TẬP 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 8

Chàng đi dọc theo hành lang, biểu hiện luôn lạnh nhạt cũng có phần ngưng đọng khi nhìn thấy ánh hoàng hôn đang dần buông qua tấm kính thủy tinh. Ánh hoàng hôn là hòa hợp hài hòa giữa nhiều sắc màu khác nhau, có thể quan sát ở mọi góc độ. Hoàng hôn giờ đây có màu cam nhạt hòa lẫn một chút đỏ của vầng sáng mặt trời. Phía trời xa kia là những đám mây mỏng được ánh màu của hoàng hôn.

Chàng đứng lặng hồi lâu rồi cất bước đi tiếp, với một họa sĩ thì cảm tác những bức tranh thiên nhiên hùng vĩ kia là chuyện đương nhiên. Nhưng giờ đây không phải lúc, một đám người đang đi về phía chàng. Chàng cũng đi thẳng không để tâm mà tránh qua một bên nhường đường.

Chàng đi sang một bên trống mà những người nọ không đi, chàng định đ lướt qua thì bọn người đó đứng chắn ngang. Chàng ngước mắt lên, người chắn trước mặt chàng là một cậu con trai khá thanh tú nhưng cũng rất hống hác.

Cậu ta nhướn mày:" Này, đi không nhìn đường à?"

Chàng lạnh nhạt:" Vậy thì tôi xin lỗi, mời đi nhanh cho"

Những người khác cũng vây xung quanh chàng nói:" Chúng tôi không muốn đi thì sao?"

Chàng lạnh giọng:" Các người muốn gì?"

" Muốn gì? Ha ha... muốn đánh mày, được không? Mày không biết đụng với ai đâu!" bọn chúng nheo mắt nói. Người đứng trước chàng cũng cười lạnh rồi vung tay lên, hai tay chàng cũng đã bị hai người bên cạnh kìm chặt lấy.

Chàng tức giận vùng vẫy:" Buông ra! Đừng chạm vào tôi!"

Cánh tay của cậu ta từ trên cao giáng xuống nhưng chưa kịp chạm vào mặt chàng đã bị một cánh tay gắt gao giữ chặt trên không. Cậu ta nhăn mặt la:" Aaaa..."

Hai người kìm hai tay chàng cũng bị tách ra, hai người cũng nhăn mặt hét lên. Cánh tay cậu ta được thả ra nhưng đã tê dại đi. Nơi họ đang đứng khá khuất nên những bảo vệ không phát hiện ra.

Cậu ta trừng mắt nhìn người xuất hiện:" Mày là ai? Sao dám xen vào việc của ông đây!"

Chàng ngẩng đầu nhìn lên:" Là cậu?"

Hắn gật đầu đứng cạnh chàng. Chàng thầm giật mình, ánh mắt hắn giờ đây không còn vẻ lưu manh mà thay vào đó là nguy hiểm đến bức người, nhưng chàng không hề thấy tia nguy hiểm nào về phía mình mà lại cảm thấy an ổn lạ thường.

Bọn chúng bị ánh mắt đó dọa cho sợ hãi, cậu ta dùng cánh tay còn lại đỡ lấy cánh tay bị tê dại kia cả người cũng không ngừng run rẩy. Cậu ta trứng mắt nói:" Hai chúng mày chờ đấy! Đi"

Bọn chúng nhanh chóng rời đi như có dịch phía sau lưng mình. Hắn thu ánh mắt nguy hiểm lại quay sang trầm ngâm nhìn chàng:" Cậu nên đi theo tôi"

Chàng lạnh nhạt đi về phía trước:" Không cần anh quan tâm"

Hắn đi phía sau hỏi:" Tại sao? Tôi muốn quan tâm anh mà"

Chàng im lặng hồi lâu rồi lên tiếng:" Anh không cần biết. Chỉ cần đừng đi theo tôi, quan tâm tôi hay là bất cứ thứ gì liên quan đến tôi. Nếu không có ngày anh sẽ chết một cách khó coi"

Hắn bật cười:" Cậu đây là hù dọa tôi sao, tôi không sợ"

Chàng hết cách để nói với người này chỉ quay lại trừng hắn rồi cất bước nhanh đi về phía trước. Hắn vui vẻ đi phía sau nói:" Chúng ta vẫn còn chưa biết tên nhau a"

" Chẳng phải anh biết tên tôi rồi sao?"

" À, vậy tôi xin tự giới thiệu, tôi là Thiên Hạo. Chúng ta có nên tìm hiểu nhau không?"

" Tại sao lại phải tìm hiểu, tôi đã bảo anh tránh xa tôi ra rồi mà"

" chúng ta nên bắt đầu làm quen từ đâu a"

" Này, tôi nói anh không nghe à?!"

" À, hay là chúng ta đi uống nước đi"

" Này!"

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei #tim