TẬP 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 13

Hắn ôn nhu nhìn chàng, ánh mắt ôn nhu ấy làm chàng đỏ mặt quay đi. Hắn nhẹ nhàng điều chỉnh khuôn mặt của chàng đối diện về mình. Chàng cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy nói tiếp:" Tôi mới sinh ra đã khắc chết mẹ tôi... không lâu sau lại khắc chết cha tôi, kể cả quản gia... người luôn bên cạnh tôi cũng qua đời. Rồi cứ như vậy... người xung quanh tôi đều gặp xui xẻo, khiến cho họ ngày càng căm ghét tôi... Anh..."

Hắn cười nhẹ nói:" Đó không phải lỗi của cậu. Mẹ cậu mất là tại vì khó sinh, cha cậu mất là vì không cẩn thận lái xe gặp tai nạn, ông quản gia mất là tại vì có tuổi. Những người xung quanh cậu gặp xui xẻo là họ tự gặp may mắn, không liên quan đến cậu"

Chàng ngẩng người nhìn hắn, chưa ai nói hay giải thích cho chàng như vậy... Họ chỉ nhìn chàng bằng ánh mắt kinh sợ, chán ghét... Chỉ có hắn, chỉ có hắn là người đầu tiên nói như vậy...

Thình thịch... thình thịch...

Tiếng tim chàng đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ hơn... Hắn bật cười nhìn dáng vẻ kinh ngạc lẫn ngượng ngùng của chàng, bất giác hắn cúi xuống hôn đôi môi đang hé mở...

" Ưm..."

Chàng kinh ngạc nhìn hắn đang cúi xuống hôn lấy mình, đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng cại mở đôi môi đang cứng đờ thâm nhập vào trong. Lưỡi hắn quấn quít bên trong khoang miệng của chàng, đầu lưỡi của chàng cứ như thế mặc cho đầu lưỡi của hắn quấn lấy. Nụ hôn ngọt ngào cứ thế diễn ra...

Chàng bây giờ mới lấy lại tinh thần đẩy hắn ra... Hắn cũng tiếc nuối buông ra như chưa vẫn thỏa mãn nếm lấy mùi vị thanh khiết ấy...

Chàng vừa thẹn vừa giận nói:" Ai cho phép anh hôn tôi hả?!"

Hắn nhún vai:" Tại tôi thích". Chàng tức giận:" Anh...anh... Đừng bao giờ đụng vào tôi nữa"

Nói rồi chàng mở cửa chạy ra ngoài, hắn cũng đuổi với theo:" Tôi cứ thích đụng đấy, không cho cậu thoát khỏi tôi đâu". Chàng vừa chạy vừa bịt tai lại dường như không nghe thấy gì...

Anh và cậu nghe tiếng động lớn liền chạy đến, hai người vừa chạy đến thì thấy hắn ở phía xa nói:" Hai cậu ở đây đều tra, anh đi tìm Mộc Nhiên", nói rồi hắn chạy đi...

Hai người nhìn nhau rồi đi đến cái cây bị ngã, anh đi đến bên gốc cây xem xét:" Nhật Lâm, cậu lại xem có vẻ đã có người nhún tay vào"

Cậu đi đến nhìn thấy vết cắt của gốc cây:" Có vẻ đã có ai đó chặt trước, sau đó chờ anh hai và anh Nhiên đến liền đốn ngã"

Vút...

Nghe thấy tiếng gió, anh nhanh chóng kéo cậu ngã xuống...

Phập...

Một mũi tên sắt nhọn cắm bên cạnh anh, anh nhíu mày nhìn mũi tên, tại sao lại có mũi tên ở đây?

Anh quay lại nhìn người phía dưới mình, anh chợt ngẩn người... Cậu đang bị anh đè lên, gương mặt vì ngượng ngùng mà đỏ lên, nhìn trông rất đáng yêu a~

Anh nuốt nước bọt:" Cậu... không sao chứ?"

Cậu giật mình hơi hoảng đẩy đẩy anh:" Cậu... đứng lên coi, làm cái gì mà nằm lên người tôi vậy?"

Anh đứng lên, cậu cũng vì thế đứng phắt dậy, anh giải thích:" Tôi là đang cứu cậu a, nếu không thì mũi tên đã cắm vào cậu rồi". Cậu trừng mắt nhìn anh rồi nhìn sang mũi tên đang cắm trên mặt đất hoài nghi nói:" Tại sao lại có mũi tên xuất hiện ở đây? Có người muốn hại chúng ta?"

Anh trở nên trầm mặt:" Có lẽ vậy, hắn không những hại anh hai và anh Nhiên còn hại luôn cả cậu, tôi nghĩ hắn sẽ không bình yên nếu tôi phát hiện ra". Cậu giật mình nhìn anh, một người luôn cãi nhau với cậu luôn với thái độ ranh mãnh giờ đây lại lạnh lùng... vì cậu sao? Cũng phải thôi, tính cách của anh cậu hiểu rõ, anh luôn tươi cười với mọi người, không quá để bụng chuyện người khác đối với mình ra sao, nhưng một khi đụng vào người của anh thì... khó lòng để yên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei #tim