Chương 72: Anh đây đã không làm đại ca nhiều năm rồi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by: Cún

"Tiên sinh, tiên sinh." Một âm thanh khẽ khẽ gọi Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả mở mắt ra, phát hiện cậu ngồi một cái ghế gỗ đỏ, cậu đáp: "Sao thế."

"Đã tìm thấy tiểu thư rồi ạ, là ở một công trường."

Đầu óc Trần Lập Quả đang xoay chuyển không ngừng nhưng vẫn hàm hồ đáp lại: "Công trường?"

Âm thanh kia có chút chần chờ nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Tiểu, tiểu thư...... Hình như là yêu sớm."

Trần Lập Quả nhắm mắt trầm tư: "Được rồi, cậu ra ngoài đi."

"Vâng ạ." Người kia vô cùng kính sợ Trần Lập Quả, nghe thấy cậu nói ra ngoài liền lập tức rời đi, cũng không quên đóng cửa cẩn thận.

Đợi người nọ đi khỏi, Trần Lập Quả mới có thể từ từ tìm hiểu danh tính của cậu ở thế giới này. Cậu đứng lên, bước về phía WC, trong đầu cũng không ngừng giục hệ thống phổ cập tri thức.

Gương trong WC phản chiếu một gương mặt đàn ông vô cùng đẹp. Nhưng xinh đẹp này hoàn toàn không có chút nữ tính nào cả, nhất là đôi mắt phượng kia, người bị nó nhìn trúng cũng phải lạnh sống lưng.

Trần Lập Quả rất nhanh đã biết được tình huống ở thế giới này, thân xác này có tên là Thẩm Dục Thành, một lão đại đường phố có tiếng.

Phụ thân Thẩm Dục Thành là dẫn theo một số đàn em, từ lúc còn nhỏ đã làm lão đại của khu nam. Cũng không biết có phải là lão giết chóc quá nhiều hay không, hơn 40 tuổi mà vẫn chưa có một đứa con, thẳng đến 51 tuổi mới có Thẩm Dục Thành một đứa con trai độc nhất.

Thân là con trai độc nhất, Thẩm Dục Thành cũng không chịu thua kém. Chẳng những thông minh hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn.

Nhưng phụ thân cậu không muốn con trai đi lên con đường này, nên bắt đầu tẩy trắng khỏi hắc đạo.

Có một câu nói rất đúng, khi ngươi muốn rời đi, chứng tỏ ngươi đã già, cũng cách cái chết không xa nữa.

Rốt cuộc Thẩm lão cha gây thù quá nhiều, rốt cuộc chết trong một cuộc ám sát.

Vì thế Thẩm Dục Thành mới 17 tuổi đã phải tiếp quản một Thẩm gia đang hỗn loạn.

Lúc ấy tất cả mọi người đều muốn nhìn Thẩm Dục Thành xấu mặt, nhìn Thẩm gia bị mấy con sói đói tranh giành cắn xé, thế nhưng Thẩm Dục Thành 17 tuổi lại lấy thủ đoạn lôi đình, trấn áp mấy cái thế lực ngo ngoe làm phản kia.

Cậu bị ép phải trưởng thành sớm, lại mang khuôn mặt không thích cười. Bị đôi mắt phượng lạnh lùng kia nhìn tới cũng có thể khiến cho những tên giết người không ghê tay cũng phải nhũn chân.

Thẩm Dục Thành cùng Thẩm lão cha giống nhau, nhưng cũng lại không giống nhau. Cậu di truyền được sự hung ác của lão cha, nhưng so với ông cậu đọc sách càng nhiều, càng có nhiều thủ đoạn.

Cậu tiếp quản Thẩm gia, cũng tiếp tục tẩy trắng cơ nghiệp, hơn nữa trước mắt còn vô cùng thuận lợi......

Đây là bối cảnh của Thẩm Dục Thành, mà Thẩm Dục Thành còn có một đứa con gái tên Thẩm Hựu Lăng, chính là vận mệnh chi nữ.

Thẩm Dục Thành với Thẩm lão cha có chút khác biệt, cậu mười bốn tuổi đã có con gái nhỏ, lúc nữ nhân kia ôm con gái cậu đến Thẩm lão cha còn vô cùng vui mừng. Hoàn toàn không có thái độ: Ngươi thế mà yêu sớm hại đời con gái người ta lão tử đánh chết ngươi. Ngược lại vui vui vẻ vẻ ném cho nữ nhân kia một số tiền rồi ôm cháu gái cưng về nuôi như nuôi bảo bối.

Thẩm Hựu Lăng vận mệnh rất là nhấp nhô, thân là con gái của Thẩm Dục Thành, theo lý thuyết nàng vốn nên là một đời không lo không nghĩ, nhưng cố tình nàng lại thích mấy tên cặn bã.

Thẩm Dục Thành sau khi biết việc của con gái, kiên quyết không nhân nhượng. Biết được Thẩm Hựu Lăng thích một tên lưu manh không có năng lực gì, trực tiếp tìm đến đập cho tên kia một trận, sau đó đem Thẩm Hựu Lăng nhốt trong nhà.

Nhưng làm Thẩm Dục Thành không nghĩ tới chính là, cái tên lưu manh đó sau này lại lớn gan, còn dám bày kế hãm hại Thẩm Dục Thành.

Vì thế tình nhân trở thành địch nhân, Thẩm Hựu Lăng đối với tên côn đồ đó vẫn còn tình yêu, nhưng mà hắn lại là kẻ thù giết cha của nàng.

...... Này quả thực là kịch bản cẩu huyết của biên kịch vàng nha. Thẩm Hựu Lăng cùng tên kia đồng quy vu tận, trước khi chết còn nói: "Tôi yêu anh, nhưng, lại càng hận anh."

Trần Lập Quả đọc xong kịch bản, run lẩy bẩy: "Đây là gia trưởng phong kiến đó."

Hệ thống không để ý đến hắn.

Trần Lập Quả nói: "Đây là biện pháp không làm cũng có ăn mà em nói tới sao?"

Hệ thống thong thả ung dung nói: "Tôi nghiên cứu lại một chút, phát hiện các thế giới trước cậu đều không quá tự nguyện."

Trần Lập Quả: "......" Hệ thống nhà cậu từ bao giờ trở nên thông minh thế nhỉ.

Hệ thống nói: "Cho nên thế giới này, tôi quyết định mở cho cậu một bàn tay vàng siêu cấp."

Xung quanh Thẩm Dục Thành toàn con mẹ nó là bảo tiêu —— Ta cũng không tin tới vậy mà mi vẫn còn bị cưỡng bức! Hê hê hê.

Trần Lập Quả cạn lời với cái hệ thống này rồi.

Hệ thống nói: "Cố lên nha! Làm việc chăm chỉ nhaaaaaa!"

Trần Lập Quả bị hệ thống làm run lẩy bẩy, thầm nghĩ cái hệ thống rác rưởi này sao càng ngày cơ trí vào chuyện không đâu thế, không chừa ra lỗ hổng cậu chui nữa rồi.

Giai đoạn hiện tại chỉ là vừa lúc Thẩm Hựu Lăng vừa quen biết tên côn đồ kia. Nếu Trần Lập Quả không tới, có lẽ Thẩm Dục Thành sẽ sai người gọi Thẩm Hựu Lăng về ép hỏi.

Thẩm Hựu Lăng bị ép hỏi nhưng lại lòng vòng không trả lời, làm cho Thẩm Dục Thành đối với cái người dụ dỗ con gái mình tràn ngập địch ý. Sau khi Thẩm Dục Thành biết được bối cảnh của tên kia liền không chút lưu tình đập hắn một trận—— trên thực tế, nếu không phải Thẩm Hựu Lăng khóc lóc dùng tự sát uy hiếp Thẩm Dục Thành, tên kia có lẽ phải đi làm bạn với rong biển rồi.

"Tiên sinh." Người ngoài cửa thấy Thẩm Dục Thành đi ra liền cất tiếng chào hỏi.

"Chuẩn bị xe." Trần Lập Quả thần sắc nhàn nhạt, "Đưa ta đi tới công trường đó xem một chút."

"Vâng ạ." Người nọ đáp rồi chạy đi chuẩn bị.

Xe nhanh chóng được chuẩn bị, Trần Lập Quả ngồi xuống ghế sau, lúc này chính giữa hè, ánh mặt trời chói mắt, còn có tiếng ve kêu làm cho người nghe choáng đầu.

Trong xe vang lên âm nhạc mềm, Trần Lập Quả cảm thấy cậu đã dung nhập nhân vật một cách hoàn mỹ.

Hai mươi phút sau, xe dừng ở bên ngoài công trường.

Lúc này nhóm công nhân còn đang thi công, Trần Lập Quả từ trên xe bước xuống liền có người che dù.

Ánh mắt Trần Lập Quả đảo qua công trường một lượt, phát hiện đa số công nhân tuổi còn khá nhỏ, tựa hồ còn không có người nào già dặn. Trần Lập Quả nói: "Công trình của nhà ai?"

Tiểu đệ nhẹ giọng đáp: "Lý gia."

Trần Lập Quả cười như không cười, nói: "Nhà bọn họ đúng là biết tiết kiệm tiền đấy." Cư nhiên dùng nhiều lao động trẻ em như vậy, cũng không sợ bị tra ra à.

Trần Lập Quả nói: "Hựu Lăng ở đâu."

Tiểu đệ chỉ về phía một cái rừng cây nhỏ, Trần Lập Quả nhìn thoáng qua, liền đi về hướng đó.

Lúc này trong tay Thẩm Hựu Lăng cầm một túi kem, nàng một bên lau mồ hôi, một bên hừ lạnh, nghĩ đến bộ dáng chút nữa người nọ ăn kem, liền không khỏi lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Mặt trời có chút chói mắt, Thẩm Hựu Lăng đang cúi đầu bước đi bỗng lại gặp một bóng đen, nàng ngỡ ngàng ngẩng đầu, sau đó liền căng cứng cơ thể.

"Ba." Nhìn người đàn ông trước mặt, Thẩm Hựu Lăng muốn cười cũng cười không nổi nữa rồi, vì thế trưng ra một biểu tình vô cùng quái dị.

Trần Lập Quả nhìn Thẩm Hựu Lăng, từ trong túi móc ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Thẩm Hựu Lăng, nói: "Có phải nóng hay không."

Thẩm Hựu Lăng nhanh nhảu nói: "Vẫn tốt ạ."

Trần Lập Quả nói: "Thầy của con gọi cho ta, nói con lại trốn học."

Thẩm Hựu Lăng ngượng ngùng cười, nàng ba từ nhỏ đến lớn đều một mực cưng chiều nàng, nhưng cùng với cưng chiều đó là dục vọng khống chế vô cùng lớn. Mỗi lần nàng kết bạn cũng đều sẽ bị ba điều tra tới tận đời ông cố —— tuy rằng như vậy ngăn chặn được rất nhiểu người xấu, nhưng Thẩm Hựu Lăng lại cảm thấy như vậy cực kì không thú vị.

Trần Lập Quả nói: "Kem sắp chảy rồi."

Thẩm Hựu Lăng bị hoảng sợ, nàng cũng không biết mình nghĩ gì nữa, cư nhiên liền từ trong túi lấy một cây, run rẩy đưa cho Trần Lập Quả: "Ba, ba ăn không?"

Trần Lập Quả nhìn Thẩm Hựu Lăng sợ hãi, chậm rãi duỗi tay, trong sự trợn mắt há mồm của Thẩm Hựu Lăng mà cầm lấy que kem, sau đó xé vỏ.

Đây là Thẩm Hựu Lăng lần đầu tiên thấy cha ăn kem.

Nàng nhìn Thẩm Dục Thành dùng miệng nhỏ từ từ ăn hết que kem kia, hàm răng trắng như tuyết cùng với môi đỏ như máu, càng nhìn càng thấy nóng.

"Còn nhiều như vậy, con mua cho ai thế." Trần Lập Quả nói.

"Con, con tới làm người tốt thôi." Thẩm Hựu Lăng tìm bừa một cái cớ, "Con...... Hiện tại con đem chỗ này qua cho các công nhân kia đây."

Trần Lập Quả nói: "Được, đi nào."

Thẩm Hựu Lăng nguyên bản đã đang trợn mắt nghe vậy liền càng trừng lớn. Cha nàng nghe vậy mà cũng tin, còn không thèm tra hỏi kỹ càng nữa.

"Còn chần chừ nữa thì sẽ thành nước đó." Trần Lập Quả nói, "Đi thôi."

Thẩm Hựu Lăng thừa dịp cha nàng chưa đổi ý, nhanh chóng gật đầu, sau đó chạy về hướng công trường. Bất quá lần này nàng không dám đối đãi đặc biệt với Y Hoài, ngoan ngoãn phát kem, lại ngoan ngoãn đi tới bên người Trần Lập Quả. À, quên không nói, Y Hoài chính là cái tên côn đồ mà Thẩm Hựu Lăng thích đó.

"Xong rồi?" Thái độ Trần Lập Quả bình thản.

"Vâng ạ." Thẩm Hựu Lăng gật đầu như giã tỏi, rất sợ Trần Lập Quả tiếp tục ở chỗ này nhìn ra cái gì khác thường, nàng nói, "Ba ba, bên ngoài nóng quá...... Chúng ta về đi."

Trần Lập Quả liếc mắt Thẩm Hựu Lăng một cái, nói: "Được, về nhà."

Trong xe điều hòa mát lạnh, nhưng trên mặt Thẩm Hựu Lăng vẫn xuống vài giọt mồ hôi, hiển nhiên do tiểu cô nương vẫn luôn lo sở đổ mồ hôi lạnh nghĩ xem nên giải thích như thế nào.

Trần Lập Quả một đường về nhà đều im lặng không nói, không khí đình trệ làm Thẩm Hựu Lăng cảm thấy hít thở không thông, nàng nói: "Ba, ba ba, con sai rồi, con không nên trốn học."

Trần Lập Quả nhìn nàng, duỗi tay ra xoa đầu con gái.

"Con không muốn trốn học." Thẩm Hựu Lăng lầm bầm, "Nhưng thầy cô giảng con đều hiểu hết rồi, ba lại không cho con nhảy lớp."

Trần Lập Quả thở dài: "Con không phải vừa mới nhảy xong sao."

Thẩm Hựu Lăng nói: "Ai nghĩ bọn họ lại ngốc như vậy chứ!"

Trần Lập Quả thật ra rất thích trẻ con, Thẩm Hựu Lăng mới mười lăm tuổi, đang là tuổi dậy thì, cảm thấy cái gì cũng mới mẻ, nhìn cái gì cũng thấy tò mò.

Tuổi này là lúc con người phản nghịch nhất, càng cấm thì càng muốn làm.

"Ta thấy công trường hôm nay có không ít trẻ em." Trần Lập Quả không nhanh không chậm nói.

Thẩm Hựu Lăng sửng sốt, ánh mắt có chút hoảng loạn, nhưng nàng nhanh chóng ổn định cảm xúc, nói: "Đúng vậy, công trường đó dường như dùng không ít lao động trẻ em."

"Được rồi, ta sẽ gọi cho bên chủ công trường, nói bọn họ không thuê lao động nhỏ tuổi nữa." Trần Lập Quả nói.

"Dạ?" Thẩm Hựu Lăng hoàn toàn không ngờ được Trần Lập Quả sẽ nói như vậy, nếu nàng làm Y Hoài bị đuổi việc, vậy chính là hại hắn rồi!

"Tìm cho bọn họ chút việc khác." Trần Lập Quả bất đắc dĩ nói, "Ít nhất cũng không nên làm việc nặng." Có đứa nhỏ trong nhà thực sự cần tiền, cho dù đuổi chúng đi, chúng cũng sẽ tìm công việc khác. Công trường vừa không an toàn, vừa cực khổ, để mấy đứa nhỏ tới làm thực sự là nhìn không nổi mà.

Thẩm Hựu Lăng vui đến điên luôn rồi, nàng nhào tới hôn hai cái lên mặt Trần Lập Quả, nói: "Ba ba!! Con yêu ba ba nhất!"

"Con đó." Chỉ có thời điểm trước mặt con gái, Thẩm Dục Thành mới có thể biến thành một người cha hiền lành, Trần Lập Quả thì lại càng không phải nói. Thẩm Hựu Lăng là cô gái vô cùng đáng yêu, cậu mà có cô con gái như vậy, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu khổ.

Thẩm Hựu Lăng đối với ba ba thấu tình đạt lý nhà mình vô cùng vui sướng, ở trên xe cũng không ngừng ngâm nga.

Trần Lập Quả nhìn nàng đi qua cánh cửa vào nhà mới nhẹ giọng nói với thủ hạ: "Đi tra người tên Y Hoài cho tôi."

Nội dung mà hệ thống cung cấp đa phần đều là về chuyện sau này của Y Hoài. Những chuyện về quá khứ thì gần như không có nhắc tới

Trần Lập Quả muốn tìm hiểu người trong lòng của Thẩm Hựu Lăng thì phải tự thân vận động thôi.

Không đến hai ngày, tư liệu của Y Hoài đã tới, Trần Lập Quả vừa nhìn qua liền cảm thán, đứa nhóc này mệnh thật khổ.

Mẹ Y Hoài là một cô giáo, chưa kết hôn đã mang thai, một mình nuôi lớn Y Hoài. Chuyện này mười mấy năm trước căn bản không không được xã hội chấp nhận, vì thế mẹ Y Hoài ngừng công tác, bắt đầu nuôi lớn hắn trong gièm pha của thiên hạ.

Y Hoài tuy rằng không có cha, nhưng mẹ hắn lại rất yêu thương hắn, cho nên cuộc sống cũng không đến nỗi, nhưng ba năm trước, mẹ hắn vì một sự việc mà tàn tật, từ đó cuộc sống Y Hoài mới bắt đầu trở nên khổ cực.

Hắn vừa đi học, vừa đi làm kiếm tiền, vừa chăm sóc cho mẹ mình.

Y Hoài không kháng cự lại được dụ hoặc, bắt đầu giao tiếp với một số người ngoài xã hội. Những người đó cho hắn nơi để làm việc, hắn lại vì những người đó làm một số việc không để người ngoài biết.

Trần Lập Quả nói: "Tìm cho nó một công việc khác."

Người đưa liệu tới cũng không ngờ tới mà trợn tròn mắt. Hắn biết tiểu thư nhà mình yêu sớm, mà cái đối tượng này hình như tên Y Hoài. Vốn lấy tính cách lão đại nhà hắn hẳn là sẽ đem tên nhóc kia ra đập một trận chứ. Sao lão đại lại chẳng có ý muốn dạy dỗ tiểu tử kia lại còn muốn tìm một công việc khác cho nó chứ!

"Lão đại......" Thuộc hạ chần chừ, "Tìm công việc như thế nào ạ?"

Trần Lập Quả nhìn hắn một cái, nói: "Đương nhiên là mấy công việc nhẹ nhàng cho trẻ nhỏ, tiền lương phải cao, công việc phải ít."

Thuộc hạ: "......"

Trần Lập Quả nói: "Tìm cả cho những đứa trẻ ở công trường kia nữa."

Thuộc hạ trợn mắt há mồm, rốt cuộc hôm nay lão đại ăn nhầm cái gì thế. Ngày thường lão đại nữ nhi khống như vậy rốt cuộc giờ là sao, là mặt trời mọc từ hướng tây hả?

Trần Lập Quả nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Rõ chưa?"

"Nghe rõ, nghe rõ." Đã lâu không nhìn thấy lão đại mở ra hình thức ôn nhu như vậy làm hắn có chút sợ hãi.

"Đi đi." Trần Lập Quả nói.

Thuộc hạ gật đầu nhanh chóng ra ngoài.

Thuộc hạ đi rồi, thư phòng chỉ còn lại Trần Lập Quả, cậu ngồi ở trước bàn, hai tay đan lại, lộ ra biểu tình cao thâm khó đoán: "Đau đầu vì nhà giàu, mệt mỏi vì học giỏi, buồn ngủ vì không có đối thủ ~"

Hệ thống: "......" Nhược trí.

Phía trên có phân phó, vì vậy rất nhanh Y Hoài đã được tuyển vào một công việc mới phù hợp cho thiếu niên —— phát tờ rơi.

Chỉ có một tập tờ rơi 10cm, nhiều nhất một tiếng liền phát xong, thậm chí còn chẳng có người giám sát! Mỗi ngày 200, cuối ngày trả lương.

Chủ cửa hàng thời điểm đưa tờ rơi cho Y Hoài còn nghiêm túc dặn dò: Chỉ cần phát trong khu mua sắm, không cần ra ngoài phát —— bởi vì bên ngoài không có điều hòa.

Y Hoài cho dù là đầu heo cũng biết có người âm thầm giúp hắn. Ban đầu hắn còn tưởng đây là kiệt tác của Thẩm Hựu Lăng, nhưng khi Thẩm Hựu Lăng nhìn thấy hắn cũng phải kinh ngạc.

"Sau này cậu sẽ làm ở đây sao?" Thẩm Hựu Lăng miệng ngậm kem, hàm hồ hỏi.

"Ừ." Thái độ của Y Hoài đối với Thẩm Hựu Lăng thật cẩn thận, mấy năm ở ngoài xã hội cũng cho hắn một số kinh nghiệm, ví dụ đối với mấy người như Thẩm Hựu Lăng, dù ngươi không thích nàng, cũng không được đắc tội nàng.

"Thật tốt quá." Thẩm Hựu Lăng còn chưa tiếp xúc với sản nghiệp trong nhà, cũng không biết cái khu mua sắm này là của nhà mình, nhưng nàng biết mua sắm ở nơi này không cần dùng tiền, nói: "Nơi này rất tốt, mỗi ngày cậu phải làm bao lâu?"

Y Hoài nói: "Phát xong tờ rơi là có thể đi."

Thẩm Hựu Lăng liếm liếm que kem, nàng nói: "Đưa mình một nửa, mình và cậu cùng phát!"

Y Hoài nói: "Không cần, tôi có thể tự làm được."

Thẩm Hựu Lăng nói: "Không cần từ chối, đưa cho mình đi, phát xong sớm không phải cậu có thể về nhà chăm sóc mẹ sao?"

Y Hoài khựng lại, suy nghĩ một chút, dường như Thẩm Hựu Lăng nói cũng không sai, liền chia một nửa cho nàng.

Trần Lập Quả cũng không nghĩ tới cậu có thể gặp con gái bảo bối phát tờ rơi trong khu mua sắm nhà mình.

Cố tình Thẩm Hựu Lăng làm cu li còn làm tới vui vẻ, đưa tờ rơi xong còn cười tươi như hoa nói cảm ơn.

"Thẩm tổng......" Người phụ trách khu mua sắm cả người mồ hôi lạnh, ai mà biết được đại lão bản tới kiểm tra lại gặp ngay con gái bảo bối phát tờ rơi ở khu lão phụ trách chứ, cái mạng già này khổ quá mà.

Trần Lập Quả giơ tay, ý bảo hắn đừng nói chuyện.

Thẩm Hựu Lăng là thật sự thật vui vẻ, vừa ngâm nga hát, vừa hỗ trợ Y Hoài.

Hai người đứng ở giữa khu mua sắm, nói kim đồng ngọc nữ hẳn cũng không sai.

Y Hoài cũng là lớn lên đẹp trai, tuy là giờ mới chỉ là thiếu niên chưa phát dục hoàn toàn, nhưng đã có thể nhìn ra được từ khuôn mặt tuấn lãng, sau này nhất định sẽ vô cùng sát gái.

Nếu hắn xấu một chút, Thẩm Hựu Lăng cũng chẳng thèm để ý hắn.

Trần Lập Quả đứng nhìn chốc lát, không gọi Thẩm Hựu Lăng mà nói: "Nó vui vẻ thì cứ để nó chơi đi, bên cạnh là bằng hữu của nó, sau này còn cần giám đốc Tôn chăm sóc."

Giám đốc Tôn nhanh chóng gật đầu nói: "Được được, bằng hữu của tiểu thư, tôi sẽ tận lực chiếu cố."

Có Trần Lập Quả ngầm giúp đỡ, cuộc sống Y Hoài trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mẹ Y Hoài bị tàn tật ở tay, tuy rằng có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng lại rất khó tìm việc, Y Hoài cũng không muốn để mẹ phải đi làm những công việc không cho người kia, cho nên cứng rắn vừa đi học vừa đi làm, muốn một mình gồng hánh cái nhà này.

Thẩm Hựu Lăng có ý với hắn, hắn vô cùng rõ ràng nhưng nội tâm lại chưa hề dao động —— hắn và Thẩm Hựu Lăng, căn bản không phải người của cùng một thế giới.

Trần Lập Quả đã hạ quyết tâm giúp Thẩm Hựu Lăng hoàn thành chuyện tốt này.

Trên tư liệu có nói, Y Hoài tính tình kỳ thật không phải là xấu, đi lên tà đạo, thuần túy là cuộc sống bức bách. Nếu hai người lưỡng tình tương duyệt, vậy cậu tất nhiên sẽ không làm vương mẫu đánh uyên ương, cũng hợp tình hợp lý mà tạo đường lui cho hai người.

Không thể không nói, Trần Lập Quả vô cùng cơ trí, bởi vì sau khi tìm việc mới cho Y Hoài, thái độ Thẩm Hựu Lăng đối với cậu chuyển biến, ngày thường cãi nhau cũng ít đi rất nhiều.

Trần Lập Quả cảm thấy vui sướng.

Hệ thống nhìn Trần Lập Quả cũng cảm thấy một tia an ủi —— Nó cảm thấy, thế giới này Trần Lập Quả, đại khái là sẽ không lung tung với nam nhân nữa.

Trần Lập Quả hoàn toàn không phát hiện được dụng tâm hiểm ác của hệ thống, vẫn còn đang vui sướng hưởng thụ cuộc sống của lão đại.

Sinh hoạt gia đình hài hòa này duy trì cho tới khi phiếu điểm của Thẩm Hựu Lăng tới tay Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả cầm phiếu điểm, cả người đều là khí lạnh, người bên cạnh thở mạnh cũng không dám.

"Gọi tiểu thư tới đây." Trần Lập Quả lạnh lùng nói.

Thuộc hạ chạy đi, kết quả sau vài phút trở về, lắp bắp nói: "Tiên, tiên sinh, tiểu thư không ở trong phòng......"

Trần Lập Quả: "......"Thẩm Hựu Lăng vừa mới cùng cậu ăn cơm chiều, sao bây giờ lại không thấy đâu?

Cậu trầm mặc một lát, ấn số điện thoại Thẩm Hựu Lăng.

Tút —— Tút —— chuông vang lên một hồi nhưng lại chẳng có ai nghe: "Đi tìm."

Thuộc hạ vâng dạ chạy đi.

Nửa giờ sau, Thẩm Hựu Lăng bị tìm thấy ở phụ cận nhà Y Hoài.

Nàng mới vừa ra khỏi nhà Y Hoài, đi trên đường còn ngâm nga thì đã bị Trần Lập Quả từ trong xe xuống làm khiếp sợ.

"Ba! Sao ba lại ở đây!" Thẩm Hựu Lăng đầy mặt kinh hoảng.

Trần Lập Quả nói: "Thẩm Hựu Lăng, có phải là ba quá dung túng con

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net