Chap10 Rời xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khó khăn lớn nhất không phải là ta làm sao để có được danh vọng hay tiền bạc.Khó khăn lớn nhất là quên đi người mà ta yêu thương.Danh vọng có lúc sẽ ra đi khi thời cuộc thay đổi,tiền bạc cũng đến rồi rời bỏ.Chỉ có kí ức và tình yêu không bao giờ dừng lại.Khi ta cố gắng chôn vùi,nó sẽ như than hồng vậy.Bề ngoài phủ một lớp tro xám nhưng bên trong vẫn cháy âm ỉ,không dập tắt được.

Sau lời chia tay vội vã mà không một lý do chính đáng.Cuộc sống của tôi và SooYeon như hai nhánh cây không một lần quay về hướng xuất phát,phía đông là cậu thì phía tây là tôi.Ngoại trừ những lần biểu diễn trên sân khấu,cả hai đều hạn chế những giây phút ở riêng cùng nhau.

Chỉ thấy rằng trái tim tôi nó rất bướng bỉnh,rõ ràng tôi đã nhờ hệ trung ương hãy ra chất hóa học để tim thôi nhói lên khi bắt gặp ánh mắt của cậu ấy,để nó đừng sai nhịp nếu lỡ trông thấy nụ cười ba phần vô vọng,ba phần cam chịu cùng sáu phần đau thương mỗi khi phải cố gắng che giấu nỗi buồn.

Đôi lúc tôi nhớ về mẫu hội thoại lúc chúng tôi đang ở giai đoạn ngọt ngào nhất,cậu ấy hỏi tôi nếu định nghĩa về tình cảm tôi dành cho cậu thì sẽ giống thế nào.

-Có lẽ là đường quốc lộ.

-Tại sao lại là đường quốc lộ,cậu không lãng mạn chút nào Yul à..

-Bởi vì lúc đầu tớ nghĩ yêu cậu sẽ chỉ là băng qua đường theo vạch vôi trắng.Nhưng cuối cùng mình lại đi nhầm đường quốc lộ,nên yêu cậu hoài không dừng được.

Hai má cậu ấy đỏ lên và đánh khẽ lên vai tôi như làm nũng,sau đó cả hai đã hôn nhau.Một nụ hôn nhẹ nhàng để làm ấm lên trái tim,cậu ấy quá đỗi tuyệt vời(tôi cảm thấy mình là một người rất hay làm quá khi nói về cậu ấy,nhưng tôi tự hào thật đấy).Cậu ấy dựa vào lòng tôi:

-Vậy sau này chúng ta có giận hờn hay sao sao nữa,hãy xem là  gặp đèn vàng,đèn đỏ.Dừng một chút rồi lại đi tiếp nhé?

-Tuân lệnh Jung đại tiểu thư.

.......

..........

..................

Phải rồi,tôi đã từng hứa như thế.Sao giờ đây mọi thứ lại thành ra thế này,rẽ sai hướng rồi sao?Hay ở đâu đó còn một hy vọng cho tôi và Jessica?

Tận dụng ngày nghỉ hiếm hoi,tôi dọn dẹp lại căn phòng như chiến trường sau khi tour diễn kết thúc.Thật sự ngủ là một động từ xa xỉ với tôi.Mỗi khi cơn mơ tìm về,tôi lại thấy SooYeon.Đau,trong vô thức nước mắt chảy xuống.Cứ tưởng rằng không tiếp xúc,không quan tâm,không nghĩ đến sẽ thôi dần những cung bậc yêu thương,nào biết đâu tất cả chỉ là vỏ ốc tự mình dựng nên.

Tôi cất đi album hình của cả hai,nhìn vào đấy kỉ niệm như mới vừa xảy ra.Trước kia khi xem phim tôi luôn thầm mắng những nhân vật trên phim sao lại vì tình yêu mà bi lụy đến thế.Rồi sau bi lụy là dày vò bản thân,trách đủ thứ trên đời khiến họ chia tay.Kết cục là cũng không thay đổi được gì,trừ khi đó là nam chính và nữ chính.Tóm lại,tôi bây giờ cũng đã hiểu tại sao nhiều người thích xem phim tâm lý đầy nước mắt,ít nhất họ tìm được chính bản thân mình trong đó.

Bao nhiêu việc có thể làm để tôi quên đi SooYeon hay "tự-huyễn-hoặc" là như vậy cũng đã được áp dụng.Đêm khuya tôi sẽ mệt đến nỗi đi ngay vào giấc ngủ mà không còn đủ sức hồi tưởng lại,đôi khi tôi ước lại là một đứa trẻ không phải  lo nghĩ bất cứ thứ gì nhưng như thế tôi đâu gặp được SooYeon.Đấy,tôi lại bắt đầu cuộc độc thoại.Đi ngủ ngay.

-SooYeonie,mình vẫn rất yêu cậu.Hãy để mình yêu cậu theo cách khác.

Câu thần chú giúp tôi có thể yên tâm đi vào giấc ngủ.Cậu ấy vẫn ở đây,vẹn nguyên trong ngực trái của tôi.Nơi trong sạch và ấm áp nhất.

SooYeon trở nên xa cách hơn với tất cả,mọi thứ cậu ấy làm đều như một kịch bản.Tiffany tỏ ra khá lo lắng.Cậu ấy thường xuyên trò chuyện với SooYeon,làm những việc nhỏ nhặt để SooYeon vui lên.Đôi lúc cậu ấy hỏi tôi vì lý do chia tay,thậm chí là cãi nhau rất to,nếu như không phải ánh mắt tuyệt vọng của tôi làm cậu ấy hiểu ra đôi phần thì có lẽ trận chiến đã không kết thúc:

-Yuri,không cần biết là vì sao.Nhưng nếu cậu muốn chia tay....hãy cho Jessie một điều gì đó đủ để quyết tâm quên cậu....đừng làm cậu ấy,và cả cậu..chạy trong mê cung không một biển chỉ đường.

Im lặng là cách tôi đáp lại cậu ấy.Ngoài biện pháp này tôi không nghĩ ra được cái khác khả thi hơn.Tôi không muốn đứng đó và khóc ầm ĩ kể lể rằng appa SooYeon đã biết tất cả,rằng tôi sợ SooYeon lần nữa vì tôi đi gặp mấy ông lớn làng giải trí,rằng tôi sợ không cho cậu ấy một tương lai như cậu ấy xứng đáng được hưởng...Còn nhiều lắm những điều phải nghĩ ngoài việc chỉ yêu.

Nói tôi ích kỉ hay hèn nhát cũng được.Còn tốt hơn vì tôi mà SooYeon phải lựa chọn giữa gia đình,đặc biệt là appa mà cậu ấy rất yêu thương dù ông hay vô tâm với cậu ấy vì công việc,nhưng tôi biết ông vẫn là appa tốt và muốn con mình bình-thường-yêu như bao đứa trẻ khác.Không dễ dàng để một người đàn ông chấp nhận hai thứ:sự bất lực trong yêu đương và con gái yêu người cùng giới.Có thể sau khi đấu tranh appa SooYeon sẽ chấp nhận phần nào,nhưng tình cảm gia đình chắc chắn không thể như xưa.

Bây giờ chúng tôi đang dần có được vị thế trên làng giải trí,doanh thu và lượng người hâm mộ ổn định.Biểu đồ đang dần đi lên.Tất cả đều tốt đẹp.Tôi làm anh hùng quyết tâm yêu Jessica,đám phóng viên ngoài kia sẽ lao vào.Công ty cùng chủ tịch nhất định không ngồi yên nếu xảy ra sự cố với cổ phiếu.Còn các thành viên khác nữa,họ đâu có lỗi lầm để phải chịu ảnh hưởng.

Xuất thân của SooYeon là từ thượng lưu.Cho dù cậu ấy vì yêu tôi mà chấp nhận đồng cam cộng khổ thì đã sao.Tôi làm sao nhẫn tâm nhìn người tôi yêu khổ sở vì cái vòng quay vật chất,càng không muốn cậu ấy phải có những nhẫn nhục kiếm từng chút.Tôi cố gắng,tôi nỗ lực.Nhưng như thế có là đủ để đảm bảo tương lai cho cậu ấy.........

TO BE CONTINED.....................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic