Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái tử phi đào hôn vào ngày kết hôn cùng Thái tử.

Rõ ràng đã cùng Thái tử bái đường rồi, bị đưa đến tẩm cung để nghỉ ngơi, trong điện có ba bốn người hầu gái, mười mấy gã sai vặt trông coi ở ngoài sân, ngoài cửa còn có hai thị vệ, cũng không thấy ai ra vào, sao tự nhiên lại có thể biến mất?

Những người hầu gái quỳ khắp phòng, ngã xuống mặt đất run rẩy, thậm chí không dám ngẩng đầu lên. Rốt cuộc thì Thái tử đương triều nổi tiếng tàn bạo, đã từng chính tay đâm huynh trưởng cùng một mẹ đẻ ra, hạ lệnh rút lưỡi mẫu thân của chính mình.

Người ta kể rằng, khi Vương Nhất Bác nhìn thấy mẫu thân miệng đầy máu tươi, ô ô a a quỳ trên mặt đất khóc nức nở mà cầu xin, hắn đã bật cười, như thể tràn đầy niềm vui. Ngay cả Hoàng đế cũng phải kinh ngạc trước sự tàn nhẫn của con trai mình, nhưng ông lại rất hài lòng, làm vua thì không thể có trái tim, cũng không thể có tình người, cho dù là đối với người thân của chính mình cũng không thể.

Cho nên khi Vương Nhất Bác hỏi "Thái tử phi đi đâu rồi?", không ai dám trả lời hắn, thậm chí còn không dám nói ra câu "không biết", tất cả mọi người đều run rẩy cắn chặt khớp hàm, chỉ sợ nói ra một câu thì đến cái lưỡi của chính mình cũng không giữ được.

"Đi tìm, khi nào tìm được thì thông báo cho ta biết, không được làm kinh động y, càng không được chạm vào y. Ngoài ra, việc y bỏ trốn cũng không được nói cho bất kì kẻ nào, đặc biệt là Phụ hoàng, nếu không.... đoạn lưỡi của Mẫu phi đã khô rất lâu rồi, ta muốn xem những cái còn tươi thì trông như thế nào."

"Vâng!" Mấy tên thị vệ giống như được đại xá, ngay lập tức phi thân nhảy ra ngoài tường, đến cửa lớn cũng không đi. Bọn họ đều nóng lòng muốn thoát khỏi cái nơi ngột ngạt đến hít thở cũng không nổi này.

Những người hầu quỳ gối dưới sàn đã muốn ngất xỉu, mồ hôi tí tách chảy xuống sàn nhà. Bọn họ để lạc mất Thái tử phi, Vương Nhất Bác đến một câu trừng phạt như thế nào cũng chưa nói, chỉ trầm mặc ngồi trên giường tân hôn, nhưng lại khiến bọn họ vô cùng sợ hãi, hận không thể chủ động cầu xin bị đánh mấy chục roi, còn hơn là quỳ ở đây để chịu dày vò.

A Sơn mới vào Đông Cung tháng này, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy Thái tử, chỉ là sáng nay khi đỡ Thái tử phi xuống kiệu mới lén nhìn một cái, là một thiếu niên tươi sáng, ánh mắt nhìn về phía thê tử tương lai toàn là si mê, cười đến mức hai má sữa phồng phồng, khi cầm lấy tay Thái tử phi thì trân trọng giống như nâng niu một đoá hoa. A Sơn nhớ lại khoảng thời gian trước khi bị cha mẹ bán đi, mỗi sáng thức dậy mở cửa sổ liền nhìn thấy một cái bánh bao nhân thịt nóng hôi hổi, ngồi xổm dưới cửa sổ chờ nàng là hàng xóm cách vách A Phúc, tên kia cũng cười như vậy với nàng, lúc đưa bánh bao cũng vạn phần trân trọng.

A Sơn vừa bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay vừa nghĩ đến A Phúc, trong lòng cũng bớt sợ hãi, vì thế nàng đánh bạo ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn về phía Thái tử đang ngồi trên chiếc giường tân hôn đẹp đẽ.

Vương Nhất Bác ngồi trong chiếc màn lụa đỏ khép hờ, phía trên rủ xuống những sợi tơ vàng, làm cho khuôn mặt vốn thanh lãnh của hắn càng thêm phần ôn nhu. Ngón tay trắng nõn thon dài của hắn nhẹ nhàng nâng chiếc khăn voan trùm đầu màu đỏ mà Thái tử phi đã đánh rơi khi y bỏ chạy, để lộ ra con thỏ nhỏ được giấu bên dưới. Thê tử của Vương Nhất Bác cực kỳ bướng bỉnh, chân sau của con thỏ được buộc một chiếc chuông vàng nhỏ đáng lẽ phải buộc vào cổ tay của Thái tử phi.

Trên mặt Vương Nhất Bác không có một tia giận dữ, chỉ chuyên chú mà nhìn vào con thỏ nhỏ đang nhảy nhót trên giường, tiếng chuông vàng phát ra âm thanh vô cùng kiều mị, làm hắn nhớ tới Thái tử phi không biết nghe lời của mình, khoé miệng không tự chủ được mà cong lên thành một nụ cười.

A Sơn vẫn luôn nhìn trộm Vương Nhất Bác, bị nụ cười ngọt ngào của hắn làm cho sửng sốt, trong lòng không tự chủ được mà nghĩ: Thái tử cũng không đáng sợ như trong lời đồn, dù sao thì ở trước mặt người trong lòng cũng vui vẻ giống một chú cún con đang vẫy đuôi.

Có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên trong tẩm điện yên tĩnh, khiến A Sơn sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu. Thị vệ đi tìm Thái tử phi tới báo, đã tìm ra được tung tích của y nhưng không dám hành động tuỳ tiện, chỉ lặng lẽ phái người đi theo sau. Vương Nhất Bác lập tức đứng dậy đi ra cửa, bước chân đột nhiên dừng lại, xoay người túm lấy con thỏ ở trên giường quẳng vào lòng A Sơn, lạnh nhạt ném xuống hai chữ khiến nàng lạnh gáy.

"Giết đi."

Chỉ cần nghĩ tới chiếc chuông vàng lúc sáng vẫn còn quấn quanh cổ tay trắng nõn của Thái tử phi, bây giờ lại buộc vào chân một con thỏ, trong lòng Vương Nhất Bác liền nảy sinh đố kỵ. Hắn muốn trực tiếp bóp nát con thỏ này.

A Sơn ôm con thỏ đang run rẩy trong lòng, nhìn thấy góc quần áo đã biến mất trong màn đêm, lặng lẽ thu hồi suy nghĩ vừa rồi, nghĩ tới Thái tử phi đang bỏ trốn mà đổ mồ hôi.

***

"Chiến Chiến, chúng ta đi nhanh một chút được không? Nếu không người ta sẽ đuổi kịp mất."

Hứa Chí kéo Tiêu Chiến, lo lắng đến mức mồ hôi nhễ nhại, nhưng Tiêu Chiến lại không vội vàng chút nào, chỉ miễn cưỡng dịch chuyển bước chân, "Nhưng mà chân ta đau lắm!"

"Vậy thì để ta bế người, có được không?"

"Không cần! Ta muốn tự mình đi!"

"Nhưng mà...."

Hứa Chí vốn là đang muốn khuyên nhủ Tiêu Chiến một lần nữa, dù sao bị bắt được cũng là tội chết, nhưng vừa quay đầu đã nhìn thấy Tiêu Chiến đang bĩu môi, hai mắt đẫm lệ nhìn mình, cổ họng đột nhiên không thể phát ra nổi âm thanh. Trên mặt Tiêu Chiến vẫn còn lớp trang điểm, khoé mắt đỏ ửng câu mất ba phần hồn của Hứa Chí. Gã nuốt nước miếng, cũng không thúc giục Tiêu Chiến nữa, có thể khiến mỹ nhân đẹp nhất kinh thành vì gã mà đào hôn, gã có chết cũng cam lòng.

Hứa Chí nắm tay áo Tiêu Chiến chạy tới bên hồ. Gã đã hẹn trước với người lái đò chờ ở đây. Tiêu Chiến không cho gã nắm tay, gã cũng không tức giận, mỹ nhân vốn là phải kiêu ngạo.

Hứa Chí là con trai tể tướng đương triều, trong một lần vào cung dự yến hai tháng trước, gã đã gặp Tiêu Chiến. Y trong sáng như trăng lại ngọt ngào như mật, chỉ thoáng nhìn cũng khiến gã chết sững tại chỗ, không uống rượu cũng say mê. Kể từ đó, mỗi ngày Hứa Chí đều kiếm cớ tìm gặp Tiêu Chiến, ngay cả khi người kia đến cả một ánh mắt cũng không thèm trao cho gã.

Sau khi Hoàng thượng ban chỉ tứ hôn cho Tiêu Chiến và Thái tử, tinh thần của Hứa Chí liền sa sút một thời gian dài, đến cửa lớn cũng không buồn ra. Đúng lúc này, Tiêu Chiến vốn lười để ý đến gã đột nhiên lại tìm đến cửa, nói rằng y không muốn gả vào Hoàng gia, hi vọng đêm tân hôn Hứa Chí có thể giúp y trốn thoát. Tiềm thức Hứa Chí đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng dáng vẻ đáng thương và ánh mắt của người đẹp đã câu đi mất linh hồn của gã, đầu óc mê man, liền vỗ ngực đồng ý, sau đó lại bắt đầu thôi miên tự thuyết phục chính mình: Vương Nhất Bác hung bạo mọi người đều biết, mỹ nhân nhất định là quá sợ hãi mới nhờ đến mình. Nghĩ như vậy, nhiệt huyết càng sôi trào, gã lập tức thề sẽ đưa Tiêu Chiến thoát khỏi thảm cảnh dù có phải liều mạng.

"Chiến Chiến, người cứ như vậy mà theo ta đào hôn, không sợ Hoàng thượng giáng tội sao? Kháng chỉ sẽ phải tru di cửu tộc!"

Tiêu Chiến chậm rì rì đi tới, mỗi một bước đều lưu luyến nhìn về con đường dài im ắng phía sau, giống như là đang đợi chờ ai đó.

Y không sợ tru di cửu tộc, mẫu thân của y và Hoàng hậu là hai chị em ruột, nếu thật sự muốn tru di cửu tộc, đến bản thân Hoàng thượng cũng không thể chạy thoát. Huống hồ, y tin tưởng Vương Nhất Bác, hắn chắc chắn sẽ không để Hoàng thượng biết chuyện đào hôn. Vương Nhất Bác không nỡ nhìn hắn bị giáng tội.

Nghĩ đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến khẽ nở nụ cười, ngoài miệng vẫn không quên nịnh nọt: "Chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi, ta không sợ gì cả!"

Giọng điệu của y không có chút thành ý, nhưng đầu óc Hứa Chí đã bị mê muội, không hề nghi ngờ tình cảm của Tiêu Chiến, chỉ muốn mang mỹ nhân cao chạy xa bay.

Tiêu Chiến di chuyển hồi lâu mới đến bên hồ, mặc kệ Hứa Chí đang thúc giục lên thuyền, y vẫn quay đầu nhìn lại, phía sau không có bóng người. Y bĩu môi tức giận, xoay người ngồi xuống bên bờ không chịu đi nữa.

Vương Nhất Bác, sao ngươi lại có thể chậm chạp như vậy chứ? Còn không tới ta sẽ thật sự rời đi!!!

"Chiến Chiến, sao người lại ngồi đó, lên thuyền đi! Nếu quá mệt mỏi, chúng ta cứ lên thuyền rồi nghỉ ngơi cũng không muộn!"

Tiêu Chiến mặc kệ Hứa Chí đang sốt ruột, mông cũng không thèm nhúc nhích, ánh mắt linh động xoay chuyển, nghĩ cách để kéo dài thời gian, giận dỗi duỗi chân dẫm lên mặt hồ, bọt nước bắn tung toé. Y thản nhiên mà làm khó Hứa Chí: "Giày và tất của ta đều bị ướt rồi, rất khó chịu. Ngươi đi mua cho ta một đôi mới, nếu không ta sẽ không đi!"

Hứa Chí lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, lúc này đã là giờ giới nghiêm, gã biết đi đâu để mua bây giờ?

***

Hứa Chí còn chưa kịp nghĩ ra cách nào, Tiêu Chiến đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang cưỡi ngựa từ phía xa chạy tới, y lập tức từ trên mặt đất đứng lên, kéo tay Hứa Chí nhảy xuống thuyền, "Không cần, không cần nữa! Chúng ta đi nhanh lên!"

Tiêu Chiến còn không kịp đứng vững trên thuyền, một bàn tay mạnh mẽ đã ôm lấy eo y, kéo y trở lại trên bờ, khoá chặt y vào lòng. Hai tay Vương Nhất Bác gắt gao ôm chặt Tiêu Chiến, vùi mặt vào hõm vai y, nghẹn ngào nói: "Phu nhân định đi đâu vậy? Sao không mang vi phu đi cùng?"

Tiêu Chiến bị siết quá chặt, nhưng y cũng không tìm cách thoát ra, chỉ nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Vương Nhất Bác, ngập ngừng nói: "Ta muốn cùng người khác chạy trốn, không muốn gả cho ngươi."

Vương Nhất Bác lúc này mới liếc nhìn Hứa Chí đang run rẩy bên cạnh, tươi cười khinh miệt, trong ánh mắt đều là chán ghét, "Cùng ai? Hắn sao? Ánh mắt của phu nhân sao lại tệ như vậy? Hắn ta quá xấu, lại là con trai của một tên cẩu quan, cẩn thận làm bẩn tay phu nhân."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa lấy khăn lau từng ngón tay cho Tiêu Chiến. Vừa rồi hắn đã nhìn thấy Tiêu Chiến nắm tay Hứa Chí nhảy xuống thuyền, tuy rằng cách ống tay áo, nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy bực bội. Hắn vừa muốn dùng lực lau thật sạch bàn tay của Tiêu Chiến, vừa sợ làm y bị đau, lực độ khi nặng khi nhẹ, cọ đến mức Tiêu Chiến chỉ muốn bật cười.

"Sao Tể tướng lại là cẩu quan cho được? Khi ta gặp ngươi, ngươi vẫn còn là một hoàng tử nghèo túng, đến cơm còn không đủ ăn. Lúc đó ta cũng không cho rằng chạm vào ngươi sẽ làm bẩn tay ta."

"Đúng vậy, lúc trước Tiêu Tiêu bị ta làm bẩn, ta cũng không định lau sạch. Ta muốn trên người của Tiêu Tiêu cả đời đều phải lưu lại dấu ấn của ta."

"Dấu ấn của ngươi, ở đâu?" Tiêu Chiến bối rối cúi đầu nhìn xuống chính mình, không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào cả.

Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của y, không nhịn được cúi đầu hôn lên hai cánh môi hồng, "Ở chỗ này này."

Tiêu Chiến đột ngột bị hôn, sững sờ đứng một chỗ, sau đó lại xấu hổ đến mức dậm chân, lập tức vùi đầu vào ngực Vương Nhất Bác, giống như ngọc trai vùi vào vỏ sò, chỉ lộ ra chóp tai ửng hồng.

Người lái thuyền đang đứng ở đầu mũi thuyền, thị vệ xung quanh và Hứa Chí đều sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nhìn hai người đang tán tỉnh nhau. Hứa Chí không kịp phản ứng, Tiêu Chiến không phải cực kỳ sợ Vương Nhất Bác sao? Bộ dáng thẹn thùng này là như thế nào chứ?

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến lên ngựa, cởi áo choàng ra quấn chặt lên người Tiêu Chiến. Hắn cũng cởi giày và tất ướt ra, dùng áo choàng để làm ấm chân cho y, khi quay đầu thì đã khôi phục lại khuôn mặt khát máu, lạnh lùng nói với Hứa Chí, "Cảm ơn Hứa công tử đã đi chơi với phu nhân của ta đêm nay, nhưng nếu chạm vào thứ không nên chạm thì vẫn phải trả giá." Vương Nhất Bác lại liếc mắt đến cái tay của Hứa Chí đã bị Tiêu Chiến nắm lấy, "Tay không quản được thì chặt nó đi."

Vương Nhất Bác mang theo Tiêu Chiến cưỡi ngựa rời đi. Thị vệ theo lệnh kéo Hứa Chí vào trong bụi cây, không lâu sau liền truyền ra tiếng la hét. Vương Nhất Bác bịt tai Tiêu Chiến lại, không để y nghe thấy. Tiêu Chiến ló đầu ra khỏi lớp áo choàng, ngẩng đầu hỏi Vương Nhất Bác: "Thái tử sau khi trở về cung sẽ trừng phạt ta sao?"

"Sẽ."

"Phạt như thế nào? Khoá lại? Hay là đánh ta một trận?"

"Đem phu nhân khoá lại trên giường, sau đó 'đánh' một trận."

Tiêu Chiến vừa nghe đã hiểu, không nhịn được đỏ mặt, lại cúi đầu vùi vào trong lớp áo choàng, che đi khoé miệng đang cong lên thành một nụ cười dịu dàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net