Chương 22 : Mỹ Nhân Duy Mĩ Xuất Trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uyển Tư Tư hạ quyết tâm xong liền bước nhanh đuổi kịp Cung Mạch Khiêm đã đi xa, nàng nhất định sẽ khiến sư huynh thích nàng!

Mấy người đi vào lương đình trong viện ngồi xuống, Cung Mạch Khiêm giúp Vân Khinh thoải mái tựa vào ghế nằm, sau đó ôn hòa nói: "Nàng ở đây nghỉ ngơi, chờ ta một lúc, ta đi chuẩn bị điểm tâm nàng thích ăn nhé?!"

"Ừm." Vân Khinh thản nhiên đáp lại một tiếng, sau đó mơ mơ màng màng ngủ.

Nhìn bộ dáng Vân Khinh buồn ngủ, trong mắt Cung Mạch Khiêm hiện lên một tia đau lòng, ở trong lòng tự trách, tối hôm qua nàng khẳng định không ngủ ngon. Là hắn không chọn đúng thời gian, làm cho mèo con rối rắm một đêm không ngủ, rất không nên .

"Khụ khụ..." Phong Nhiễm Tuyệt nhìn đến ánh mắt Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh 'thâm tình' như vậy , nhịn không được giả ý ho hai tiếng gọi thần trí của bạn tốt về, ánh mắt lóe lóe nhìn bạn tốt, nhắc nhở hắn nên đi chuẩn bị điểm tâm, nơi này còn có sư muội hắn Uyển Tư Tư. Bộ dáng hắn thâm tình rõ ràng là đẩy Vân Khinh tới 'giường sưởi', phải biết rằng nữ nhân ghen tị không thể coi thường a!

Cung Mạch Khiêm nhìn thấy ánh mắt Phong Nhiễm Tuyệt nhắc nhở cũng chỉ ôn hòa cười cười, sau đó liền rời khỏi lương đình, trong mắt hiện lên một chút ý cười sâu sắc, hắn muốn Uyển Tư Tư hết hy vọng, về phần tiểu nữ nhân này, hắn tuyệt không sẽ để bất luận kẻ nào xúc phạm tới nữ nhân của hắn (Bạch: Nói đc làm đc nha, k chơi kiểu k đc lại xin xỏ ỉ ôi nha =.=), hơn nữa mèo con cũng không phải nữ nhân bình thường , nàng, thực thần bí nha...

Mây dày che phủ, hết thảy đều trở nên ảm đạm không ánh sáng, trong viện lúc này im lặng thần kỳ, lá thu hiu quạnh nhẹ nhàng rơi xuống, thanh âm rất nhỏ kia lại nghe đến vô cùng rõ rệt, lọt qua sa trướng trong lương đình, trong lúc nhất thời không khí trầm mặc làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Uyển Tư Tư từ khi Cung Mạch Khiêm rời đi liền vẫn cúi đầu, trầm tĩnh suy nghĩ. Xuân Đào đứng ở một bên đánh giá Vân Khinh đang tựa vào ghế nằm bị tóc đen che khuất hơn nửa khuôn mặt đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng tức giận, bất bình, khinh thường. Nữ nhân này nào có ôn nhu uyển nhuận như tiểu thư nhà nàng? Muốn so thì tiểu thư nhà nàng còn hiểu biết công tử hơn. Nàng ta dựa vào cái gì mà được công tử đối đãi ôn nhu như vậy? Nàng nhất định phải giúp tiểu thư đoạt lại công tử!

Phong Nhiễm Tuyệt nhìn nhìn Vân Khinh tựa vào ghế nằm nhắm mắt ngủ say, khóe miệng loáng thoáng có dấu hiệu run rẩy .

Nữ nhân này có phải quá tự tại rồi không? Có ba người rõ ràng ngồi ở bên cạnh nàng mà nàng cũng có thể ngủ sâu như vậy? Rất không nể mặt bọn họ đi? Bất quá đối với Uyển Tư Tư mà nói thật ra chính là một đòn ra oai phủ đầu rất lớn. Tình địch ngay tại trước mặt lại bị nàng trực tiếp không nhìn, Uyển Tư Tư nhất định là đang giận đến nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng đi? Trận diễn này y càng không thể bỏ qua. (Edit: No, no. Phong huynh, Uyển Tư Tư tự nguyện đơn phương, sao gọi là tình địch?)

Ngay lúc Phong Nhiễm Tuyệt cười đến vẻ mặt hiệp ích, Mạc Ngôn cùng Thanh Y bưng điểm tâm cùng một bình trà hoa đi vào trong đình, sau khi đặt xuống bàn, Thanh Y trực tiếp đứng ở bên cạnh Vân Khinh , không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Làm cho Xuân Đào nhìn đến trong lòng buồn bực nghĩ, nữ tử áo xanh xinh đẹp này là ai? Nô tỳ? Cảm giác tuyệt không giống a? Biểu tình lạnh lùng kia nào giống hạ nhân? Nhưng việc này lại là việc của hạ nhân? Nàng... Xuân Đào ở trong lòng âm thầm đoán thân phận Thanh Y , thay Uyển Tư Tư loại bỏ tình địch.

"A... Phong thiếu, Vương gia mời người đi qua đó một chuyến, hình như là chuyện rất quan trọng." Mạc Ngôn đứng thẳng ở một bên nói. Chờ Phong Nhiễm Tuyệt đứng dậy cùng hắn rời đi.

"A? Rất quan trọng sao?" Phong Nhiễm Tuyệt nhìn Mạc Ngôn nhíu mày hỏi, vẻ mặt không mấy tin tưởng hiện tại Cung Mạch Khiêm sẽ có cái chuyện trọng yếu gì tìm hắn, hồ ly kia sẽ không phải muốn hắn rời đi, không cho hắn ở lại xem kịch vui này chứ?

"Ừm, có lẽ rất trọng yếu, sắc mặt Vương gia rất ngưng trọng, Phong thiếu vẫn là theo ta đi ngay thôi." Vì làm cho Phong Nhiễm Tuyệt tin tưởng Mạc Ngôn rất thành thật gật gật đầu, thu hồi biểu tình vui cười thường ngày vẻ mặt đứng đắn nói.

Làm cho Phong Nhiễm Tuyệt vốn đang không tin bắt đầu có chút dao động, không phải thật sự có chuyện trọng yếu gì chứ? Dù sao Cung Mạch Khiêm cũng không phải thật sự như người đời vẫn thấy – 'vô quyền vô thế' như vậy.

Mạc Ngôn nhìn thần sắc Phong Nhiễm Tuyệt có chút dao động nhịn không được ở trong lòng cười thầm , hắn càng không ngừng hành động! Phong công tử đã bắt đầu dao động nha, ai... Không có biện pháp, đi theo Vương gia lăn lộn tổng yếu cũng học được chút da lông mà, tuy rằng còn không tới được cái loại xuất thần nhập hóa, nhưng ít ra vẫn là có thể lừa gạt một chút người đơn thuần.

Mạc Ngôn Âm thầm ở trong lòng cười đến đắc ý vẻ mặt chính sắc thúc giục nói: "Phong thiếu, đi thôi, Vương gia đang chờ người!"

Phong Nhiễm Tuyệt buồn bực, trong lòng kêu thảm, giải trí của y ....!!! Liền như vậy không còn! Ở trong lòng thấp rủa Cung Mạch Khiêm, khó chịu theo Mạc Ngôn cùng nhau rời khỏi lương đình.

Không khí lại trở nên trầm mặc, thật lâu sau...

Ngay khi Xuân Đào đứng cạnh Uyển Tư Tư chờ Vân Khinh tỉnh lại, chờ đến nghẹn một bụng hỏa muốn phát tác, Vân Khinh tựa vào ghế nằm ngủ say mới có dấu hiệu tỉnh lại .

Chỉ nghe một thanh âm rất nhỏ nhạ vang lên, tóc đen rơi xuống, lộ ra khuôn mặt Vân Khinh tinh xảo thanh nhã xuất trần, ở trên mặt nàng trắng nõn trơn mềm hình thành một đôi lông mi độ cong như quạt hương bồ hơi hơi run rẩy, chậm rãi mở ra, lộ ra một đôi con ngươi lạnh nhạt trong suốt lại giống như biển sâu thâm u, cả người giống như tiên nữ lầm lạc phàm trần, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, không màng thế sự.

Xuân Đào như là bị mê hoặc, ngốc lăng đứng ở nơi đó nhìn Vân Khinh, một bụng hỏa nghẹn ở trong bụng cũng nhất thời tan thành mây khói. Trong lúc nhất thời đã quên chính nàng đang chuẩn bị vì Uyển Tư Tư 'bênh vực kẻ yếu', nơi nơi trầm tĩnh tựa như chỉ còn lại mỹ nhân kia.

Uyển Tư Tư trầm tĩnh suy nghĩ nghe được thanh âm Vân Khinh phát ra liền phục hồi tinh thần lại, nhìn đến bức mỹ nhân đồ duy mĩ xuất trần đang hiện ra trước mắt thực làm cho người ta ngơ nhác, thần sắc ảm đạm cô đơn, so với nữ tử thoát tục như thế này tất cả nữ tử đều kém, da thịt non mềm cặng mịn, hai hàng lông mày thon dài như họa, hai tròng mắt đạm mạc như khói mây...

Sư huynh thật sự thích nàng sao? Cũng đúng, một nữ tử thanh nhã xuất trần như vậy có thể nào không khiến nam nhân vì nàng thần hồn điên đảo đây? Nhìn lại, chính nàng cũng cảm thấy tự biết xấu hổ, mình làm sao có thể so được với nàng đây.

Nhưng là, nàng thật sự không muốn buông tay, thật sự không muốn! Nàng yêu nhiều năm như vậy, vì sao? Vì sao ánh mắt sư huynh cho tới bây giờ cũng không dừng lại trên người nàng , chỉ cần liếc mắt một cái cũng tốt rồi! Rốt cuộc vì sao? Vì sao sư huynh đến bây giờ cũng không hiểu được lòng của nàng? Hay là... Hay là sư huynh, hắn hiểu được nhưng cũng không muốn tiếp nhận...

"Chủ tử, người tỉnh, có muốn ăn một miếng vân nê cao hay không?" Thanh âm Thanh Y lạnh lùng truyền đến.

"Ưm, vân nê cao sao? Được." Vân Khinh còn mang theo một tia buồn ngủ thản nhiên nói.

Thanh Y tiến lên đĩa điểm tâm trên bàn đá cầm lấy một khối vân nê cao màu trắng đưa tới bên miệng Vân Khinh. Nàng biết vân nê cao Tích Nhan làm chính là điểm tâm chủ tử nàng thích ăn nhất.

"Ư, ưm..." Khẽ cắn một ngụm vân nê cao bên môi, mềm xốp lại ngọt mà không ngấy làm cho Vân Khinh cảm thấy thỏa mãn, khi uống trà hoa trên miệng không ngừng khen, "Ưm... Thực ngon!"

Vừa tỉnh ngủ thật đúng là có chút đói bụng, Vân Khinh trở về chỗ cũ mồm miệng lưu hương trà hoa híp lại hai tròng mắt, bộ dáng như là con mèo nhỏ được thỏa mãn, vẻ mặt đáng yêu, làm cho con hồ ly nấp ở chỗ tối nhìn thấy thần sắc ôn nhu trong đôi mắt càng thêm sâu, trong lòng hận không thể lập tức tiến lên đem tiểu nữ nhân đáng yêu giống mèo con này hung hăng ôm vào trong ngực mãnh liệt một phen. Dáng vẻ của nàng hiện tại thật sự là làm cho hắn nhịn không được muốn nổi 'thú tính' nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net