Chương 72: Anh đây đã không làm đại ca nhiều năm rồi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rồi không?"

Thẩm Hựu Lăng cười gượng vài tiếng, muốn làm nũng để cậu bỏ qua:" Ba......"

Trần Lập Quả lạnh như băng: "Không cần gọi ba."

Thẩm Hựu Lăng đáng thương hề hề: "Con, con là tới đưa cho bạn học chút đồ vật, bây giờ liền về......" Thời điểm ăn cơm chiều nàng còn ở nhà, khẳng định là thừa dịp mọi người không chú ý trộm chuồn ra ngoài, nàng lôi kéo ống tay áo Trần Lập Quả, nói: "Con sai rồi, ba ba đừng giận mà!"

Trần Lập Quả cũng không trực tiếp phát hỏa, chậm rãi nói: "Ba nhận được phiếu điểm của con."

Nụ cười của Thẩm Hựu Lăng cứng đờ.

Trần Lập Quả nói: "Môn toán tại sao lại như thế này."

Thẩm Hựu Lăng nuốt nuốt nước miếng, nàng nói: "Con, con làm được một nửa thì đau bụng, liền đi WC, mặt sau đề bài cũng chưa làm......"

Trần Lập Quả thầm nghĩ con gái à, tiểu tâm tư của con cha con còn không rõ nữa sao......

Hắn nói: "Đi WC bao lâu?"

Thẩm Hựu Lăng ngập ngừng hai câu: "Tiêu chảy."

Trần Lập Quả duỗi tay vỗ đầu Thẩm Hựu Lăng, nói: "Ai dạy con nói dối."

Trong mắt Thẩm Hựu Lăng nhanh chóng hiện lên một tầng nước, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ, nàng nói: "Ba, con biết sai rồi, ba tha cho con lần này đi, lần sau con nhất định sẽ thi được điểm tốt." Trên thực tế ngày đó trong đầu nàng toàn là Y Hoài, lấy đâu ra tâm trạng mà nghiêm túc làm bài chứ.

Trần Lập Quả nói: "Lần sau còn có kết quả như vậy, con liền ở nhà tự kiểm điểm mình đi."

Thẩm Hựu Lăng thiếu chút nữa khóc ra, nhưng việc này quả thật là do nàng không đúng, lại không thể biện giải gì, vì thế khuôn mặt nhỏ đều nhíu lại.

Trần Lập Quả nhìn mà buồn cười, đang muốn lại nói mấy câu, lại thấy phía sau Thẩm Hựu Lăng có một người đi tới, nhìn kỹ, còn không phải là Y Hoài mà Thẩm Hựu Lăng tâm tâm niệm niệm sao.

"Hựu Lăng." Y Hoài trong ánh mắt mang theo chần chờ, hắn nói, "Vị này là......"

"Ông ấy là ba ba của mình." Thẩm Hựu Lăng không nghĩ tới Y Hoài sẽ đột nhiên hỏi vậy, nàng có điểm hoảng, nói: "Có, có chuyện gì sao?"

"Cậu để quên di động." Y Hoài nhẹ giọng nói, sau đó đưa điện thoại di động cho Thẩm Hựu Lăng.

Thẩm Hựu Lăng tiếp nhận tới, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn cậu mang tới cho mình."

"Không có gì." Y Hoài có vẻ câu nệ.

Trần Lập Quả nói: "Đi thôi, Hựu Lăng." Hắn từ đầu tới đuôi cũng không có cùng Y Hoài chào hỏi.

Thẩm Hựu Lăng ừ một tiếng, ngoan ngoãn lên xe, không dám lại chọc ba ba mình tức giận.

Y Hoài đứng ở tại chỗ, nhìn Trần Lập Quả và Thẩm Hựu Lăng cùng nhau lên xe, sau đó ô tô khởi động, cuốn lên một màn bụi đất.

Đây là lần đầu tiên Y Hoài nhìn thấy Thẩm Dục Thành, hắn liền đem khuôn mặt người đàn ông này, nhớ cả đời. Mày đen mắt phượng, da thịt như tuyết, trong ánh mắt tất cả đều là lạnh nhạt, thậm chí nhìn cũng không nhìn, chỉ liếc mắt một cái.

Loại lạnh nhạt này chỉ có trước mặt Thẩm Hựu Lăng mới có thể hơi nhạt dần, Y Hoài giơ tay, xoa xoa mặt, xoa xong mới phát hiện vừa rồi trên mặt mình còn có bụi than đen.

Y Hoài nghĩ thầm, bọn họ thật sự là người của hai thế giới bất đồng, nam nhân kia chính là bắt mắt như thế, hấp dẫn người ta như thế, giống như nhìn thêm vài lần, cũng là khinh nhờn.

Y Hoài chậm rãi trở về nhà, vừa đi một bên tự hỏi gì đó, mồ hôi hắn làm ướt quần áo, ánh mắt lại càng ngày càng sáng. Thật giống như một dã thú trong đêm đen, dựa vào bản năng mà tìm được con mồi ngon miệng.

Trần Lập Quả còn ở trong xe giáo dục Thẩm Hựu Lăng.

Hắn nói: "Toán học khảo mười sáu điểm, quá mất mặt." —— Thế mà chỉ bằng một nửa so với thành tích của cậu!

Thẩm Hựu Lăng bĩu môi, nàng nói: "Con không thích toán học."

Trần Lập Quả nói: "Vậy con thích cái gì?"

Thẩm Hựu Lăng lại không nói.

Trần Lập Quả nói: "Con đó, chính là ba quá chiều con rồi."

Thẩm Hựu Lăng lôi kéo ống tay áo Trần Lập Quả vẫn còn đang mặt lạnh, nàng nói: "Ba...... Ba tốt nhất, con yêu ba nhất."

Trần Lập Quả bị nàng làm nũng tới trái tim mềm nhũn, còn phải căng da đầu giả bộ lãnh đạm, cậu nói: "Không cần làm nũng, về sau con còn như vậy, chủ nhật mỗi tuần liền ở nhà học bù đi."

Thẩm Hựu Lăng biết nàng cha trước nay là nói một không hai, nàng vỗ ngực nói: "Được thôi, lần sau sẽ cho đề thi kia biết sự lợi hại của bổn tiểu thư."

Trần Lập Quả lại nói: "Con lén trốn khỏi nhà là để đi gặp vị bạn học ban nãy kia?"

Nhắc tới đến Y Hoài, Thẩm Hựu Lăng biểu tình lập tức khẩn trương, nàng nói: "Không phải, không phải nha. Chỉ là đột nhiên con nhớ ra có chút việc muốn nói với cậu ấy nên, nên mới, mới chạy ra ngoài."

Trần Lập Quả nói: "Có chuyện không thể gọi điện thoại?"

Thẩm Hựu Lăng nói: "Hắn không có di động nha!"

Trần Lập Quả nhàn nhạt nói: "Ba mặc kệ con có lý do gì, lần này tạm bỏ qua, nếu có lần sau ——"

Thẩm Hựu Lăng rụt rụt đầu. Mỗi lần đều vậy, cho dù nàng có làm sai cha vẫn không mắng nàng một câu, nhưng nếu là sai thái quá, vậy nàng liền thảm.

Trong nhà vẫn là đặc biệt chuẩn bị vài sợi dây mây, tuy rằng không phát huy được mấy lần, nhưng Thẩm Hựu Lăng vừa nhớ tới liền cảm thấy cẳng chân phát đau.

Cha con hai người về đến nhà, Trần Lập Quả nhìn Thẩm Hựu Lăng lên lầu, sau đó mới yên tâm đi tắm rửa một cái.

Không thể không nói, thân thể này thật là phi thường xinh đẹp, tứ chi thon dài, làn da trắng nõn, tuy rằng trên lưng có chút sẹo, nhưng kia lại là anh dũng huy chương, ngay cả tính khí cũng lớn lên thập phần tiêu chuẩn, Trần Lập Quả sau khi tắm xong, mặc áo tắm, xoa tóc đi ra.

"Thịch thịch thịch." Tiếng đập cửa vang lên.

Trần Lập Quả nói: "Chuyện gì."

Bên ngoài trả lời: "Tiên sinh, tìm được A Hoành rồi."

Trần Lập Quả sát đầu động tác hơi hơi dừng một chút, cậu nói: "Tìm được ở đâu."

"Bên kia biên cảnh." Người bên ngoài nói, "Hắn giống như tính toán vượt biên tới nước K."

Trần Lập Quả nói: "Người đâu."

Người bên ngoài: "Bị trói trong xe ạ."

Trần Lập Quả ừ một tiếng: "Chờ ta mười phút."

Trần Lập Quả dùng mười phút thay quần áo, chỉ là tóc của hắn còn ướt, cũng liền kệ đi.

Người ngoài cửa nhìn thấy Trần Lập Quả ra ngoài, cung kính kêu một tiếng tiên sinh.

"Đi thôi." Trần Lập Quả phất tay, nhàn nhạt nói: "Đi xem hắn."

A Hoành nguyên bản là một thủ hạ cái đắc lực của Thẩm Dục Thành, sau lại lại bởi vì nguyên nhân không rõ mà phản bội Thẩm Dục Thành, chỉ tiếc Thẩm Dục Thành tin người trước nay chỉ tin sáu phần, cho nên vẫn chưa để A Hoành đắc thủ.

A Hoành sau khi thất bại, bỏ chạy đi nơi khác, gần hai tháng mới bị người bắt về.

Trần Lập Quả chưa từng để ý tới việc này, nhàn hạ bước tới biệt thự ở phụ cận.

Khóe miệng A Hoành mang theo vết bầm tím, bị trói thành một cái bánh chưng, quỳ trên mặt đất. Trần Lập Quả ngồi đối diện hắn, mặt vô biểu tình nhìn hắn, nói: "A Hoành, ta tự nhận đối đãi ngươi không tệ."

A Hoành ho khan, khàn khàn kêu một tiếng: "Thẩm tiên sinh."

"Vì sao?" Trần Lập Quả đi đến hắn trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao lại phản bội ta?"

A Hoành nói: "Thực xin lỗi, Thẩm tiên sinh."

Trần Lập Quả nói: "Nguyên nhân?"

A Hoành bả vai run lên, trong miệng phun ra mấy chữ hàm hồ, Trần Lập Quả nghe không rõ lắm, liền hơi hơi cúi đầu. Nào biết Trần Lập Quả mới vừa một cúi đầu, A Hoành đột nhiên rướn người, hôn về hướng Trần Lập Quả.

Cũng may Trần Lập Quả phản ứng kịp thời, không có bị A Hoành hôn đến môi, chỉ là một chút trên gương mặt.

Một chân đem A Hoành gạt ngã trên mặt đất, Trần Lập Quả sắc mặt xanh mét: "Ngươi muốn chết?"

A Hoành nở nụ cười, cười tới mức nước mắt cũng chảy ra, hắn nói: "Thẩm Dục Thành, tôi thích anh, tôi thích anh."

Trần Lập Quả lấy ra khăn tay lau đi dấu vết trên mặt, sau đó tùy tay đem khăn tay ném đi.

A Hoành nói: "Thẩm Dục Thành, anh cũng không biết, tôi có bao nhiêu tưởng đè anh —— nhìn anh khóc, nhìn anh rên rỉ, nhìn anh ở ta dưới thân cầu xin tôi chậm một chút, nhẹ chút."

Trần Lập Quả cười lạnh một tiếng, trên mặt biểu tình lại hòa hoãn, hắn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay thon dài trắng nõn kia, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người trước mắt, cậu nói: "Vậy sao cậu không nói với tôi? Sao cậu biết rằng tôi không chấp nhận chứ?"

A Hoành sắc mặt chậm rãi trắng bệch.

Trần Lập Quả nói: "A Hoành, cậu và tôi ở chung nhiều năm như vậy, thật làm tôi thất vọng."

A Hoành ho khan vài tiếng, lại bắt đầu cầu xin Trần Lập Quả cho hắn thêm một cơ hội —— hắn thế mà lại bốc lên ngọn lửa hy vọng.

Trần Lập Quả nói: "Đáng tiếc, quá muộn." Cậu lạnh nhạt nói, "Dẫn đi."

"Đừng mà —— Thẩm gia, Thẩm tiên sinh, anh cho tôi thêm một cơ hội đi mà, Thẩm gia! Thẩm Dục Thành!" Thời điểm bị kéo đi ra ngoài, A Hoành kêu đến vô cùng thảm.

Trong phòng tuy rằng mát mẻ, nhưng người đứng ở đây đều đổ một tầng mồ hôi mỏng, cảm thán Thẩm Dục Thành người này thật là đáng sợ. Rõ ràng A Hoành cũng không còn muốn sống nữa, cậu lại cố tình cho hắn một tia hy vọng, sau đó tận tay đập nát hy vọng kia, nhìn người nọ thống khổ vặn vẹo.

Trần Lập Quả tâm tình cũng không tốt, không thèm nói gì trực tiếp trở về nhà.

Những người còn lại thở mạnh cũng không dám, thẳng tới khi về nhà đóng cửa phòng, cảm xúc của Trần Lập Quả mới ổn lại.

Tâm tình Trần Lập Quả là thật sự không tốt —— giờ cậu đã sâu sắc hiểu được dụng tâm hiểm ác của hệ thống rồi. Này nếu là ở thế giới khác, khả năng pháo này đã sớm đánh xong rồi, nhưng thế giới này không có khả năng, ai dám đối Thẩm Dục Thành động thủ? Ngại sống quá lâu sao?

Trần Lập Quả: "Hệ thống, em thật đáng sợ."

Hệ thống: "Hi hi hi."

Trần Lập Quả khổ sở nói: "Anh còn muốn nuôi lớn con gái, nhìn nó kết hôn." Cậu thậm chí còn hoài nghi, có phải đợi cháu mình trưởng thành rồi, tiến độ của Thẩm Hựu Lăng mới có thể đầy hay không.

"Ô ô ô ô!!!" Đối nữ nhân cứng không nổi, lại không thể cùng nam nhân ở bên nhau, muốn Trần Lập Quả sống mười mấy năm, thậm chí có thể là hai mươi mấy năm độc thân, cậu càng nghĩ càng khổ sở, khóc giống như trẻ con.

Hệ thống nội tâm không hề dao động, thậm chí còn muốn cười.

Trần Lập Quả nằm ở trên giường giả cá chết, một đoạn thời gian dài tâm tình đều vô cùng kém.

Người khác còn tưởng rằng cậu bởi vì bị thủ hạ phản bội mới như vậy. Chỉ có cậu biết, cậu đau lòng thủ hạ bị xử lý kia biết bao nhiêu.

Người nọ cũng lớn lên không tồi nha! Còn yêu thầm cậu đó! Chẳng những không thể phát triển, còn nháy bị kéo đi xử lý.

Đương nhiên, đối lập với Trần Lập Quả buồn bực chính là hệ thống, nó cảm thấy bản thân cực kì vui sướng, rốt cuộc có thể có một cái thế giới tươi mát. Đang không ngừng sờ soạng, hệ thống rốt cuộc mở ra cửa lớn tới thế giới bên ngoài —— cảm tạ Kinh Kim Cương giúp nó vượt qua đoạn thời gian đen tối nhất kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net