Chương 25 : Vân Khinh rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ một nơi bí mật gần đó Cung Mạch Khiêm nghe được đáp án của Vân Khinh, vẻ mặt chẳng những không thương tâm khổ sở cô đơn mà ngược lại còn cười đến vui vẻ, ý cười càng sâu nhìn Vân Khinh. Hắn không cần nữ nhân hắn yêu vì mình mà chết, như vậy đối hắn mà nói chính là một loại tra tấn, đau xót không thấy đáy, hắn cũng không cho phép tình huống như vậy xảy ra! Nữ nhân của hắn chỉ cần thương hắn, được hắn yêu, được hắn sủng là được rồi!

Nếu bởi vì yêu hắn mà chết đi, hắn làm sao có thể sống một mình trên thế gian này? Mất đi người âu yếm, còn sống cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi, cho nên hắn thực vừa lòng với đáp án của mèo con, nàng sẽ không chết, hắn cũng sẽ không chết.

Phong Nhiễm Tuyệt và Mạc Ngôn Mạc Ngữ nhìn thấy trên mặt Cung Mạch Khiêm ý cười càng sâu thì biết hắn rất vừa lòng với đáp án của Vân Khinh. Một người là tri kỷ của hắn, một người là thuộc hạ của hắn lâu như vậy làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của Cung Mạch Khiêm giờ khắc này đây? Cung Mạch Khiêm muốn không phải một nữ nhân có tài cán vì hắn mà chết, bởi vì hắn sẽ không cho phép, hắn muốn là một người nữ nhân có thể cùng hắn hiểu nhau yêu nhau, không rời nửa bước.

Uyển Tư Tư nghe được đáp án của Vân Khinh là nàng sẽ không vì Cung Mạch Khiêm mà chết, ngay cả hy sinh vì sư huynh cũng không đồng ý, nữ nhân như vậy có tư cách gì yêu sư huynh? Có tư cách gì có được tình cảm của sư huynh? Được sư huynh ôn nhu chăm sóc như vậy?

Trong lòng Uyển Tư Tư vì Cung Mạch Khiêm mà cảm thấy không đáng giá, ánh mắt ảm đạm bỗng phát ra một tia kiên định. Nữ tử như vậy làm sao sư huynh có thể yêu thích? Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp để sư huynh yêu thương mình! Một ngày nào đó sư huynh sẽ biết Uyển Tư Tư nàng mới là nữ nhân yêu hắn nhất, cũng chỉ có nàng mới là người hiểu hắn nhất!

Đúng lúc này, một trận gió lạnh thổi tới, làm cho Uyển Tư Tư trầm tĩnh ở thế giới của mình phục hồi lại tinh thần, nàng có chút lạnh nên ôm lấy cánh tay mình, để cho độ ấm trong lòng bàn tay truyền lại trên cánh tay, để mình không cảm thấy lạnh.

"Uyển cô nương đi đường bôn ba mệt nhọc vẫn nên đi nghỉ sớm một chút đi, ta đi trước đây." Nàng nói xong liền đứng dậy, không nhanh không chậm bước ra khỏi lương đình.

Xuân Đào ở lại trong lương đình giận dữ nói: "Tiểu thư, người xem thái độ của nàng ta như vậy là sao? Chỉ là một Vương phi được ban mà thôi, công tử nhất định sẽ không thích nàng đâu, tiểu thư và công tử là quan hệ sư huynh sư muội a!"

"Xuân Đào, ngươi nói sư huynh sẽ thích ta sao?" Uyển Tư Tư do dự hỏi, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, nàng không biết làm sao thì sư huynh mới có thể yêu thương nàng.

"Tiểu thư! Người nên tin tưởng vào chính mình! Tiểu thư lớn lên dịu dàng động lòng người lại ôn nhu thiện lương như vậy, chỉ cần tiểu thư quan tâm nhiều đến công tử, công tử nhất định sẽ bị tâm ý của tiểu thư làm cho cảm động mà yêu thích tiểu thư!" Xuân Đào nhìn thấy Uyển Tư Tư mất lòng tin thì lập tức ở một bên an ủi nàng, cổ vũ nàng.

"Phải không?......" Âm thanh nhẹ nhàng trong không khí truyền ra, không biết là đang tự hỏi chính mình hay là Xuân Đào bên cạnh.

Về sau, Mạc Ngôn được phái tới an bài cho các nàng ở phòng cách xa Tĩnh U viện và Minh viện nhất.

Chỗ tối Cung Mạch Khiêm nhìn hướng Vân Khinh rời đi, ánh mắt thâm trầm, đáy mắt nổi lên một cỗ thâm sắc, suy nghĩ sâu xa, hơi nhíu mi, hắn vừa mới cảm giác được nơi đó có thứ 'này nọ'? Loại cảm giác này rất mãnh liệt, trực giác của hắn luôn luôn rất đúng, nhất định có! Mèo con là sau khi cái thứ 'này nọ' đến thì lập tức rời đi , chẳng lẽ mèo con biết đó là cái gì?

Trở lại phòng, Vân Khinh ngồi trên giường, Thanh Y lẳng lặng đứng một bên nghe, trong phòng có âm thanh của một sinh vật khác, người đời xưng hô thứ đó chính là 'Quỷ'!

Đúng vậy, trận gió vừa rồi ở lương đình là do tên tiểu quỷ này tạo ra, hắn là trong lúc vô ý phát hiện Vân Khinh và Thanh Y là hai người duy nhất có thể nhìn thấy hắn, liền ở lại bên cạnh các nàng không muốn rời đi. Vân Khinh cũng mặc kệ để hắn đi cùng, còn hơn để hắn bị Hắc Bạch Vô Thường câu hồn, hắn cứ như vậy mà ở bên cạnh các nàng, giúp các nàng làm việc.

Một lúc sau...

Thanh Y hờ hững nói: "Chủ tử, không bằng ta đi một chuyến."

"Không cần, chúng ta cùng đi, ứng phó nàng thực phiền toái, hiện tại ngươi thu thập chút đồ, chúng ta sẽ cùng đi." Vân Khinh thản nhiên nói. Nàng không thích phiền toái, cho nên có thể tránh thì tránh, có thể trốn thì trốn.

Thanh Y để lại một tờ giấy trong phòng, sau đó cùng Vân Khinh lặng yên không một tiếng động, thần không biết quỷ không hay rời khỏi Khiêm Vương phủ.

"Sư muội ngươi có tình ý rất sâu với ngươi đó!" Vì hắn mà chịu đi tìm cái chết, không phát hiện điều gì khác thường, Phong Nhiễm Tuyệt đứng bên cạnh tiếp tục chế nhạo Cung Mạch Khiêm.

"Thì sao? Ta đối với nàng không có một chút hứng thú, chỉ cần nàng không xúc phạm đến điểm mấu chốt của ta là được." Là hắn nể mặt lão nhân gia nên hắn mới có thể kêu nàng một tiếng sư muội, nếu không hắn ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng cảm thấy lãng phí thời gian của mình.

Lớn lên xinh đẹp thì sao? Hắn cũng không phải là một người nông cạn, trước kia mỹ nhân trong phủ hắn còn thiếu sao? Nếu như hắn thực chú trọng dung mạo, nữ nhân này đã sớm là của hắn, nhưng hắn chỉ muốn mèo con, chỉ có nàng mới là nữ nhân hắn yêu. Nghĩ đến Vân Khinh, vẻ mặt Cung Mạch Khiêm nhu hòa, đi về phía phòng của Vân Khinh.

Kết quả Cung Mạch Khiêm đi đến nơi đó, trong phòng không có một bóng người, vẻ mặt nhất thời đi xuống, mèo con đã đi đâu?

Cùng hắn đi vào, Phong Nhiễm Tuyệt phát hiện tờ giấy trên bàn thì đi qua, nhìn thấy nội dung lời nhắn, sắc mặt có chút quái dị nói: "Ách... Ta nghĩ, Vương phi của ngươi giống như đã chạy trốn, a, không đúng, là rời nhà đi ra ngoài..."

Cung Mạch Khiêm đi lên nhìn tờ giấy kia, giận tái mặt, thấp giọng rủa thầm: "Chết tiệt!"

Một bên, Phong Nhiễm Tuyệt thấy bạn tốt như vậy thì lập tức an ủi: "A, đừng nóng giận! Đừng nóng giận! Mèo con của ngươi chỉ đi ra ngoài giải sầu thôi, sẽ trở về, sẽ trở về!" Tuy rằng không biết là khi nào, nhưng hiện tại đây cũng không phải là việc quan trọng, quan trọng nhất chính là dập tắt lửa giận của bạn tốt, nếu không người chịu trận chính là hắn đây!

"Nàng đi ra ngoài như thế nào lại có thể chỉ mang một mình Thanh Y? Vạn nhất trên đường gặp phải người xấu thì biết làm sao bây giờ?" Vân Khinh cũng chỉ cùng với Thanh Y rời đi, hai nữ tử 'nhu nhược' nếu đụng phải người bất lương thì biết làm sao? Nghĩ một chút như vậy, Cung Mạch Khiêm luôn luôn tao nhã cũng không bình tĩnh được, dù sao lòng người hiểm ác, Vân Khinh lại không có võ công, hắn biết bởi vì mạch tượng của Vân Khinh không có nội lực.

"Chỉ là như vậy! Nàng làm sao lại chỉ mang theo một mình Thanh Y đi ra ngoài chứ! Ách, a? Ngươi tức giận không phải bởi vì nàng đã bỏ đi ra ngoài?" Phong Nhiễm Tuyệt theo bản năng nói tiếp, sau khi nói xong, mới phản ứng lại cao giọng hỏi Cung Mạch Khiêm.

"Chứ sao?" Cung Mạch Khiêm nghe được vấn đề của bạn tốt thì nhíu mày hỏi ngược lại. Dù sao nàng cũng sẽ trở về, cho dù nàng không trở lại, hắn cũng sẽ đi tìm nàng, với thế lực của U Minh cung mà không thể tìm ra một người sao?

"Ách, không có gì, không có gì!" Choáng váng! Thì ra là do y suy nghĩ quá nhiều! Còn tưởng rằng hắn vì việc Vân Khinh rời đi mới tức giận! Ngẫm lại cũng đúng, hắn sủng nàng còn không kịp thì làm sao lại tức giận với nàng được?. "Ách, nhưng mà ta rất muốn biết hai nữ tữ 'nhu nhược' như các nàng làm sao có thể né tránh tầm mắt của thủ vệ, không bị phát hiện mà rời đi?"

Đừng nói với y thời điểm hai người các nàng rời đi toàn bộ thủ vệ đều đang ngủ nha! Này cũng quá gượng ép đi? Trong lòng y rất rõ nơi này phòng vệ có bao nhiêu nghiêm mật. Tuy rằng ở mặt ngoài Vương phủ không có người, nhưng kỳ thật Vương phủ nơi nơi đều có ám vệ ẩn nấp, đây cũng là nguyên nhân bọn người Cung Diệc Diệp dùng mọi biện pháp mà mãi vẫn không tìm ra được chút tin tức nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net