Chương 3: Có nhân hỗ trợ, cớ sao mà không làm ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm năm qua đi, lúc trước Ngôn Thiên Nhu trong sáng như nước, hiện tại trổ mã càng thêm xinh đẹp, càng thêm động lòng người, da thịt trắng nõn, mắt ngọc mị hoặc bồng bềnh như nước hồ mùa thu, bên dưới cánh mũi khéo léo là đôi môi đỏ mọng, eo nhỏ ẩn hiện trong suốt, tóc dài búi cao lại cài thêm châu hoa, trâm cài thượng đẳng tinh xảo, còn có một thân la quần hồng sắc mềm mại thướt tha, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp của nàng, mềm mại, kiều mỵ.

Nếu như nàng cười thẹn thùng xấu hổ, nam nhân thấy được khẳng định tâm sẽ ngứa ngáy không thôi, không nhịn được mà tiến lên hái xuống đóa xinh đẹp động lòng người này, để sớm ngày được ôm giai nhân về. Đáng tiếc nha, chàng hữu tình, thiếp lại vô tình. Người đến cầu hôn nhiều đến mức sắp sập cửa, vậy mà Ngôn Thiên Nhu vẫn không đồng ý gả cho ai, mà mọi người cũng không biết kỳ thật nàng đã sớm có người trong lòng.

Mỹ mạo của nàng ở trong kinh thành này cũng là số một số hai, nam nhân thấy được có thể không yêu giai nhân sao? Cái đó gọi là quan quan thư thư, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. (*Vy Nhi: Cầu này nguyên bản là: 关关雎鸠, 在河之洲. 窈窕淑女, 君子好逑 )

Nam nhân đều là động vật nhiều màu sắc, họ yêu chính là cái đẹp, xem cũng là cái đẹp, mà muốn lại càng chính là mỹ nhân! Lại nói, nếu nam nhân nhà bình dân có thể lấy được một thiếu nữ xinh đẹp lại có thế lực như vậy xem như nằm mơ cũng sẽ bị cười tỉnh.

Thừa tướng đó nha! Có tiền có quyền lại có thế, có thể làm rể hiền của ông về sau còn có ai dám coi thường ngươi, khinh thường ngươi? Đến lúc đó khẳng định là người nịnh bợ đều đếm không hết.

Nhưng mà Ngôn Thiên Nhu nàng làm sao có thể rời bỏ ngày tháng vinh hoa phú quý, để chịu khổ cùng với mấy nam nhân bình dân đó chứ? Nàng cũng đâu có ngu! Đương nhiên trong số đó cũng có không ít công tử, thiếu gia của các quan lại triều đình tới cầu thân, chỉ tiếc những người này đều không lọt vào mắt ngọc của nàng được, bọn họ so với người trong lòng của nàng lại càng không xứng với.

Dưới sự "chỉ dẫn", sủng ái cùng dung túng của Nhị phu nhân, cùng với mấy lời thổi phồng của nhóm người theo đuổi nàng và nô bộc đã tạo nên nàng hiện tại. Tính tình tâm cao khí ngạo, tự cho rằng nàng là tốt nhất, cho nên tiêu chuẩn tuyển phu cũng phải là người trong hoàng thất. Nàng muốn cả đời đều được hưởng thụ vinh hoa phú quý, nàng muốn đem tất cả những nữ nhân trong thiên hạ đều dẫm nát dưới chân, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ ghen tị của các nàng.

Lúc này nàng đang ở trong phòng lo lắng đi tới đi lui giống như gặp phải nan đề khó giải vậy. "Ai nha, ngươi đừng đi tới đi lui ở trước mặt ta nữa, làm ta hoa hết cả mắt, an ổn ngồi xuống cho ta, đừng nóng vội." Ngồi ở bên cạnh bàn trà là một mỹ phụ nhân rất biết cách chăm sóc cho nhan sắc của mình, thoạt nhìn chỉ giống như nữ tử hai mươi mấy tuổi nhưng trên thực tế đã ba mươi có thừa. Bà ở bên cạnh khuyên nữ nhi đang lo lắng không thôi, còn chậm rãi từ từ nhấm nháp một chén trà sử dụng thượng đẳng tây hồ trà – Long Tĩnh để pha.

"Con có thể không gấp sao? Qua vài ngày nữa chính là Hội thưởng hoa, đến lúc đó trong cung tổ chức yến hội thưởng hoa, công tử, tiểu thư danh môn các phủ chưa có hôn ước đều đến, sát tinh kia lớn lên cũng rất thuận mắt, vạn nhất bị công tử danh môn vọng tộc nào đó coi trọng, vậy thì nàng ta không phải được đổi đời sao? Đến lúc đó......" Ngôn Thiên Nhu ngồi xuống đối diện mẫu thân Từ Diễm Nhi, nhìn khuôn mặt có sáu phần tương tự giống mình, trong mắt lại nhịn không được lo lắng.

"Sẽ không, ý kiến hay là phải từ từ nghĩ, không thể gấp, chuyện này không phải vẫn còn thời gian mấy ngày nữa sao? Ta cũng đang nghĩ biện pháp." Từ Diễm Nhi không nhanh không chậm nói. Ngôn Thiên Nhu nhìn bộ dạng thản nhiên của mẫu thân nhà mình, trong lòng lại nôn nóng không thôi. Không ai biết trong lòng Từ Diễm Nhi cũng vội vã, không ngừng suy nghĩ tính kế, chỉ là sự gấp gáp của nàng không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Dù sao cũng là một củ gừng già, sống qua gần nửa đời người, lục đục tranh đấu với nhau nhiều năm như vậy, bà sao có thể không biết cách che dấu đi bộ mặt ngoan độc của mình chứ? Ngôn Thiên Nhu này chỉ là một củ dừng mới nhú làm sao có thể so với người tùng lăn lộn trong đời nhiều năm như Từ Diễm Nhi được.

"Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, phải mau nghĩ ra một kế sách vẹn toàn? Nếu như đến ngày đó chúng ta còn không nghĩ ra được biện pháp vậy thì cái gì cũng đều sẽ muộn."

"Yên tâm, sẽ không, cho dù là yến hội trong cung chúng ta cũng bắt nó có lòng mà không thể đến. Hơn nữa tiếng xấu của cái tiện loại kia đã lan xa, ngươi xem, có ai dám vì nàng mà tới cửa cầu hôn sao? Hừ! Có người nam nhân nào lại đi thú một bao cỏ sát tinh cả ngày chỉ biết hết ăn lại nằm, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không biết, lại khắc chết mẫu thân của mình làm vợ chứ? Kẻ ngốc bị mù cũng sẽ không nhìn trúng nàng!" Mấy lời chanh chua truyền ra từ miệng mỹ phụ nhân kia. Nếu người bên ngoài nhìn thấy một màn trước mắt này khẳng định sẽ chấn động, Ngôn Nhị phu nhân ở trước mặt người khác mềm mại hiền thục vậy mà tâm địa lại rắn rết như vậy. Thật sự làm cho người ta xấu hổ, quả nhiên đúng với câu nói kia: "Nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo."

"Đúng vậy!" Nghe thấy mẫu thân nói như vậy, Ngôn Thiên Nhu hồi tưởng lại, xác thực không có người nào tới cầu thân nàng, hơn nữa, nàng so với cái sát tinh kia, quả thực chính là một trời một vực, nam nhân đều lựa chọn đóa hoa kiều diễm động lòng người như nàng đây. Lần trước nhìn thấy nàng ta từ xa, khuôn mặt kia nhiều lắm cũng chỉ được coi là đáng yêu mà thôi, sao có thể đánh đống với khuôn mặt xinh đẹp của nàng được? Hừ! Thật may nàng lớn lên mĩ hơn so với cái sát tinh chết tiệt kia. Không giống như sát tinh kia, chỉ là một kẻ đáng thương không người hỏi thăm!

"Có, ta vừa mới nghĩ tới một cái biện pháp!"

"Biện pháp gì? Mau nói ra nhanh lên!" Nghe thấy Từ Diễm Nhi nói đã nghĩ được cách, Ngôn Thiên Nhu khẩn cấp muốn biết, liền thúc giục mẫu thân nói ra.

"Đợi đến ngày hội thưởng hoa, chúng ta sẽ khiến cho mọi người phát hiện nàng gian díu với người trong hoàng thất."

"Cái gì? Không được!" Ngôn Thiên Nhu kinh hô lên, không chút nghĩ ngợi phản bác. Gian díu với người trong hoàng thất? Vạn nhất hoàng thượng không ban chết cho nàng, ngược lại lại tứ hôn cho nàng thì sao? Nếu thế sát tinh kia không phải là có cơ hội đổi đời hay sao? Hơn nữa tỉ lệ thành công chỉ có một nửa? Không được! Tuyệt đối không được! Nàng tuyệt không thể để cho nàng ta có cơ hội trở mình!

Liếc mắt một cái liền nhìn ra nữ nhi nhà mình suy nghĩ cái gì, Từ Diễm Nhi tức giận trừng mắt nhìn phản ứng quá độ của nữ nhi, hạ giọng quát lớn nói:"Hừ!...La hét cái gì?! Ngươi muốn dẫn hết người khác tới đây sao?! Ta còn chưa nói xong đâu, ngươi kích động cái gì chứ!"

"Vâng, vâng, vâng..." Phục hồi tinh thần lại, Ngôn Thiên Nhu cũng phát hiện phản ứng của nàng vừa rồi xác thực quá khích, vội vàng hạ giọng nói. Hai người kiểm tra xung quanh một chút, ngoại trừ vừa mới có một trận gió lạnh thổi qua, thì xung quanh cũng chưa có bóng người hay động tĩnh nào khả nghi.

Lúc này mới thu hồi tầm mắt tiếp tục nói: "Nếu mọi người thấy nàng gian díu với người trong hoàng thất, như vậy tỉ lệ ban chết hay tứ hôn đều có một nửa, nếu đã như vậy chúng ta liền nghĩ biện pháp làm cho nàng được tứ hôn, mà cũng làm cho nàng không có cách nào phản kháng lại chúng ta. Đương kim tam hoàng tử Cung Mạch Khiêm không phải là tên bệnh sao? Không chừng ngày nào đó sẽ chết sớm! Hắn có phong hào 'Khiêm vương', nhưng cũng chỉ là có danh mà không có quyền, hơn nữa tất cả nữ nhân được ban cho hắn đến phủ không quá vài ngày liền mạc danh kỳ diệu mà chết. Nghe nói trước kia hắn đã từng đi xem tướng, thầy tướng số nói hắn là thiên sát Cô Tinh, chỉ cần là nữ nhân gả cho hắn đều sẽ bị hắn khắc chết! Nếu để cho mọi người thấy cái sát tinh kia gian díu cùng hắn, khi đó hoàng thượng vì bảo tồn thể diện hoàng thất sẽ không giết nàng, mà sẽ tứ hôn cho nàng cùng tên quỷ đoản mệnh kia. Ngươi không phải thích nhị hoàng tử sao? Chúng ta đi đồng mưu với hắn, hiến kế sách này cho hắn, đổi lại hắn phải cưới ngươi. Loại chuyện này nếu rơi vào tai cha ngươi, ngươi nghĩ xem, đến lúc đó hắn khẳng định sẽ giận dữ, chúng ta lại ở bên cạnh thuận nước rong thuyền, cứ như vậy......" Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt hai người giao nhau, trên mặt không tiếng động lộ ra ý cười thâm hiểm.

Đôi mắt tinh quang của Từ Diễm Nhi lóe ra đầy âm trầm ngoan độc, lúc này đây nàng muốn hoàn toàn đuổi cái tiện loại chết tiệt kia đi, để nữ nhi của nàng trở thành phủ tiểu thư duy nhất của Thừa tướng phủ, để cho nơi này trở thành thiên hạ của hai mẹ con các nàng!

Ngôn Thiên Nhu nghĩ đến lúc đó, bộ dạng chật vật của sát tinh chết tiệt kia khi bị người ta bắt kẻ thông dâm tại giường, bị người đời phỉ nhổ chửi rủa, trong lòng liền vô cùng thống khoái, tâm tình trở nên khoái trá mà từ trước đên nay nàng chưa hề có!

Nàng thật muốn nhìn xem, đến lúc đó trên mặt của Ngôn Khinh có còn giữ được vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt trước sau như một nữa không? Nàng muốn xé rách bộ mặt vĩnh viễn đều lạnh nhạt kia! Nàng muốn thưởng thức vẻ mặt thống khổ, bộ dạng chật vật của nàng ta! Ha ha...... Ngôn Khinh a Ngôn Khinh, ngươi sẽ không ngờ được ngày lành của ngươi sắp đến đâu?! Ha ha......Nàng thật nóng lòng chờ mong ngày đó sẽ đến.

"Nga? Thế nhưng có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, có chút đầu óc. Ngươi đi đi."

Tại một tiểu uyển hẻo lánh, một trận gió lạnh thổi tới, chỉ chốc lát, nữ tử áo trắng nằm trên ghế lên tiếng, nghe xong những gì 'Tiểu quỷ' đến bẩm báo, trên khuôn mặt tinh xảo đáng yêu vẫn vân đạm phong khinh như trước, giống như nhân vật chính trong miệng đối phương không phải nàng vậy, còn có rất tâm tình đi ca ngợi đối phương nghĩ ra được chủ ý ác độc như vậy.

Không khí truyền đến một trận dao động giống như gió nhẹ phất qua, không khí vốn có chút râm mát đột nhiên chuyển thành lạnh lẽo như vậy. Vân Khinh vẫy tay để con quỷ kia rời đi, trong tiểu uyển lúc này nhất thời có chút im lặng.

Hồi lâu, Thanh Y ở bên cạnh lên tiếng: "Chủ tử chuẩn bị rời đi sao." Lời nói của nàng là nghi vấn nhưng ngữ khí lại thập phần khẳng định. Bằng vào hiểu biết của nàng đối với chủ tử, thì đây chính là một cơ hội tốt. Lời mà con quỷ kia vừa nói nàng cũng nghe được, nàng cũng giống như chủ tử, đều có thể nhìn thấy quỷ. Kế tiếp quả nhiên chợt nghe Vân Khinh mở miệng.

"Ừm, đây đúng là một cơ hội tốt. Các nàng đã nhọc lòng như vậy, nếu chúng ta không theo, vậy không phải đã phụ nỗi khổ tâm của các nàng rồi sao." Chẳng qua là thay đổi một cái chỗ ở mà thôi, đối với nàng mà nói, ngủ nơi nào cũng đều giống nhau. Đã có người giúp nàng tìm một cái lấy cớ có thể hoàn toàn rời đi, nàng sao lại không thuận theo chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net