TẬP 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 30

Dù sao thì anh cũng đã trở về làm bao lo lắng của cậu dịu đi, cậu thở phào một hơi. Anh cười đắc ý nói:" Cậu là đang quan tâm lo lắng cho tôi phải không?"

Cậu trừng mắt:" Cậu mơ tưởng...ưm...", chưa dứt lời thì đã bị anh chặn lại bằng nụ hôn cuồng nhiệt. Lưỡi anh nhanh chóng cại mở rồi luồn vào quấy nhiễu, đồi khi lại cắn nhẹ vào đầu lưỡi của cậu càng làm cậu cảm thấy luông cuống đáp lại.

Nụ hôn như rút hết không khí trong cổ họng cậu, đến khi không còn thở nổi anh mới chịu buông ra. Cậu trừng mắt nhìn anh thở dốc:" Cậu làm gì vậy hả?"

" Hôn cậu" anh nói ra một cách trắng trợn. Cậu mở to mắt nhìn người không biết xấu hổ kia, rốt cuộc cậu dứt khoác bỏ lơ anh đi đến giường ngồi xuống. Anh đến ngồi cạnh ôm cậu vào lòng dỗ dành hỏi:" Cậu còn giận sao?"

" Hừ" tuy thái độ vậy nhưng cậu vẫn dựa vào lòng anh. Cậu hỏi:" Hai người đã đi đâu?"

Anh hôn vào má cậu nói:" Cậu muốn đi xem tôi đã làm gì nguyên ngày nay không?". Cậu ngồi thắng dậy quay sang anh tò mò nói:" Đi". Anh bật cười kéo tay cậu đi xuống lầu...

Tại một khu của nhà ăn, một khu ít người và được trang trí như một nhà hàng sang trọng. Cậu ngơ ngác nhìn anh đang ngồi trước mặt mình, cậu hỏi:" Cậu dẫn tôi đến đây làm gì?"

Anh nhún vai:" Ăn a, cậu không đói bụng sao. Hình như ngày hôm nay cậu không ăn uống gì"

" Không phải do cậu sao?" cậu nhướn mày

Anh giơ ttay đầu hàng:" Rồi rồi, tại tôi. Vì thế nguyên ngày nay tôi ở trong bếp nấu cho cậu để chuộc lỗi đây"

" Anh hai cũng vậy?" cậu bất ngờ

" Ừm, anh ấy hiếm khi làm đồ ăn cho ai ăn. Không ngờ tìm thấy anh ấy tại phòng bếp gặp anh ấy đang nấu ăn, anh ấy nói muốn hối lộ cho anh Nhiên không giận nữa. Tôi cũng tính nấu cho cậu một bữa ăn, vì vậy anh và anh hai đã đổi phần thưởng của cuộc thi bóng rổ để tự mình nấu ăn mời cậu và anh Nhiên ăn nè"

Cậu gật đầu rồi chợt nhìn quanh hỏi:" Sao không thấy anh hai và anh Nhiên đâu vậy". Anh cười thần bí:" Hai người đang ở một khu vực khác, cậu đừng để ý... A, món ăn dọn lên rồi"

Phục vụ bưng thức ăn lên, trên bàn toàn những món cậu ưa thích, cậu bất ngờ không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ cậu thích ăn gì và trong món ăn bỏ gì và không bỏ gì đều được anh nhớ kĩ cả. Anh gắp đồ ăn vào chiến cậu nói:" Ăn đi, thất thần làm gì. Những món này là nấu cho cậu đó".

Cậu nhìn anh rồi mỉm cười:" Ừm"

���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei #tim