Chương 1: Căn hộ 1303: Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ditmemay đồ ăn cắp,  đây là truyện do Sou @Emiumanga beta
-----------------------------------------------------------

Không thể nào - không thể nào - không thể - không thể!" Đôi mắt của người đàn ông đỏ hoe, vẻ mặt điên loạn, ông ta tự lẩm bẩm với chính mình, một tay đập vào cái bàn trước mặt, tay kia lộ rõ những đường gân xanh, liên tục ném đồ lên bàn.
  
Chỉ thấy hai con xúc xắc trượt ra khỏi lòng bàn tay ông ta, sau một vài vòng, ông ta dừng lại còn xúc xắc thì chắc chắn nằm im trên bàn. Hai điểm đỏ mỗi bên, giống như một chiếc thòng lọng, quấn quanh cổ, chúng muốn lấy mạng người đàn ông này. Mắt ông ta trợn lên, tiếng "răng rắc" phát ra từ miệng của ông ta, ba từ bị ông ta nghiến mạnh: "Không thể nào"

Một lần nữa, một lần nữa, thêm ông ta tiếp tục ném xúc xắc nhưng bất kể ông ta ném bao nhiêu lần, hai con xúc xắc đó vẫn chỉ lăn được một điểm.
  
TÍCH TẮC TÍCH TẮC TÍCH TẮC

Khi chiếc đồng hồ phía sau ông ta vang lên, người đàn ông đang điên cuồng đột nhiên dừng lại, cả người cứng ngắc như một tác phẩm điêu khắc bằng đá, ông ta nghiêng đầu chậm chạp, ổng thấy một lớp sơn móng tay đỏ như máu xuất hiện trên vai, da của bàn tay ấy thì tái nhợt.
  Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
(Lời beta:Chữ x phía trên là dãy ngăn cách của tác giả, tôi đoán vậy :>)
  

Lâm Bán Hạ và Quý Nhạc Thủy chuyển đến căn nhà này gần một tuần.

Căn nhà này là hộ gia đình thứ ba trên tầng 13. Số nhà là 1303. Nó được Lâm Bán Hạ mua. Tổng thanh toán là 160.000 nhân dân tệ, cậu phải trả 3.000 nhân dân tệ mỗi tháng và mất 30 năm để trả hết. Bạn có thể mua một ngôi nhà gần thành phố với giá này, rất là hời đó nha. Điểm tệ duy nhất là môi trường sống của ngôi nhà này ở mức trung bình, nhưng được cái giá hời như vậy thì những thiếu sót này không tính là gì.
  
Quý Nhạc Thủy là bạn cùng lớp đại học của Lâm Bán Hạ. Hai người có mối quan hệ cực kỳ thân. Thế nên sau khi tốt nghiệp, họ cùng nhau thuê nhà. Thật ra là khi Lâm Bán Hạ mua xong một ngôi nhà mới thì cậu ấy mời Quý Nhạc Thủy đến sống cùng. Quý Nhạc Thủy liền vui vẻ đồng ý.
  
"Cái tên Nửa Mùa Hè kia, ​​buổi tối khi nào cậu trở lại?"

Bởi vì hôm nay làm việc ca tối, Lâm Bán Hạ đã giúp Quý Nhạc Thủy chuẩn bị bữa tối trước khi rời đi, và trong khi cậu đang cuối đầu xuống để đi giày. Hỏi một câu.

"Tầm năm, sáu giờ sáng tôi về." Lâm Bán Hạ hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
  
"Tôi ... tôi ... quên rồi, không sao đâu." Quý Nhạc Thủy nói không ngừng, và cuối cùng không nói ra.
  
"Cậu khó chịu ở đâu?" Lâm Bán Hạ nhìn bạn cùng phòng một cách kỳ lạ. Những ngày này, Quý Nhạc Thủy luôn có vẻ hơi lo lắng. Cậu ta nói là bản thân thường nghe thấy người bên cạnh ho, nhưng cậu không nghe thấy gì cả.

"Có lẽ trời lạnh." Quý Nhạc Thủy mỉm cười, vẻ mặt hơi miễn cưỡng.
  
Lâm Bán Hạ lo lắng, "Cậu có thực sự ổn không? ... Được rồi, hôm nay tôi sẽ về sớm hơn."
  
"Được." Quý Nhạc Thủy nói, "Cậu ... nhớ về sớm đấy!"
  
"Sẽ về sớm mà" Với một tiếng đóng cửa nhẹ, Lâm Bán Hạ đi ra ngoài.

Quý Nhạc Thủy ngồi trên ghế sofa, cậu ta cảm thấy toàn bộ căn phòng quá yên tĩnh. Có một chương trình đang phát trên TV, nhưng Quý Nhạc Thủy thấy âm thanh đó càng làm cho cả căn phòng yên tĩnh hơn. Cậu ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra trước đó. Cả tối hôm qua cậu ta chờ Lâm Bán Hạ về, thời gian cứ chậm rãi trôi qua, cảm giác bất an trong lòng cậu ta cứ dần lớn lên nên cậu ta quyết định xuống tầng đi dạo xung quanh.

Quý Nhạc Thủy đang đi dạo thì đột nhiên thấy không có âm thanh nào xung quanh cậu ta, không có côn trùng, không có tiếng người, một vài ánh đèn đường màu vàng chiếu xiêng những tán cây rậm rạp, tạo ra một bóng đen kỳ lạ. Khi ngước lên, cậu ta liếc nhìn tòa nhà nơi mình sống, lưng cậu ta lập tức lập tức đổ mồ hôi lạnh. Tòa nhà mà họ sống hoàn toàn tối, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào. Tòa nhà cao tầng trông giống như một ngọn núi cô đơn vào ban đêm, toát ra một cái lạnh ảm đạm.

Quý Nhạc Thủy nhìn chằm chằm vào tòa nhà, chớp mắt vài cái, đột nhiên cậu ta nhận ra rằng có rất ít người sống trong khu này, có ba tòa nhà nhưng không bất kì một ánh đèn nào được mở. Ánh mắt cậu ta lướt qua những tòa nhà tối om, cuối cùng cũng tìm thấy một cửa sổ có ánh sáng, lồng ngực ngột ngạt của cậu ta cuối cùng cũng được thoải mái một chút.
  
"Không phải còn có người sống sao?" Quý Nhạc Thủy tự đặt câu hỏi, cậu ta cố gắng trấn an bản thân "Có lẽ môi trường sống nơi này ở mức trung bình nên ít người mua..."
  
  Tuy nhiên, sau khi cậu ta vẫn chưa nói xong thì ngay cửa sổ được phát ra ánh sáng, một cái bóng màu đen xuất hiện. Vì ánh sáng quá chói mắt, Quý Nhạc Thủy không thể nhìn rõ. Cậu ta chỉ có thể lờ mờ nhận ra từ cái bóng đen một hình dáng người phụ nữ, cô ta đang đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Quý Nhạc Thủy định đi tiếp đi khỏi chỗ có cửa sổ đó, nhưng vì lý do nào đó bước chân của cậu ta đột nhiên dừng lại. Một bản năng nguyên thủy của cơ thể ngăn cậu ta tiến về phía trước, cậu ta rốt cuộc phải dừng lại.
  
  Bầu trời quá tối. Quý Nhạc Thủy không thể nhìn thấy rõ vẻ ngoài của người phụ nữ, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy một cách mơ hồ. Người phụ nữ vươn một đôi tay trắng và nhẹ nhàng mở toang cửa sổ trước mặt.

Cô ấy mở cửa sổ để làm gì? Gió đêm nay rất mạnh và rất ... lạnh, Quý Nhạc Thủy tự hỏi.

Giây tiếp theo, nghi vấn của Quý Nhạc Thủy được giải đáp. Người phụ nữ mở cửa sổ, dừng lại một lúc. Sau đó cô ta lùi ra phía sau rồi bậc nhảy ra bên ngoài cửa sổ...cô ả cứ như vậy mà rớt xuống!
  
"ẦM!!!!"

Một tiếng động lớn vang lên, Quý Nhạc Thủy vừa chứng kiến một cảnh nhảy lầu, cô ả lúc nãy còn đứng bên cửa sổ ngắm cảnh bây giờ máu thịt nát bét. Đêm tối khiến máu cô ta trông như màu đen, tất cả bị bắn tung tóe trên mặt đường còn có một lượng lớn máu của ả dính lên người của Quý Nhạc Thủy.
  
"Ah !!!" Cảnh tượng trước mắt quá mức khủng bố, Quý Nhạc Thủy không tin được giật mình hét lên và cuống cuồng bỏ chạy, nhưng ngay khi cậu vừa nhấc chân liền cảm thấy có thứ gì đó nắm lấy góc quần áo của chính mình. , Bước vài bước chân, kế đến chân cậu ta bị lảo đảo nên ngã chổng mông trên mặt đất.
  
"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người chết gần như vậy , Quý Nhạc Thủy sợ hãi tột độ và gần như ngã quỵ, cậu cứ nhích nhích người từ từ đến khi đụng trúng gốc cây thì dừng lại.
  
". Có Người chết, có người chết!" Quý Nhạc Thủy hét lên, giọng cậu ta khàn khàn. Cậu ta muốn cầu xin sự giúp đỡ từ những người xung quanh, thế nhưng tình huống bây giờ của cậu ta như thể cậu ta ngồi sợ hãi một mình giữa nghĩa trang.

"Nhạc Thủy? Nhạc Thủy , cậu có sao không?" mơ hồ có giọng nói của con người vang lên, lập tức xua đi cơn ớn lạnh, Quý Nhạc Thủy sợ hãi cuộn tròn bản thân trông như một quả bóng, cậu ta ngây người,ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Đó là bạn thân của cậu ta, Lâm Bán Hạ.
  
Lâm Bán Hạ vừa trở lại từ ca làm việc đêm hôm qua, vẻ ngoài của cậu không khác gì lúc hai người nói chuyện vào buổi chiều. Lúc này, cậu đang giữ vai cậu ta và lo lắng hỏi Quý Nhạc Thủy chuyện gì đã xảy ra.
  
"Ừ, có người nhảy lầu." Quý Nhạc Thủy nắm lấy cánh tay của Lâm Bán Hạ chỉ, tay cực kỳ run rẩy. "Đã chết,...ở phía trước."
  
"Nhảy lầu?" Lâm Bán Hạ do dự, ngập ngừng, Có đúng không? "
  
" Ừ, ừ. " Quý Nhạc Thủy vội vàng gật đầu.
  
Lâm Bán Hạ nhìn lên và quan sát con đường trước mặt một lúc, cậu lắc đầu, "Tôi không nhìn thấy cái gì."
  
Quý Nhạc Thủy lo lắng khi cậu nói như vậy, cậu ta tạm thời không thể đứng dậy khỏi mặt đất bằng hai chân nữa, đôi chân vẫn hơi yếu, vì vậy Lâm Bán Hạ tiến lên hai bước giúp cậu ta.

Con đường mờ mờ kéo dài về phía xa. Mặc dù nó không rõ ràng, nhưng vẫn không có máu trên đó, chứ đừng nói đến một thi thể.
  
"Tại sao lại không thấy?" Quý Nhạc Thủy hỏi một câu trống rỗng, thay vì hỏi Lâm Bán Hạ, ​​thật giống như cậu ta đang tự hỏi bản thân mình.
  
"Chuyện gì vậy?" Lâm Bán Hạ vươn tay chạm vào trán Quý Nhạc Thủy. "Cậu có sao không?"
  
Quý Nhạc Thủy lắc đầu một cách nặng nề, cố gắng tỉnh táo. Cậu nhìn lên tòa nhà bên cạnh, nhưng cậu ta phát hiện ra rằng cửa sổ vừa được thắp sáng đã biến mất, như thể mọi thứ xảy ra cách đây không lâu chỉ là ảo giác của cậu ta.
  
"Sao lại thế được?" Quý Nhạc Thủy đờ đẫn nói.
  
"Cậu đã thấy gì?" Lâm Bán Hạ hỏi.
  
"Tôi thấy ai đó nhảy lầu." Quý Nhạc Thủy nói, "Nhảy xuống trước mắt tôi ... máu ... máu vẫn dính trên người tôi." Sau khi cậu ta nói điều đó, cạu ta sợ rằng Lâm Bán Hạ sẽ không tin điều đó. Cậu ta tự nắm góc quần áo của mình: "Đây nè, là máu đây là máu."
  
Tuy nhiên, dưới ánh đèn đường mờ ảo, cậu ta thấy chiếc áo khoác trắng của cậu ta không bị vấy bẩn, và những vết máu đã biến mất.
  
Không khí im lặng.
  
Lúc này, Lâm Bán Hạ nhẹ nhàng ấn vào vai Quý Nhạc Thủy và dùng giọng nói ấm áp trấn an cậu ta: "Không sao, chúng ta về nhà trước. Tôi đã mua rất nhiều thịt lợn"

Quý Nhạc Thủy không nói gì nữa mà gật đầu.
  
Hai người chậm rãi trở về nhà, khi đi cầu thang, Quý Nhạc Thủy hỏi Lâm Bán Hạ sao quay về sớm hơn đã hẹn.
  
"Công việc cũng đơn giản, làm xong thì về sớm." Lâm Bán Hạ nói, "Nhân tiện đến siêu thị, tôi đã mua một ít thịt lợn giảm giá đó."
  
"Ồ." Quý Nhạc Thủy thấp giọng trả lời.
  
"Thịt lợn này ngày càng đắt hơn", Lâm Bán Hạ nói, "Hôm qua đòi ăn thịt lợn mà, tối nay có còn muốn ăn không?"
  
"Ăn." Phản ứng của Quý Nhạc vẫn rất chậm.
  
Khi Lâm Bán Hạ nhìn thấy cậu ta, cậu nghĩ rằng cậu ta quá sợ hãi, vì thế mà cậu đã tìm vài chủ đề khác để nói chuyện với Quý Nhạc Thủy. Cậu đi chậm rãi và nói nhiều hơn với các chủ đề khác nhau, rốt cuộc khi về đến nhà Quý Nhạc Thủy cuối cùng cũng quên đi sợ hãi, cạu ta đã thả lỏng hơn, cơ thể cũng không còn cứng đơ nữa.
  
Quý Nhạc Thủy lau trán, cậu ta vô tình chạm trúng chỗ nước lạnh đâu đó, liền hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra "Chuyện lúc nãy thực sự làm tôi sợ, tôi đã nghĩ cô ta tự sát lên trước mặt tôi,

"Có thể cô ta vứt thứ gì đó. "Lin Banxia nói," cậu đã nhìn nhầm? "
  
"Thật sao? " Quý Nhạc Thủy cười miễn cưỡng," Bán Hạ, ​​chúng ta đã chuyển đến một tuần, tại sao khu này không thấy người nào? "
  
Lâm Bán Hạ trả lời:" Chủ nhà nói đây là khu mới nên không có nhiều người sống. "
  
Quý Nhạc Thủy_"Nhưng ít người thế này quá đáng lắm luôn á"
  
Lin Banxia "ừ"
  
Hai người tình cờ ra khỏi thang máy và rẽ vào hành lang, khi đó họ thấy một cánh cửa bên cạnh nhà họ vừa đóng.
  
"Có thấy không? Một người hàng xóm?" Quý Nhạc Thủy nói một cách kỳ lạ. "Chuyển đến khi nào vậy?"
  
"Có lẽ ... Mấy ngày rồi? ~" Lâm Bán Hạ cũng cảm thấy kỳ lạ.
  
"Thật tốt khi có một người hàng xóm." Quý Nhạc Thủy lau mồ hôi lạnh trên trán, cậu ta thở ra "Nếu không, sẽ thật đáng sợ khi chúng ta ở trong một tòa nhà như vậy".

Lâm Bán Hạ khẽ cười. Cậu ta còn sợ sao?
____________________________________

Thấy lỗi chính tả cmt giúp tui nha, cảm ơn các bẹn.

Đừng quên vote cho tui nha mấy bạn đáng yêu

T7 22.2.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net