trí khôn khéo, lại có U Minh cung thế lực khổng lồ như vậy, muốn ngồi trên vị kia cũng không có gì khó, chỉ là hắn có thích hay không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net