Chương 5 : Ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều nói trước khi bão táp ập đến tất cả đều đặc biệt yên tĩnh. Mà tôi dường như đang cảm nhận được hơi thở như vậy.

******

Sáng sớm, lúc tôi thức dậy thì Yuri đã rời khỏi.

Giữa lúc mơ hồ ngủ say, hình như tôi nghe thấy điện thoại đánh thức anh.

Đến lúc thoáng tỉnh dậy, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng anh đóng cửa.

Tôi ngả đầu tiếp tục ngủ.

Thân thể mỏi mệt đã làm cho sự tò mò của tôi trở nên cực thấp. Giống như tất cả mọi chuyện trên thế gian đều không quan trọng bằng việc bổ sung tinh thần ấy.

Ngay cả sau đó người giúp việc lên gọi tôi, cũng bị tôi nói khéo bảo đi xuống.

Cứ như vậy, tôi gần như ngủ đến hôn mê.

Lúc tỉnh lại lần nữa, đã là gần chiều.

Công việc đã bị người không có trách nhiệm như tôi hoàn toàn vứt ra sau đầu.

Mãi đến lúc quản gia báo lại rằng đã xin phép thay tôi rồi tôi mới ý thức được mình còn phải đi làm.

Thân thể giống như càng ngủ càng mềm nhũn. Tứ chi mệt mỏi !

Vì vậy tôi quyết định để bản thân làm bệnh nhân một ngày.

Đang định gối đầu ngủ thêm nữa thì có tiếng gõ cửa truyền vào.

"Tiểu thư, Kim tiểu thư đến thăm cô." Người giúp việc báo cáo.

Tae Hee ?

"Vào đi." Tôi khó khăn từ trên giường ngồi dậy.

"Cậu làm sao vậy ?" Tae Hee lo lắng nhìn tôi.

"Không sao." Tôi cười cười với cô ấy.

"Ngồi đi, sao cậu lại tới đây ?"

"Hôm nay được nghỉ, muốn đến thăm cậu thôi." Cô ấy ngồi ở bên giường.

"Ha ha, mình đang chuẩn bị ngủ cả ngày đây."

"Mình có việc muốn nói với cậu." Vẻ mặt cô ấy có chút nghiêm túc.

"Việc gì vậy ?"

"Mình mang thai rồi." Cô ấy bình tĩnh nói hết câu.

"Cái gì -"

Tôi giật mình, mở to mắt nhìn cô ấy.

"Trời ạ." Tôi thật không biết nên phản ứng như thế nào." So Ji Hoon có biết không ?"

"Không biết." Cô ấy lắc đầu.

"Vậy...... Cậu có tính toán gì chưa ?"

"Mình không biết nữa." Cô ấy bất lực lắc đầu, yếu ớt khiến người ta đau lòng.

"Đứa nhỏ bao lâu rồi ?"

"Sáu tuần."

Haiz......

Tôi chỉ có thể cảm thán thiên ý trêu người. Giờ phút này tôi nghĩ mình ngoại trừ ôm cô ấy ra thì cái gì cũng không làm được.

Ôm thân hình mỏng manh của cô ấy, tôi cảm thấy lòng chua xót.

Chuyện của cô ấy cùng Ji Hoon (Bi Rain), vốn đã không rõ ràng.

Giờ lại thêm một đứa nhỏ.

"Cậu...... có định nói với anh ta không ?" Tôi nhẹ giọng hỏi.

"Mình sợ lắm. Mình không biết nên làm thế nào nữa !" Cảm xúc của cô ấy hơi hơi kích động.

"Trước hết đừng nghĩ gì cả, bồi dưỡng bản thân cho tốt rồi tính tiếp."

Người đàn ông như Ji Hoon hẳn là sẽ không cần đứa nhỏ này rồi. Trong lòng tôi không nhịn được mà đoán như vậy.

Cho dù anh ta thật sự yêu Tae Hee, thì dường như áp lực gia tộc cũng không cho phép anh ta có con riêng.

"Ji Sub bảo mình hãy nói với anh ta." Tae Hee nhìn tôi.

"Ji Sub ?" Sao anh ấy lại biết !

"Buổi trưa anh ấy tìm mình ăn cơm. Nói là sau khi nhìn thấy mình đi ra từ bệnh viện phụ khoa cùng phản ứng cơ thể của mình liền biết được."

"Anh ta đã nói gì ?" Tôi hỏi.

"Nói Rain sẽ không để mình bỏ đi đứa nhỏ, bảo mình hãy nói với anh ta. Còn nói anh ấy hiểu rõ anh trai mình."

"Cậu nghĩ thế nào ?"

"Mình cần suy ngẫm lại."

"Cũng tốt."

Mang thai cũng không nhất định có thể mượn việc đó mà trói chặt được một người đàn ông, chỉ cần anh ta vô tâm, mình làm gì cũng là phí công.

Tôi nghĩ Tae Hee hết sức rõ ràng điểm này.

Không biết vì sao, giờ phút này tôi thế mà bỗng dưng lại bắt đầu đồng tình với vợ của Rain, người thiếu phụ mà mình chưa từng tiếp xúc.

"Jessi à." Tae Hee nhìn tôi.

"Có chuyện gì ?"

"Lúc ăn cơm, mình phát hiện Ji Sub vẫn còn đeo cái dây chuyền kia......"

~*~*~

Theo bản năng vuốt cổ của mình, cái dây chuyền kia tuy rằng đã tháo xuống, nhưng kí ức về nó lại không thể nào chôn vùi được.

"Vậy, vậy ư ?" Tôi chua xót cười.

"Ừ."

"Có lẽ anh ta đơn giản chỉ là thích nó thôi." Tôi không muốn lại suy nghĩ nhiều.

"Trên cái dây chuyền đó còn có thêm chiếc nhẫn nữa mà ?" Vẻ mặt Tae Hee không đồng ý.

"Nhẫn ?"

"Ừ, giống như đúc với chiếc nhẫn mà cậu trả lại cho anh ta, anh ta đeo nó trên cổ a."

"Cậu nói, anh ta đeo nó trên cổ ?" Tôi chỉ cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn, có một cảm giác nói không nên lời.

"Ừ." Tae Hee khẳng định, gật gật đầu.

"Vì sao ?"

Vì sao còn muốn mang theo đoạn kí ức này !

Nếu đã lựa chọn người khác, thì không nên do dự mà vứt hết những đồ vật của người yêu cũ chứ ! Không phải sao ?

"Cậu đi hỏi rõ ràng xem. Có lẽ thật sự có gì đó hiểu lầm chăng ?" Tae Hee vỗ vỗ vai tôi.

"Hiện tại mình... còn có tư cách sao ?" Tôi chỉ chỉ vào chiếc nhẫn kết hôn trên tay mình.

Tae Hee không nói gì, mà nắm lấy tay của tôi rồi rút chiếc nhẫn kim cương ra.

"Đây chỉ là hình thức thôi mà." Cô vừa nói vừa nghiên cứu chiếc nhẫn kia.

Tôi không nói gì, giơ tay muốn lấy lại, đeo nhẫn vào ngón tay mình.

Cho đến khi chiếc nhẫn đã trở về vị trí cũ mới cảm thấy thoải mái.

"Cho dù có hỏi cũng chẳng được gì cả, anh ta không muốn nói, mà mình cũng không nhất thiết phải nghe."

"Sao phải vậy chứ." Tae Hee lắc lắc đầu.

"Không phải cậu luôn phản đối mình gặp anh ta sao ?" Tôi vẫn còn nhớ rõ cô ấy từng nhắc nhở tôi không nên ngu ngốc nữa.

"Mình chỉ không muốn cậu phải hối tiếc mà thôi."

"Nói chuyện này sau đi." Tôi không muốn lại bàn về cái vấn đề rối rắm này nữa.

"Cậu thực sự không có chuyện gì chứ ? Rõ ràng không bị bệnh lại đòi ở nhà ?" Tae Hee nhìn chằm chằm vào tôi.

" Tiffany đã quay về."

"Người cậu đang nói... là Tiffany Hwang kia ư ?"

"Ừ."

Tôi đứng dậy từ trên giường, đi về hướng cửa sổ.

"Quay về làm gì chứ ?" giọng điệu của Tae Hee có chút không vui.

"Tìm đàn ông để kết hôn."

"Vậy ông xã cậu -"

"Chắc anh ấy đã biết rồi a." Tôi nghĩ.

"Phức tạp, thực phức tạp quá đi." Tae Hee than thở .

"Cậu có... để ý không ?" Cô ấy không chắc chắn nhìn vào tôi.

"Mình không biết nữa."

"Hai cậu không có con, cũng không kết hôn vì yêu nhau. Nếu anh ta thật sự ở cùng người phụ nữ kia, cậu còn có quyền lựa chọn sao ?" Cô ấy có chút lo lắng.

"Mình không có."

"Vậy bây giờ cậu tính làm sao đây ?"

"Cứ yên tĩnh xem chuyện sao đã. Mình tôn trọng quyết định của Yuri."

"Ly hôn ư, sự nghiệp của ba cậu sẽ không bị ảnh hưởng sao ? Còn cậu nữa ? Cậu cam tâm sao ?"

"Đây không phải là chuyện mình có cam tâm hay không. Trong cuộc hôn nhân này, từ đầu mình đều ở vào vị trí bất lợi mà. Nếu anh ấy thật sự phải đi, mình cũng không thể nào níu giữ được."

"Không phải cậu nói Yuri dạo này đối xử với cậu rất tốt sao ? Có lẽ anh ấy sẽ không chấp nhận người phụ nữ kia đâu !"

"Không biết nữa, cũng không muốn tiếp tục phiền não nữa." Tôi thật sự tính như vậy.

"Được rồi." Tae Hee bất đắc dĩ nhìn tôi.

"Không phải vừa rồi cậu còn bảo mình đi gặp Ji Sub ư ? Sao bây giờ lại muốn mình giữ Yuri lại !" Tôi buồn cười nhìn cô ấy. Đúng là phụ nữ dễ thay đổi a.

"Mình chỉ hy vọng cậu được hạnh phúc." Cô ấy nhàn nhạt cười.

"Mình hiểu mà." Tôi gật đầu với cô.

"Nếu sau này cậu ly hôn, mà mình với Rain cũng chia tay thì tụi mình sống cùng nhau đi, cùng nhau vượt qua những ngày không có đàn ông." Cô bỗng nhiên đề nghị.

"Được."

Tình bạn lúc này quả thực bền vững vô cùng. So với hai người đàn ông sinh mệnh của tôi mà nói, chẳng những không kém hơn mà ngược lại, còn có vẻ kiên định nhiều hơn.

Nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai, tôi sẽ thật sự sống những ngày mà không có đàn ông......

~*~*~

Tin tức, mặc dù không phải đến bất ngờ, nhưng tôi vẫn là bị tổn thương.

******

Phòng khám vào buổi sáng sớm không biết vì sao luôn sẽ biến thành một buổi hội họp nói chuyện phiếm, cầm đầu luôn là Han Ga In.

Rõ ràng đều là những người từng được nhận giáo dục đại học, vậy mà vẫn thích nhiều chuyện như thế.

"Đúng vậy a ! Ha ha, thật đáng thương. Nói không chừng ngày mai sẽ bị vứt bỏ thôi !" Tiếng nói sắc nhọn truyền vào tai tôi.

"Suỵt - cô nhỏ giọng một chút. Bác sĩ Jung tới thì không hay đâu !"

"Tôi biết rồi ! Không phải cô ấy còn chưa tới sao !"

"Các người đang đợi tôi sao ?" Tôi cười hỏi.

"Bác sĩ Jung !" Mấy người kia nhất thời lắp bắp kinh hãi.

"Bác sĩ Han thật đúng là nhàn nhã." Tôi liếc mắt nhìn Han Ga In một cái, cùng với tạp chí bát quái trong tay cô ta.

"Ừ, ha ha. Đúng vậy, không phải còn chưa tới giờ làm việc sao." Cô ta xấu hổ cười, xoắn xoắn tai mình.

Tôi liếc nhìn mọi người một cái, đi vào văn phòng mình.

Không biết là người một nhà không hợp nhau, hay thật sự là tác phong của tôi có vấn đề. Những người phụ nữ bên ngoài kia luôn thích bàn tán những chuyện có liên quan đến tôi. Đàn ông cũng vậy, sự nghiệp cũng vậy. Tóm lại không có một câu là lời hay.

"Cô đã đến rồi." Giọng của Lee Min Ho đột ngột vang lên.

"A -"

"Anh không biết gõ cửa sao ?" Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái.

Lúc này anh ta mới giả vờ gõ vài cái trên cửa đã mở ra.

"Tôi không rảnh." Tôi mắt lạnh nhìn anh ta.

"Tôi không hẹn cô." Anh ta thật hừng hực tự nhiên đi vào, ngồi lên sô pha.

"Cô...... Không có chuyện gì chứ ?" Anh ta quan sát tôi.

"Tôi thì có chuyện gì ?" Không rõ là Min Ho bị làm sao !

"Xem đi." Anh ta lấy ra một tờ tạp chí từ sau lưng, ném cho tôi.

Tôi buồn bực nhận lấy.

'Công tử Kwon gia cùng thiên kim Hwang gia tình cũ tái hợp !!' Tiêu đề bắt mắt làm cho người ta không thể bỏ qua, lại làm tôi căng thẳng.

Mà tấm ảnh chụp thân mật kia càng làm người ta bị tổn thương !

Vì sao ?

Vì sao nhất định phải trắng trợn, quang minh chính đại như thế !

Chẳng lẽ sự tồn tại của tôi thật sự không có ý nghĩa gì sao ?

Tôi bị tổn thương.

Biết rõ sẽ đến, nhưng vẫn bị tổn thương.

"Jessica ?" Min Ho gọi tôi.

"Hả ?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, tuy rằng cố hết sức muốn lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng lại thật sự bất lực.

"Đừng cố sức, cô bây giờ cực kỳ khó coi." Min Ho không chút lưu tình mà nói.

"Tôi biết......"

Tôi úp mặt vào lòng bàn tay, muốn thử bình tĩnh một chút.

"Muốn khóc phải không ?" Anh ta tới gần tôi.

Tôi lắc đầu.

Đau, không nhất định phải rơi nước mắt.

"Cô gái ngoan." Anh ta vỗ vỗ đầu tôi, dùng giọng nói dịu dàng nhất từ lúc tôi quen biết anh ta tới nay để nói.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được sự quan tâm của Min Ho.

Cho dù anh ta vẫn vụng về như vậy, nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp .

Sau một lúc lâu, tôi ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt anh ta.

Trong lòng lộp bộp một chút.

Ánh mắt người đàn ông này tràn ngập quan tâm, nhưng chỗ nào đó ở khóe mắt vẫn còn lưu lại một chút ưu thương nhàn nhạt.

Chưa kịp thu hồi, đã bị tôi phát hiện.

"Anh......" Làm sao vậy ?

"Cái gì...... cũng đừng nói, được không ?" Anh ta có chút bối rối.

"Ừm." Tôi đáp ứng anh ta.

"Thật ra, là Ji Sub bảo tôi tới xem cô." Anh ta thanh thanh cổ họng, nói.

Tôi nhìn anh ta.

"Trong lúc vô tình cậu ấy xem được tạp chí này." Min Ho tiếp tục nói.

"Thay tôi cám ơn anh ta." Tôi chỉ có thể nói như vậy.

"Cô thật sự không nhìn ra cậu ta còn quan tâm cô sao ?"

"Tôi nhìn ra được."

"Vậy vì sao không tiếp nhận cậu ấy, để cho cậu ấy đi vào sinh mệnh của cô."

"Tôi sợ lại yêu thương anh ta."

Min Ho kinh ngạc nhìn tôi, ngay cả miệng cũng chưa kịp khép lại.

"Giật mình sao ?" Tôi hỏi anh ta.

"Thay vì nói là giật mình bởi cô lại yêu thương Ji Sub, không bằng nói là sự thẳng thắn của cô làm cho tôi còn giật mình hơn."

"Anh đã yêu ai chưa ?" Bỗng nhiên tôi muốn biết điều này.

Anh ta nở nụ cười, cười đến bí hiểm, mơ hồ.

"Rất khó trả lời sao ?" Tôi nhìn anh ta.

"Chỉ là không hiểu sao cô lại hỏi như vậy." Anh ta nhìn tôi cười. "Loại người như tôi đây vô cùng ích kỷ, yêu thương ai chính là làm khổ người đó."

Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta tự châm chọc mình, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, có lẽ người hiểu rõ được bản thân như anh ta, mới có tư cách đi yêu người khác nhất.

~*~*~

"Muốn nghỉ ngơi một chút không ?" Min Ho hỏi tôi.

"Anh thuê tôi đến để nghỉ ngơi sao ?"

Anh ta vừa lòng nở nụ cười, sau đó đi ra ngoài.

Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, một chút năng lực khống chế bản thân ấy tôi vẫn có.

Công việc không phải là tất cả nhưng cũng không thể trì hoãn nữa.

Bên ngoài, thế giới có lẽ đang thực hỗn loạn, nhưng giờ phút này tôi không hề ở đó.

Cứ như vậy, tôi tắt nguồn di động, dặn dò trợ lý chặn hết tất cả điện thoại từ bên ngoài, chăm chỉ làm việc.

Mãi đến khi bệnh nhân cuối cùng rời khỏi......

"Bác sĩ Jung" Trợ lý đứng ngoài cửa kêu tôi.

"Vào đi."

"Mẹ cô tới đây."

"Mẹ ?" Tôi vui mừng kinh ngạc nhìn mẹ mình đứng phía sau trợ lý.

"Mau vào đi mẹ." Tôi ra đón bà vào.

"Mẹ, ngồi đi. Lisa, cô rót ly trà giúp chúng tôi."

"Sao lại đột ngột đến thăm con vậy ? " Tôi kéo tay bà.

"Con với Yuri có chuyện gì vậy ?" Nét mặt mẹ tôi nghiêm túc.

"Tụi con vẫn tốt mà mẹ." Tôi cười nói.

"Con đừng gạt mẹ." Mẹ trừng mắt liếc tôi một cái.

"Anh ấy đối xử với con tốt lắm. Nếu mẹ muốn hỏi con tại sao lại như vậy thì con chỉ có thể nói là con cũng không rõ lắm." Tôi chỉ chỉ quyển tạp chí trên bàn.

"Các con a, đúng là một phút cũng không để mọi người bớt lo mà." Bà thở dài."Nó rốt cuộc có bao nhiêu người phụ nữ vậy ! Lần này còn gây ra ầm ĩ lớn như vậy !"

"Thế mà lại có một người của tòa soạn báo gọi điện cho thư kí của ba con, hỏi là đã xảy ra chuyện gì ! Còn nữa, thiên kim Hwang gia kia là ai thế !" Mẹ tức giận nhìn tôi.

"Người phụ nữ anh ấy yêu." Tôi thản nhiên trả lời.

"Con, các con ! Haiz......" Mẹ tôi thật sự không còn lời nào để nói.

"Mẹ, đừng nóng giận." Tôi an ủi bà, thực giống như người bị cướp chồng là mẹ tôi vậy.

"Cái con bé này ! Con không biết bây giờ mẹ hối hận bao nhiêu vì lúc trước lại để con gả cho người đàn ông như vậy đâu ! Phụ nữ thì hết người này đến người khác, trước kia thì còn lén lúc ! Bây giờ đến cả báo cũng lên luôn rồi ! Làm sao có thể bỏ qua việc này được chứ ! Tiếp tục như vậy không chỉ con mà ngay cả ba con cũng sẽ bị ảnh hưởng !" Mẹ tức giận nói.

Tôi lẳng lặng nhìn bà, không biết nên nói cái gì, dù sao thì đó cũng là sự thật.

"Con tính làm sao bây giờ ?"

"Con vẫn chưa nghĩ đến."

"Lập tức gọi điện cho Yuri , bảo nó về nhà. Nói mẹ muốn nói chuyện với nó !" Mẹ ra lệnh .

"Bây giờ sao ?"

"Thế nào ?"

"Không ổn lắm đâu, anh ấy đang làm việc." Tôi cực kỳ khó xử.

"Mẹ không lo được nhiều chuyện như vậy. Mẹ vợ muốn gặp con rể mà còn phải hẹn trước sao !"

"Được rồi, để con gọi." Không lay chuyển được bà, tôi chỉ có thể nghe theo.

Hơn nữa tôi cũng muốn hỏi một chút xem anh nghĩ thế nào .

Vì thế, gọi điện thoại cho anh.

"Có việc à ?" Anh nhấc điện thoại liền hỏi.

"Vâng. Bây giờ mẹ em đang ở chỗ em. Anh -" Không đợi tôi nói xong, mẹ tôi liền giật lấy điện thoại.

"Yuri à ! Là mẹ...... Ừ...... Được...... Chúng ta chờ con...... Ừ......"

"Nó sẽ tới đón con tan tầm." Bà gác điện thoại nói với tôi.

"Bây giờ ?"

"Ừ"

Như thế rất tốt !

Có thêm mẹ, anh sẽ có thể thẳng thắn nói ra quyết định của mình sao ?

Nói chuyện, nhất định sẽ phải có.

Nhưng trong tình huống có người thứ ba ở đây, tôi rất khó mà liều lĩnh nói ra những lời mình muốn nói.

Hơn nữa, bây giờ còn chưa phải lúc.

Dù sao, anh còn chưa tỏ vẻ gì với tôi cả.

Chuyện ồn ào lần này của mẹ, chỉ biết rằng sẽ có thêm phiền phức mà thôi.

~*~*~

Cho tất cả người giúp việc lui xuống, mẹ bắt đầu đi vào vấn đề chính. Trong đại sảnh, tôi cùng Yuri ngồi đối diện mẹ, giống như hai đứa trẻ phạm lỗi, đang chờ người lớn trừng phạt.

"Haiz......"

Sau một tiếng thở dài của mẹ, tôi cùng Yuri anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

"Yuri à......" Mẹ đang muốn nói lời nghiêm túc.

"Mẹ, chuyện tạp chí là có người cố ý giở trò quỷ, con cùng Hwang tiểu thư chỉ là ăn bữa cơm chứ không có gì khác." Yuri gọn gàng dứt khoát.

Mẹ nhìn tôi, rồi lại nhìn Yuri , phỏng chừng là cân nhắc trong đầu nửa ngày, mới mở miệng: "Thật ra mẹ chỉ lo lắng cho Sica nhà chúng ta, nó không phải người biết cách ứng xử, con lại thường xuyên không ở nhà, khó tránh khỏi có người sẽ đoán già đoán nói, con nói có phải không."

"Mẹ nói rất đúng, con sẽ chú ý." Yuri đồng ý nói.

"Sica là một phụ nữ rất tốt, làm vợ cũng vô cùng tròn trách nhiệm." Anh bổ sung thêm.

Tôi nhìn anh, cảm xúc cực kỳ phức tạp. Phát hiện ra cái mình muốn nghe không phải là những điều này.

Mẹ phỏng chừng là thấy chúng tôi liếc mắt nhìn nhau tình cảm, có chút yên tâm .

"Ha ha, các con không có chuyện gì là tốt rồi. Tóm lại, về sau phải cẩn thận."

"Dạ, chúng con biết rồi." Yuri cầm tay tôi.

Mà tôi thì cúi đầu.

Lúc đầu mẹ phỏng chừng không thể yên tâm, nhưng nghe xong Yuri nói như vậy, bà cũng không tiện nói thêm gì nữa.

"Được rồi, các con từ từ nói chuyện đi. Thời gian cũng không còn sớm, mẹ cũng phải về rồi." Giờ phút này vẻ mặt mẹ thật hiền lành.

"Chúng con cũng không dám giữ mẹ. Để con bảo lái xe đưa mẹ về." Yuri nói.

"Cũng được." Mẹ cười cười, đứng dậy.

Yuri cũng kéo tôi đứng lên, đi theo sau tiễn mẹ.

"Mẹ đi đường cẩn thận, thay con gửi lời hỏi thăm ba." Ở cửa, Yuri nói.

"Được, các con vào đi. Trời lạnh rồi. Sica phải chú ý sức khỏe a." Mẹ dặn dò.

"Con biết mà, mẹ nói với ba mấy ngày nữa con sẽ về thăm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net