TẬP 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 38

Cậu và chàng bên dưới hầm đều khá hoang mang, không biết bọn họ có sao không? Đây là câu hỏi luôn hiện lên trong lòng của hai người hiện giờ. Soạt...

Tiếng bước chân vội vài từ con đường đi đến căn phòng này vang lên, cậu và chàng trở nên căng thẳng. Họ biết chắc rằng đó không phải tiếng bước chân của anh và hắn, bởi họ luôn bước đi một cách nhẹ nhàng dù nhanh hay chậm, còn tiếng bước chân này thì dồn dập và vang lên khá lớn.

Một người xa lạ đi từ trong ánh đen mờ ảo vào căn phòng, người đó khá hoảng sợ khi thấy cậu và chàng thì căng cứng người lắp bắp nói:" Hai...hai người... đừng đừng...giết tôi..."

Cậu và chàng thở phào, cậu tiếng lên gần người đó trấn an:" Không cần lo lắng, chúng tôi không hại cậu..."

" Thật...thật không?"

" Ừm, thật!"

Cậu tiến lên đỡ lấy người đó, người đó cúi đầu nên cậu không thấy biểu cảm gì của người đó. Ánh mắt chợt lóe lên đầy sát khí, chàng ở gần đó thấy được ánh mắt nguy hiểm ấy liền hét lên:" Cẩn thận!"

Pằng...

Máu đỏ thẫm vươn ra, cậu đau đến mặt trắng bệt tay ôm lấy bụng của mình. Chàng nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cậu, người đó cười lạnh nói:" Không ngờ có hai đứa ở đây. Ha ha ha, như thế rất kích thích a...Ha ha ha"

Hắn ta giơ súng lên nhắm vào cậu và chàng... Pằng...

Chàng run rẩy cầm khẩu súng trong tay... " A...!" hắn ta hét lên nằm trên mặt đất ôm lấy chân mình. Hắn ta trừng mắt nhìn chàng:" Mày dám?!"

Trước khi hắn ta cầm súng lên thì cậu đã bên cạnh đá văng khẩu súng sang một bên, chàng cũng đi đến nhặt lấy khẩu súng rồi vội vang đưa cậu đi lên.

Nghe được tiếng súng phát lên phía dưới đường hầm làm anh và hắn một phen kinh sợ, hai người rất muốn nhanh chóng đi xuống xem chuyện gì nhưng có vẻ đã không còn kịp... Tình thế hiện giờ là anh, hắn và Triệu Diễn đang giơ khẩu súng về hai người còn lại, hai người đó cũng giơ súng về phía họ...Và không chỉ có hai mà còn có rất nhiều...

Một đám người mặt áo đen từ hai phía đi ra, trên tay đều cầm một khẩu súng hoặc đao giơ về phía đối phương... Triệu Diễn tỏ ra ngạc nhiên:" A... không ngờ lại hợp tác với kẻ địch nha..."

Hoàng Thanh và Trần Tiến không nói gì chỉ lạnh lùng giơ súng về phía ba người. Hai người đứng đầu của hai phía đi lên phía trước, người bên phía bọn anh lên tiếng:" Không ngờ ông lại cài người vào bên tôi!"

" Ha ha, ông cũng thế đâu trách được ai" người bên kia cũng lên tiếng.

" Đã đến lúc cắt đứt ân oán!"

Ông ta phất tay lên quát:" Lên!"

Hai bên đồng loạt ùa vào nhau, trong tình cảnh hỗn loạn anh và hắn đã luồn lách thoát ra khỏi vòng vây. Phía bên cậu được chàng đỡ khập khễnh ra ngoài, phía trước họ hiện lên khung cảnh hỗn loạn của màng chém giết lẫn nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei #tim