Chương 29 : Thực xin lỗi , chúng ta đang đánh cướp !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Uyển Tư Tư đã đi tìm Cung Mạch Khiêm, đi đến Minh viện không có, đến Tĩnh U viện tìm cũng không có người, đành phải đi về phòng mình, trên đường đi Uyển Tư Tư buồn bực suy tư xem Cung Mạch Khiêm rốt cuộc đi đâu, vừa vặn nhìn thấy một gã sai vặt đi đến, vội vàng tiến lên hỏi người nọ: "Vị đại ca này, tại sao không thấy sư huynh? Huynh ấy đi ra ngoài rồi sao?"

Người nọ nhìn Uyển Tư Tư, trả lời: "Uyển cô nương hỏi Vương gia sao? Hình như là đêm hôm qua người lại phát bệnh hàn, Mạc thị vệ đã đưa vương gia đi Mạc Trang tĩnh dưỡng rồi.

"Vậy Phong công tử đâu?"

"Phong thiếu sao? Hắn đương nhiên cũng đi rồi! Uyển cô nương ngươi muốn tìm hắn?"

"Không, không phải, ta còn muốn hỏi, sư huynh hắn đi khi nào vậy?"

"Hình như là tối hôm qua? Việc này tiểu nhân cũng không biết rõ, Uyển cô nương còn muốn hỏi gì nữa không? Không có việc gì, tiểu nhân xin phép đi làm việc."

"A, không, không còn gì muốn hỏi nữa, cám ơn vị đại ca này."

"Không có việc gì! Vậy tiểu nhân đi trước."

"Ừ, được."

"Tiểu thư? Sao người lại trở về?" Xuân Đào nhìn thấy Uyển Tư Tư đi vào phòng giống như du hồn, buồn bực hỏi.

Nàng đã cố ý không đi theo Uyển Tư Tư vì không muốn quấy rầy bọn họ. Thật vất vả mới có được cơ hội đơn độc ở chung, vì vậy nàng muốn cho tiểu thư nhà nàng cùng công tử hai người một mình ở chung, bồi dưỡng cảm tình, lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Uyển Tư Tư về sớm như vậy.

"Tiểu thư? Tiểu thư? Tiểu thư!" Từ khi Uyển Tư Tư về không một chút phản ứng, Xuân Đào liền đề cao âm điệu ở bên tai Uyển Tư Tư hô lên, gọi tỉnh nàng.

"A? Hả? Làm sao vậy? Xuân Đào, có chuyện gì?" Bị Xuân Đào gọi hồn về, Uyển Tư Tư mờ mịt nhìn Xuân Đào, có chút không phản ứng kịp hỏi.

"Tiểu thư, không phải Xuân Đào có chuyện, mà là tiểu thư người có chuyện." Xuân Đào vẻ mặt không có biện pháp nhìn nàng nói.

"Ta? Ta không có việc gì?" Chậm nửa nhịp, Uyển Tư Tư mới ôn nhu nói.

"Tiểu thư, người như thế này mà kêu không có việc gì sao? Người không phải sáng sớm đã đi tìm công tử sao? Sao lại trở về sớm như vậy? Nữ nhân kia vừa vặn không ở trong phủ đây là cơ hội tốt a! Tiểu thư, người nên nắm chắc cơ hội tốt này để ở chung cùng công tử, nói chuyện nhiều với công tử một chút, quan tâm công tử......" Xuân Đào ở một bên hướng dẫn từng bước.

"Nhưng..."

Uyển Tư Tư vừa muốn mở miệng đã bị Xuân Đào một ngụm đánh gãy, tiếp tục giáo huấn nàng biện pháp theo đuổi nam nhân, cổ vũ nói: "Tiểu thư... không có nhưng nhị gì hết, người đã thích công tử thì nên can đảm theo đuổi, thường quan tâm hắn, thường làm các món ăn ngon cho công tử, công tử nhất định sẽ bị tiểu thư làm cho cảm động. Nam nhân chính là như vậy, chỉ cần tiểu thư người không ngừng kiên trì, để cho công tử cảm nhận được tình ý ôn nhu của người, tương lai nhất định sẽ thành công!"

"Nhưng sư huynh hắn không ở trong phủ." Sắc mặt Uyển Tư Tư có chút ảm đạm nói.

"A?... Không có trong phủ? Vậy công tử đi đâu?" Xuân Đào sau khi nghe được trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi. Vậy những lời nàng nói vừa rồi đều là vô ích sao? Công tử không có trong phủ, nàng chỉ biện pháp cho tiểu thư sai sao?

"Trong phủ, hạ nhân nói đêm qua sư huynh lại phát bệnh hàn, cho nên đã được Mạc thị vệ đưa đến Mạc Trang tĩnh dưỡng rồi."

"Tại sao lại như vậy?" Hiện tại nữ nhân kia không có, tiểu thư thật vất vả mới có cơ hội có thể ở cùng công tử, công tử sao lại phát bệnh vào lúc này?

"Xuân Đào, ngươi nói sư huynh hắn có phải là cố ý trốn tránh ta không?"

"Làm sao có thể chứ!"

"Vậy thì tại sao ta vừa tới huynh ấy liền bị bệnh, đi Mạc Trang cũng không nói với sư muội ta một tiếng?" Tốt xấu gì nàng cũng học y thuật có thể ở bên cạnh sư huynh chăm sóc huynh ấy!

"A, cái này, công tử khẳng định là sợ tiểu thư lo lắng cho nên mới không nói với tiểu thư, hơn nữa, thân thể của công tử vẫn không tốt, trước kia chẳng phải hai ba ngày bệnh một lần sao? Công tử phát bệnh cùng việc tiểu thư đến đây căn bản là không có quan hệ gì." Xuân Đào nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của tiểu thư nhà mình lập tức an ủi.

"Vậy ngươi nói xem có phải sư huynh đi tìm nữ nhân kia không?"

"Sẽ không, công tử không phải đi dưỡng bệnh sao? Hơn nữa nữ nhân kia đã đi từ hôm kia, ai biết nàng ở đâu, tiểu thư người cũng đừng suy nghĩ miên man nữa."

"Phải không?" Chỉ cần sư huynh không phải đi tìm nữ nhân kia là tốt rồi, sư huynh thật sự sợ nàng lo lắng cho nên mới không nói với nàng sao? Uyển Tư Tư giống như người sắp chết chỉ khát khao bắt được một cọng có cứu mạng, đôi mắt bịt kín một tầng hơi nước nhìn Xuân Đào.

"Đương nhiên là thật rồi! Xuân Đào làm sao dám lừa dối tiểu thư? Tiểu thư người chẳng lẽ không tin Xuân Đào sao?"

"Ta, ta đương nhiên tin!"

"Vậy thì được rồi!"

"Ừ."

"Nếu công tử đi rồi, không bằng chúng ta cũng đi thôi?"

"Được rồi."

"Vậy Xuân Đào đi thu thập một chút." Nói xong liền đi tới buồng trong để thu thập quần áo.

"... Không biết huynh ấy hiện tại ở nơi nào..." Mặc dù có Xuân Đào khai đạo, nhưng Uyển Tư Tư vẫn có chút không yên lòng, nàng có thể đi tìm sư huynh không?

Một chiếc xe ngựa ở trên sơn đạo chạy rất nhanh,"Hưu..." Đột nhiên xe ngựa ngừng lại.

"Sao lại thế này?" Bên trong xe truyền ra một giọng nữ lạnh lùng, nửa ngày xe ngựa không hề có động tĩnh gì màn xe được vén lên, người bên trong vừa muốn đi ra, một đao ánh sáng chói lọi liền đặt trên cổ người nọ.

"Mau! Đi xuống! Đừng cho là lão tử đang đùa giỡn! Nhanh chút!" Nam tử cầm đao tục tằng tà ác nói.

Chỉ thấy một nữ tử áo xanh khuôn mặt tinh xảo từ xe ngựa đi xuống, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh dáng vẻ không một chút sợ hãi, nam nhân diện mạo tục tằng nhìn thấy dung mạo của nữ tử áo xanh cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lại lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát.

"Oa! Đại ca, ngươi lợi hại! Vừa xuất mã đã được mỹ nhân." Nhất Hỏa đi lên, trong tay có một lão nhân trên cổ cũng đặt bả đao (đao to), dáng người gầy như sào trúc giống như nam tử đang nói.

"Ôi! Ta đã nói rồi, lão nhân ta thật sự không có tiền! Các ngươi hãy bỏ qua cho ta đi." Lão nhân kia vẻ mặt khổ sở nói.

"Câm miệng! Hiện tại..." Nam tử gầy giống sào trúc rống ra tiếng, không đợi hắn rống xong đã bị âm thanh nồng đậm buồn ngủ bên trong xe ngựa đánh gãy .

"Ưmm... Thật ồn ào..."

Màn xe được vén lên, nhìn thấy người bên trong xe, Nhất Hỏa nhất thời trợn tròn mắt ngốc lăng đứng tại chỗ, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng kia, trong lòng nhịn không được, sợ hãi than: Nữ tử đẹp quá! Này, này, này quả thực giống như tiên tử hạ phàm!

Chỉ thấy nàng một thân y phục màu trắng, viền áo được thuê đóa hoa màu ngân bạch, ba ngàn tóc đen được vấn lên chỉ dùng một cây trâm cùng màu ngân bạch cố định lại, da thịt trắng nõn nà hơn cả tuyết đầu mùa, tựa u lan, cả người tản ra khí chất tiên tử, nàng tựa như một cơn gió mát phiêu miểu huyền ảo, trên mặt không hề trang điểm mà còn mang theo buồn ngủ.

"Các ngươi đang làm cái gì? Ầm ỹ đến ta ngủ." Nàng thật vất vả lắm mới ngủ được, Vân Khinh cất giọng nồng đậm buồn ngủ mờ mịt hỏi.

"A? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng ta đang đánh cướp, ầm ỹ đến giấc ngủ của tiên tử thực xin lỗi." Nhìn, cường đạo nhã nhặn cỡ nào. Nam tử tục tằng giống như người đã làm sai việc gì lập tức nói giọng nhỏ lại với Vân Khinh, sợ giọng nói tục tằng của mình quấy nhiễu đến vị tiên tử trước mắt.

Kỳ thật bọn họ vốn cũng không phải là cường đạo, đều là bất đắc dĩ thôi! Nếu không phải lão gia chủ gặp hoạ một đám người bọn họ muốn nuôi gia đình thì phải tìm việc để làm, đi làm việc nhưng tiền công căn bản không nuôi sống được bọn họ, thật sự không có cách nào khác mới phải đi làm cường đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net